Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

 

Mục Lục

Khơi Ḷng

Nha Trang

Chuyến Đi Vui Tươi

Xmas 72,nơi đất lạ quê người....

Thơ

Pink Lady Hotel

Nhớ Xuân Xưa

T́nh Bằng Hữu

Thơ

Hà Nội Một Chuyến Đi

30 Năm Sau Đọc Lại Hermann Hesse

Bóng Chuyền Chu Văn An

Thơ

Life Philosophy

Một Chuyện T́nh

Những Kỷ Niệm Tuổi Học Tṛ

 


Khơi Ḷng

Tmột góc xâu thẳm của ngôi giáo đường nhỏ, Sơ Pauline lặng lẽ cầu nguyện. Kể từ khi Bằng chết đến giờ có ngày nào Sơ Pauline chẳng thành tâm cầu nguyện cho linh hồn của Bằng? Chúa Ky-Tô trên thập tự giá nh́n xuống dịu dàng như chứng nhận cho ḷng thành của một tâm hồn u buồn trầm lặng. Au nom du Père, du Fils et du Saint-Esprit, Ainsi Soit-il. Lạy Chúa, xin thương sót chúng con...

Làm sao Sơ Pauline biết được từ một Nguyễn Như An xinh xắn hiền hoà giờ chỉ c̣n là một nữ tu trẻ tuổi trầm lặng với nỗi buồn phủ kín tâm hồn? Mới ngày nào đó. Mới ngày nào đó...Gịng tư tưởng từ một kư ức xa xôi chợt đổ xuống ào ạt như cơn thác lũ không ǵ ngăn chặn nổi. Từ những ngày hè êm ả ở băi Ô Quắn, Vũng Tàu trong ṿng tay tŕu mến của gia đ́nh, đến những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi bên Bằng - Anh thương em v́ tuy em là một cô gái theo nền giáo giục tây phương nhưng em lại có một tâm hồn thật nhân ái, hiền ḥa - Em cũng thế, em thương anh v́ tuy anh ngang tàng bướng bỉnh, nhưng dưới cái bề mặt đó là cả một tấm ḷng quảng đại, bao la. Phải thế không anh? Que Dieu te bénisse...Anh đă nói thế ngày anh lên đường nhập ngũ. Anh vẫn luôn nghĩ đến em ngay cả trong những lúc dấn thân vào cuộc sống gian khổ. Gịng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má làm thấm mặn đôi môi. Il faut faire confiance au destin. Sơ Pauline ngước nh́n lên tượng Chúa nhân từ. Người đă chịu khổ nạn đóng đanh trên thập tự giá để cứu rỗi nhân loại. Oh Dieu, c'était un homme formidable et je l'aime encore! toujours...

Nhanh thật, mới đó mà đă ba năm. Ngày cô bé Như An mười tám tuổi náo nức chờ đợi chuyến đi du học xa. Rồi tin Bằng tử trận, và những đau buồn đổ ập xuống. Bây giờ tất cả chỉ c̣n là quá khứ. Ba năm qua đi thật nhanh như một cơn lốc cuốn trôi đi tất cả không đọng lại chút cát bụi mơ hồ nào. Mười tám tuổi đời, mười tám ngọn nến hồng đă tắt! Sơ Pauline úp mặt trong ḷng bàn tay. Seul Dieu qui sait.

 

Chắc hẳn các bạn học cũ của lớp 12B4 năm nào đă dễ dàng nhận thấy bài viết trên chỉ là sự "xào nấu" lại từ một sáng tác nguyên thủy mà tác giả không ai khác hơn là Trưởng Ban Báo Chí của lớp thưở ấy tức là bạn Bùi Xuân Bách dưới bút hiệu Bùi Đức Nguyên. Bài viết ấy có tựa là "Mong Manh" đă được đăng trên tờ Đặc San của lớp hơn ba mươi năm về trước trong niên học chót ở Chu Văn An của năm 1972. Mong rằng bạn Trưởng Ban Báo Chí và các bạn đồng lớp rộng lượng không lên án kẻ hèn này về cái tội đạo văn. Tất cả cũng chỉ v́ ḷng ngưỡng mộ mà ra.

 

ĐĐH

 

Một thoáng ngậm ngùi hồi tuởng đến những người bạn trẻ đă vị quốc vong thân khi cùng chia sẻ những ngày dài trên quê hương khói lửa điêu linh.

 

Trở Về Mục Lục

 


Nha Trang

Em đến quê anh một chiều nắng ấm.
Khúc hát quê hương ru dài theo sóng.
Nha Trang ơi Nha Trang...

Chào Hạnh, anh copy không chính xác ở đâu đó...

Vì bị bạn bè cho leo cây, nên chiều chủ nhật vừa rồi anh đi lang thang một ḿnh trên tivi. Đi vòng vòng mỏi tay, dừng lại xem một chương trình giới thiệu du lịch.

Ống kính xa. Biển xanh, cát trắng, nhà tranh vách đất, hàng dừa cao chạm ra biển. Ống kính gần. Hơn chục Tây và Đầm đứng vòng quanh một cây dừa cao mút mùa, một bé trai khoảng 10-12 tuổi, độc quần xà loỏn, gày tong teo, đang trèo nhanh nhẹn lên đỉnh cây, nhanh hơn khỉ, hái một trái dừa rồi tuột xuống. Mọi người vỗ tay, vài bà Đầm còn ném cho bé mấy xu.

Anh nín thở, tim đập mạnh vì tuởng là hình ảnh quê anh, Nha Trang. Nhưng khi ống kính thu gần một bé, thì không phải, vì bé đen đen và tóc xoăn như nguời Phi châu. Anh thở ra, hú hồn.

Ngày xưa anh cũng đen như than (không nghe lời mẹ, dấu cặp vào bụi cây theo bạn chăn trâu ra đồng dăi nắng), nhưng tóc không xoăn, cũng trèo cây dừa, nhưng để ăn trộm dừa, Hạnh ạ. Xung quanh cây dừa chỉ có vài thàng bạn ba trợn như anh, mắt láo liên. Nhiều khi bị chó xông ra đuổi, bọn nó chạy đâu mất tiêu, bỏ anh trên cây một mình. Đành ôm cây ngồi chờ anh chàng đói bụng bỏ đi. Trước khi đi, chàng còn ngẩng lên nhìn anh, nhe hàm răng trắng toát gầm gừ.

Xem hết đoạn bé trèo cây dừa anh mủi lòng. Không phải vì bé trèo cây, lỡ té u đầu, mà tại sao lại đông nguời đứng vây quanh vỗ tay hoan hô nhu thế, rồi toàn nguời "văn minh" cả???.

Anh chả dám đụng đến du lịch sinh thái đâu. Mấy ổng sơi tái anh liền. Đấy là anh chưa kể chuyện mấy ổng bắt nhiều nhí gái mặc quần áo giả Chiêm Thành sặc sỡ, đi đi lại lại trước Tháp Chàm, Nha Trang, để cho Tây và Đầm chụp hình quay phim. Anh bực mình một phần vì như thế, mấy nhí đâu c̣n thì giờ và tâm trí để đi ṿng vòng tán gẫu với nhí trai!!!.

Bực quá anh kể tiếp. Không phải như mấy ổng, quý Tháp Chàm chỉ vì đồng đô la. Anh rất quý Tháp Chàm (tên thật là Tháp Bà Ponagar, được bắt đầu xây vào khoảng thế kỷ thứ 7, theo truyền thuyết dân gian Chàm, bả hao hao như bà Âu Cơ nhà mình). Tháp nằm trên một ngọn đồi nhỏ, bên cạnh sông Cái truớc khi sông đổ ra biển, giữa sông là xóm Cồn, toàn dừa cao xanh mát. Xa hơn tí nữa là xóm Bóng, toàn nhà sàn và ghe đánh cá sơn mầu xanh xanh đỏ đỏ và bé tí teo. Xa xa ngoài biển là hòn Chồng, toàn tảng đá to tṛn, hồi đó chưa thấm nước đái và tràn ngập vỏ bia.

Hơn 40 năm về trước, mỗi chiều chủ nhật anh lẽo đẽo theo mẹ như chó con đi cúng Tháp Bà. Đấy là vài dịp hiếm hoi mà mẹ chỉ huy được ḷng thành kính của anh.

Buớc vào, khói ơi là khói. Mẹ vái, anh vái. Mẹ lạy, anh lạy. Mẹ đọc kinh, anh đọc bài "Hoan hô Ngô tổng thống muôn năm" như mỗi buổi sáng cô giáo bắt đọc lúc xếp hàng giữa sân chào cờ, trước khi đi vào lớp học. Mẹ lắc thẻ xin xâm để nhờ thày bói đoán tương lai, thuờng thuờng thì rơi ra chục thẻ, anh nghĩ đến mấy nhí gái hàng xóm gieo đũa, tung banh chơi que chuyền.

Đấy, anh rất quý Tháp Bà.

Còn bây giờ, phong thủy cũng thế, hay còn hơn thế, nào lọng, nào dù che nắng che mưa, nào nhang, nào đèn nghi nghút, nào cà phê thơm lừng, nào đủ thứ... Nhưng tất cả đều toát ra mùi giả vờ làm sao ấy.

Hay là anh có thành kiến với máy chụp hình, máy quay phim và đồng đô la!!!.

Chờ bà xã đi xem viện bảo tàng về, anh thủ thỉ chuyện bé "đảo thái b́nh dương" trèo cây dừa. Bả ôm anh vào lòng, vuốt tóc như mẹ ngày nào.


TRANG

 

Trở Về Mục Lục

 


Chuyến Đi Vui Tươi

Để phát triển thêm t́nh thân thiết của các con người xa xứ và cũng tạo thêm sự thông cảm giửa cha mẹ với con cái, tôi đă tổ chức một buổi du ngoạn về phía nam của thành phố Adelaide vào ngày 25 tháng 8 vừa qua.

Dự định khởi hành vào lúc 9 giờ sáng mà mới 8 giờ 15, anh chị Quân-Nga và các cháu đả có mặt ở địa điểm tập hợp. Sau khi sắp xếp nhân sự, lộ tŕnh, 6 gia đ́nh với hơn 30 người trong 5 chiếc xe, nối đuôi nhau chạy trên đường South Road tiến về vùng Fleural Peninsula. Không khí lành lạnh của buổi sáng cùng ánh nắng ấm ban mai tạo nên một sự thoải mái đặc biệt cho chuyến du hành. Cùng với tiếng nhạc êm dịu phát ra từ máy CD trong xe, những câu chuyện, những suy nghĩ, những vấn đề trao đổi giửa cha mẹ, con cái cùng với tiếng cười tạo nên một khung cảnh đầm ấm, hạnh phúc mà gia đ́nh chúng tôi hằng ao ước.

Địa điểm đầu tiên mà cả đoàn dừng lại là một ngôi chùa mới đang được một số phật tử người Đài Loan xây dựng. Chúng tôi được hướng dẩn đi thăm nơi thờ phượng, được chiêm ngưỡng h́nh tượng của các vị Phật cùng các vị thần thánh trong nhà Phật và nổi bật hơn cả trên chánh điện là tượng Phật Thích Ca hiền ḥa, bằng đá cẩm thạch trắng, nặng hơn 6 tấn, được thỉnh từ Tây Tạng. Ngôi chùa chạy dài trên một mảnh đất rộng, sau lưng được che chở bằng những ngọn đồi nhỏ ngăn cản những cơn gió nóng oi bức của mùa hè, và trước mặt là biển rộng bao la với những đợt sóng đua nhau mơn trớn, vỗ về lên bải cát chạy dài ra xa tầm mắt. Được đứng giữa màu xanh của bầu trời, màu xanh của núi đồi, màu xanh của biển cả, được ru bằng tiếng gió nhè nhẹ và tiếng sóng biển rạt rào, được sống trong bầu khí thanh tịnh, đơn sơ nhưng trang nghiêm của ngôi chùa mới, và được hít thở không khí trong lành của một ngày đẹp trời, chẳng những tâm hồn chúng tôi trở nên tươi mát mà cả thân xác cũng trở nên khỏe mạnh.

Trưa hôm đó, cả đoàn được mời ở lại chùa để thọ trai. Các món ăn được các ni cô trụ tŕ nấu từ những rau quả trong ngôi vườn do các Ni Cô và Sư Trụ Tŕ tận tay chăm sóc. V́ đời sống luôn bận rộn, nhiều gia đ́nh ít khi có dịp ngồi ăn cùng bàn với nhau, nhưng ở nơi đây tất cả các gia đ́nh chúng tôi quây quần trên 2 chiếc bàn thô sơ, thưởng thức các món ăn ngon, lạ miệng và trao đổi với nhau những câu chuyện mà đề tài bây giờ đă vượt quá khuôn khổ hạn hẹp của phạm vi gia đ́nh.

Sau khi cảm ơn các Ni Cô, chúng tôi đi về hướng Nam và dừng lại ờ ngôi Nhà Thờ Anh Giáo thuộc vùng Yankallila. Đây là ngôi nhà thờ được khách hành hương từ nhiều nơi trên thế giới đến thăm viếng v́ có tiếng đồn về sự xuất hiện của h́nh Đức Mẹ. Chúng tôi được Cha Xứ cùng người hướng dẩn giới thiệu về sự xuất hiện h́nh ảnh của Đức Mẹ trên Cung Thánh của nhà thờ. Sau khi được Cha ban phép lành, cả đoàn quỳ xuống và cùng dâng lên cho Mẹ một chục Kinh Mân Côi. Có thể là v́ không được ơn phước hoặc là v́ ḷng tin không được mạnh mẻ, chúng tôi không nhận ra được h́nh ảnh của Đức Mẹ trên Cung Thánh, nhưng mỗi người chúng tôi đều cảm thấy là Mẹ đang ǵn giữ, trông chừng gia đ́nh con cái Mẹ. Chúng tôi rời nơi đây với những lọ nước thánh, những tấm ảnh của Đức Mẹ và tiếp tục cuộc du ngoạn về Victor Harbor.

Đến Victor Harbor th́ chao ôi sao đông người đến thế!!! Thay v́ phải cực khổ t́m chổ đậu xe, chúng tôi chọn bải đậu xe gần vườn chơi, gần chợ và gần bải biển. Trong khi các em vui đùa với các tṛ chơi, các chị được tự do đi mua sắm, th́ các anh thả bộ trên chiếc cầu đi về phía đảo xa. Sau hơn 1 giờ tự do với các mẩu chuyện riêng tư thích hợp cho từng giới, cả đoàn ngồi xuống nơi bải cỏ rộng, các món ăn được bày ra, nào là bánh bao, bánh ḿ chả lụa, gà quay, bánh đúc ngọt và có cả chè hột é, trái cây. Vừa vui và vừa đói nên tất cả thức ăn, dầu nhiều nhưng vẩn bị tiêu thụ một cách mạnh mẽ. Trong khi bố mẹ ngồi kể chuyện về chuyến đi, th́ các trẻ em từ 8 tuổi đến 18 tuổi quần thảo với trái banh da và dường như không ai để ư đến con đường xa mà chúng tôi cần phải ra về.

Dầu sống xa quê hương, nhưng ơn trên đă mang thêm đến cho gia đ́nh tôi một mái ấm của đại gia đ́nh chứa chan t́nh thân ái.

TPT

Trở Về Mục Lục

 


Xmas 72, nơi đất lạ quê người....

Máy bay đáp xuống phi trường Dorval lúc 9:30 tối. Nh́n ra ngoài phi đạo, tuyết phủ trắng xoá làm tôi cảm thấy hơi lo trong bụng và dưng không thấy muốn khóc v́ cảm thấy ḿnh thật sự đă xa quê hương. Sau khi qua Douane và nhận hành lư, tôi theo ḍng người sắp hàng, thoáng thấy ông anh và bà chị đang đợi bên kia cửa kính, mừng quá giơ tay vẫy...Trong lúc taxi ra ngoài phi trường, điều làm tôi thấy khác lạ là không thấy lính và cảnh sát súng ống đầy người như ở SG. Hai bên đường, mấy cây thông lấp lánh đèn Noel phản chiếu từng chùm tuyết trắng toát như bông. Nơi anh chị tôi ở đối diện với trường Đại Học, nằm trên một ngọn đồi trông rất nên thơ...Campus trường thật là vĩ đại so với trường ĐHKH ở SG.

Jetlag làm tôi thao thức suốt đêm không sao ngủ được. Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên là gọi phone liên lạc hai thằng bạn (12B3) qua trứơc tôi mấy tháng. Tụi nó mừng quá, rủ tôi qua nhà tụi nó ngủ qua đêm và nhân tiện ăn tết tây luôn. Sau khi lần ṃ dùng thử hệ thống xe bus và subway với ông anh, tôi ḷ ṃ t́m đến nhà tụi nó. Chỗ tụi nó ở không phải là apartment, mỗi đứa thuê 1 pḥng và phải dùng chung bếp và nhà tắm với nhiều roomates khác, tuy vậy cũng khá sạch sẽ và tiện nghi. Th. lăng xăng dẫn tôi về pḥng :

-Ê B., vào pḥng tao chơi, thằng N. đến rồi. Tối nay tụi ḿnh ăn spaghetti mừng năm mới. Bạn bè lâu quá mới gặp lại.

N. bước ra, tay bắt mặt mừng..thấy nó vẫn kính cận trí thức như ngày xưa. Năm 71, nó đại diện CVA thi giải Hùng Biện ở Hội Việt Mỹ, tôi và nhiều đứa bạn theo để cổ vơ gà nhà (năm đó CVA toàn quốc về hạng nh́, nghe nói v́ N. có accent British, nó học anh văn nhiều năm trường London School, nên bị mất điểm..).Thú thật các bạn, đây là lần đầu tiên tôi ăn món spaghetti, thấy rất ngon..quất luôn hai đĩa lớn! Thằng room mate xa nhà, xin nhập bọn xáp vào ăn chung. Tôi mang lon guigoz đựng ruốc (thịt chà bông) mời cả đám...

-Ê, thằng tây này là vegetarian, ăn thịt không được!

Thấy tụi này bàn tán, thằng tây hỏi là món ǵ. Ba đứa nh́n nhau, không biết dịch ra sao! Th. nói đại:

-This is ruốc, Vnese traditional food.

-What! Roots???

Ba đứa thấy vậy, nói gạt thằng Tây:

-Yeah, Roots...Dried roots..Vegetarian food..Want some?

Nó ăn rồi khen ngon..Ba đứa nh́n nhau cười vui vẻ. Gần 12 giờ đêm, chỉ c̣n ba đứa sinh viên VN nghe nhạc Việt trong nỗi buồn của kẻ tha hương...Dù không phải là Tết VN, nhưng thiên hạ mừng năm mới hồ hởi khiến chúng tôi cảm thấy chạnh ḷng:

Rũ áo phong sương trong gác trọ
Lặng nh́n thiên hạ đón xuân sang!

Tự nhiên N. rơm rớm nước mắt:

-Tao nhớ nhà quá ...Tối qua ngủ không được...

Th. thấy vậy mủi ḷng theo:

-Mày đừng khóc .. Mày làm...tao cũng thấy muốn khóc theo .

Tôi cảm thấy nghẹn nơi cổ, ḷng chao đảo và thấm thía nỗi buồn viễn xứ. Tuyết vẫn rơi lấp dần khung cửa kính...giam giữ chúng tôi trong căn pḥng bé nhỏ này. Quê hương và nỗi nhớ:

Mây trắng bay đầy trước ngơ tre
Buồn xưa theo với gió thu về
Dăm chàng trai trẻ sầu biêng biếc
Mộng nở trong ḷng sắc đỏ hoe...

CGU

Trở Về Mục Lục

 



Bài thơ Lư Cây Bông

Em nhớ chàng em hát Lư Cây Bông
Như con sóng, con nước ṛng, con nước nổi
Em nhớ chàng, em thương chàng quá đỗi
Con sáo sang sông, con sáo chẳng trở về.

Ôi Lư Cây Bông câu hát năo nề
Ta thương nhau mà gần nhau chẳng đặng
Ta thương nhau t́nh sâu nghĩa nặng
Như cây lục b́nh quấn quít ḍng sông

Như cánh c̣ bay chở nặng tấm ḷng
Trên đất phù sa vàng bông lúa mới
Chàng nhớ em sao chàng chẳng nói
Để em nhớ chàng lại hát Lư Cây Bông...

Chép lại mùa nước nổi 2001.
NBT

 

********************************

Lư Cây Bông

Tặng người đang yêu....

Em hát Lư Cây Bông, Lư Cây Bông
Hát chi cho anh xao xuyến cơi ḷng
Em thương anh, thương anh quá đỗi
Sao gặp anh em lại chẳng nói
Để bây giờ ḿnh ngăn cách bên sông

Em hát Lư Cây Bông,.. anh cũng hát Lư Cây Bông
Mong từng đêm cho con nước hết ṛng
Cho cây lục b́nh trôi nhanh trong gió thổi
Cuộc đời anh đầy năo nề trôi nổi
Xa cách em bao trống vắng trong ḷng

Ngoài sân kia tuyết phủ mang trắng xóa,
Anh bước đi dấu chân ghi bước hoạ
Nhớ đến em người bạn đường tri kỷ
Giờ đă xa ngh́n trùng thiên lư
Sưởi ấm ḷng chỉ c̣n nét bút hoa.

Thu 2002
Không Tên

 

********************************

Rạo Rực Hoa Quỳ

Có lúc em ngỡ anh rất gần
Hơi thở phà vào tóc em ấm nồng như nắng mai mùa hạ
Bàn tay em trong tay anh bé nhỏ
Thoáng chút thôi, tưởng măi thế, không rời...

Đôi lúc trong mơ em cất tiếng à ơi
Vầng trán ưu tư ru đắm đuối
Ngủ đi anh, những tháng năm c̣n lại
Sẽ chẳng buồn như những ngày tháng qua...

Ngỡ chút xuân về lặng lẽ ṿng tay
Lời ru anh không là trong mơ nữa
Ôi t́nh yêu, t́nh yêu mong manh quá !
Rạo rực Hoa Quỳ se thắt cả chiều đông...

NTKH

Trở Về Mục Lục

 


Pink Lady Hotel

Danh đẩy nhẹ cánh cửa kiếng. Từ bên trong một luồng gió mát và mùi hương nhẹ, quyến rũ bay ra. Bước qua ngưỡng cửa, mắt Danh lướt qua hàng chữ mầu hồng "Pink Lady Hotel" sơn trên cửa, ngang tầm mắt. Vừa hồi hộp vừa thú vị, Danh thầm nghĩ "lần này phải thử mới được".

Người tiếp tân là một bà sồn sồn trên cổ đeo một sợi dây chuyền thật bự, nặng nề , thô kệt như một sợi dây xích. Môi dầy với nét sơn đỏ chét mụ cười toe tét mời Danh vào trong. Qua một hành lang dài, tối ṃ, quẹo sang bên trái, bỗng ánh sáng rực lên, trước mặt Danh, trên một sân khấu nhỏ hàng chục cô gái thật đẹp đang ngồi trên ba bực thềm trải thảm đỏ. Ánh đèn chiếu sáng trên da, trông trắng ngần và mượt như lụa tơ tằm. Tuy đă biết trước, Danh không khỏi bàng hoàng trước cái bồng lai tiên cảnh này. "Như tiên nga trên trời" Danh thầm nghĩ.

Người tiếp tân ra dấu kêu Danh lựa chọn. Nh́n lên sân khấu, mắt Danh tần ngần không biết dừng nơi đâu. Như con bướm lượn qua những cành hoa, mắt Danh quẹt qua, quẹt lại, hấp thụ vẻ đẹp của từng người, như mật ngọt trong cơn gió mát. Trong góc bên trái, gần cửa ra, có một cô bỗng dưng ngước mắt nh́n Danh. Mặc dù là biết rằng các cô đang ngồi đằng sau bức tường kiếng một chiều, không thể thấy bên ngoài được, nhưng Danh cũng cảm giác được cái con mắt sâu sắc đó.

Người tiếp tân bước đến, có vẻ hơi thúc. Như hốt hoảng, Danh chỉ đại vào người con gái với cặp mắt đó, chỉ một cách mạnh dạn như người sành điệu, biết lựa chọn. Người tiếp tân mỉm cười, đưa tay ra dấu cho Danh đi theo, ra ngoài. Hai người đi ḷng ṿng một hồi, đến trước một cái thang máy. "Lầu 3, pḥng số 32" người tiếp tân vừa nói vừa đưa Danh một ch́a khoá rồi biến đi mất. Danh c̣n đang tần ngần th́ cửa thang máy đă mở. Theo bảng số chỉ dẫn, Danh đến pḥng 32, đút ch́a khoá vào, mở cửa.

Bên trong, ngay trước mặt Danh, người con gái có cặp mắt quyễn rũ đang đứng cầm một cái khăn lớn màu trắng. Cô mặc một cái áo choàng tắm màu hồng. Làn da của cô nh́n gần càng đẹp và mịn màng bội phần. Danh c̣n đang ngỡ ngàng, chưa biết nói ǵ th́ cô đă đưa tay ra dấu cho Danh bước vào pḥng tắm. Yên lặng và thành thạo, cô vặn ṿi nước lạnh và nóng cho vừa ấm. Thong thả, cô cởi áo choàng tắm ra, khoác lên móc trên cửa. Doanh ngây ngô nh́n thân h́nh đẹp như tượng thần vệ nữ, với khuôn ngực đầy đặn ,làn da trắng mượt và một mùi hương lạ lùng quyến rũ. Cô gái đến gần, đôi bàn tay dịu dàng cởi hết quần áo của Danh ra. Bàn tay của cô nhẹ nhàng sối ṿi nước lên người Danh cho ướt, rồi thoa xà bông lên người Danh. Nhắm mắt như để tránh ṿi nước, Danh thầm thưởng thức cái cảm giác thần tiên chưa từng bao giờ có trong đời....

.....phần c̣n lại tự kiểm duyệt.....

 

SHM

Trở Về Mục Lục

 


Nhớ Xuân Xưa

Những ngày cận tết, không khí trong trường cũng bắt đầu thay đổi. V́ giữ chức TBBC nên tôi cũng bận họp hành với các trường bạn. Mỗi lần qua TV hay GL họp , các bạn học cho là tôi may mắn..nhưng thật t́nh lúc đó tôi cảm thấy dửng dưng, không thấy xao xuyến trong ḷng trước những tà áo dài …tôi cảm thấy hơi e dè v́ khi mấy cô học tṛ, khi có một ḿnh th́ mắc cở e thẹn, nhưng khi mấy chàng trai trẻ lớ ngớ lọt vào “sào huyệt” của mấy cô th́ coi chừng đấy...

Chính v́ mấy chàng trai trẻ hay đến TV trồng cây si nên mấy cô cũng hách lắm, làm ra vẻ như con nhà lành bị mấy chú “dê con” quấy nhiễu. Toàn Râu (B3) cũng không vừa, viết trong BB là : mấy chàng CVA khi đến thăm các em TV, gặp lúc cổng trường đóng, buồn t́nh kéo sang Sở Thú ngắm khỉ cho đỡ nhớ. Mấy cô nhao nhao phản đối:

…Ba đồng một mớ đàn ông,
   Mua về đem bỏ vào lồng xem chơi...

Tức th́ CVA phản pháo:

…Hai đồng một mớ đàn bà,
   Mua về băm nhỏ cho gà nó xơi!

Lời qua tiếng lại thế cho vui, sau đó họp liên trường và buổi tối, tất cả rủ nhau bát phố chợ Bến Thành, mỗi chàng đèo một cô. Buổi tối, trong không khí mát lạnh và đường phố chen chúc người qua, gió đêm thoang thoảng hương con gái, tà áo dài đôi lúc vô t́nh bay trong gió quấn quít bước chân. Tên TKBC trường HNC hứng t́nh quá, gọi cô Thanh Vân (TTK Gia Long):

-Bạn ơi !
-Ơi!

-Vân  ơi!
-Ơi!

-…Vợ ơi!
-…Đồ sàm sỡ!

(Cô này giận anh chàng dê con HNC, từ sau không nói chuyện với hắn nữa!).

C̣n Toàn Râu khoái cô TBBC Trưng Vương, tên là Lê Thị Kim Hường Trâm. Cô này xem cũng có vẻ Hippy Yé Yé, thường hay quote mấy câu trong bài Yesterday và The Long Winding Road của The Beatles trong báo xuân Trưng Vương. Mấy chàng trẻ tuổi “đẹp chai” phục sát đất. Toàn Râu thương nhớ Hường Trâm, bèn viết bài Báo Xuân CVA ca cẩm :

…Trầm Hương, Trầm Hương yêu dấu !!!

Chỉ có đám làm Báo mới biết thằng Dê non này muốn nói đến ai!

Trong lớp th́ Cao Lơ ra vẻ Hippy yé yé nhất. Lúc đó, bài California Dream (ban Nhạc The Beach Boys ) Top Hit Parade. Cao Lơ, với khả năng Anh Văn rất khiêm nhường, hát bài này thật là lưu loát. Ngạc nhiên quá, tôi hỏi nó:

-Ê, sao mày “hót” nghe ngon lành vậy? Chỉ cho tao với !

Nó “hót” lại cho tôi nghe :

-On the lee the proud… (All the leaves are brown).

Sao bây giờ nhớ ray rứt không khí tết ngày xưa.

 

BDN

Trở Về Mục Lục

 


T́nh Bằng Hữu

Sống nơi đây như trong một nhà tù khổng lồ, cuộc sống hiện tại th́ chỉ là cho qua ngày tháng, ngập tràn trong trách nhiệm của một nguời "Cha trong gia đ́nh" có nhiệm vụ với bản thân, vợ con, cùng những trách nhiệm đối với cha mẹ, các em c̣n lại ở quê nhà. Tương lai th́ với số tuổi bước vào 50, sức khoẻ đă có những dấu hiệu đi xuống, công danh sự nghiệp đă ở mức đủ băo hoà và chẳng có dấu hiệu ǵ là ḿnh tiến xa hơn. C̣n quá khứ th́ tuổi thanh niên được đóng khung trong khuôn viên trường học, đến khi chuẩn bị vào đời th́ vận mạng đất nước lại thay đổi, hột được ương trong một môi trường th́ khó phát triển ở một môi trường khác, và ngọn gió định mệnh đă làm ḿnh trở thành người mất cội nguồn.

Một hôm có nguời bạn giới thiệu về trang mạng của ngành cơ khí của đại học Phú Thọ, may mắn thay tôi thấy được địa chỉ email của Lợi, người bạn mà ngay lúc đó tôi nghĩ là chỉ biết nhau qua thời gian ở Đại Học Phú Thọ. Gởi đi thử một email cho Lợi theo địa chỉ trên, nhưng thật ḷng th́ không hy vọng ǵ cho lắm. Hơn một tuần sau th́ vừa ngạc nhiên và vừa thích thú, Lợi trả lời mà c̣n gởi kèm theo địa chỉ email của Bách, một bạn mà tôi học chung trong suốt 7 năm ở trung học. Nhờ Bách nhắc nhở, tôi mới nhớ ra là Lợi đă từng học cùng một lớp ở Chu Văn An vào những năm cuối của thời trung học. Bách c̣n giới thiệu một trang mạng mà Sơn đă có công thực hiện nữa.

Thật là cảm động khi lần đầu nh́n được h́nh ảnh của các bạn bè xa xưa. Không nhận ra được ai cả mà vẫn cảm thấy vui sướng. Nhờ vào đọc trang mạng của lớp 12B4, đống tro tàn ngày nào dường như được khơi lại và từ đó việc trao đổi tin tức, ư nghĩ của các bạn bè xa xưa trở nên thường xuyên. Một hôm, thật là vui khi nhận được tin của Đinh Ngọc Ninh từ nước Ư, bảo rằng nhờ trang mạng mà t́m được địa chỉ của bạn bè. Thế là nhóm CVA12B4 bây giờ lại lớn hơn xưa và tới bây giờ th́ đă tập hợp hơn 30 người sống ở nhiều nơi trên thế giới: Việt Nam, Mỹ, Gia Nă Đại, Úc, Đức và Ư.

Sự trao đổi tin tức và sự liên lạc với nhau càng ngày càng tạo nên những sự thông cảm lớn lao, bạn bè khắp nơi cùng chia xẻ những nỗi lo lắng cho nhau như khi Sĩ phải vào nằm bệnh viện, niềm vui mừng khi Hải được định cư, những tràng hoa chia xẻ nỗi mất mát của người thân nơi gia đ́nh của Phương và Quyết, những lời chúc lành đến Tài và gia d́nh trong lúc khó khăn. Phương tiện điện thư được nhóm 12B4 xử dụng đă làm cho sự cách trở không gian thành ra vô nghĩa và dầu xa nhau hàng ngàn cây số nhưng sự đi lại của các thành viên trong nhóm đều được thông báo như đang cùng nhau sống cùng một mái gia đ́nh.

T́nh bạn c̣n tỏ ra mạnh mẽ hơn khi bạn bè có dịp hội ngộ, thôi th́ chén thù, chén tạc, tâm sự, hàn huyên đến nỗi không c̣n nhớ cả đường về. Ở nước ngoài là thế, nhưng bạn bè trong nước cũng không kém, tuy khá chật vật với miếng cơm manh áo, nhưng cũng đă tổ chức các buổi họp mặt cho các bạn trong nước và chiêu đăi nồng hậu các bạn hải ngoại khi có dịp trở lại quê nhà.

Buổi quốc tế điện đàm được thực hiện vào Giáng Sinh 2002 tập hợp cùng một lúc nhiều thành viên trên toàn thế giới là một điểm nổi bật của gia đ́nh 12B4. Trong buổi chat này, lần đầu tiên sau 30 năm, lớp CVA12B4 đă có thể trực tiếp trao đổi ư tuởng, nghe giọng nói và nh́n thấy nhau. Không ai có thể quên sự cố gắng của Nhân, dầu bị quyến rũ bởi món quà nóng bỏng của Ông Già Noel, chẳng những tham gia vào cuộc nói chuyện mà c̣n chia xẻ món quà Giáng Sinh đầy tràn hương vị quê hương cho các bạn hải ngoại.

Hơn một năm qua, cái t́nh cảm mà tôi chẳng bao giờ mơ tưởng tới v́ nghĩ rằng nó đă lạc lơng nơi nào, đă trở lại nơi tôi mang theo một sức mạnh và niềm tin yêu mới trong đời sống lạc lơng ở nước người.

TPT

Trở Về Mục Lục

 



Đoản khúc nhớ ngày xưa..

Ngồi đây ta lặng nhớ
Kỷ niệm xưa êm đềm
Của ngày xưa c̣n bé
Về vây kín quanh ta.

Những mắt môi nồng cháy
Và nụ hôn vội vàng
Trong sân trường vắng lặng
Chỉ có cặp chim Gi
Là chứng nhân dĩ văng

Ngày về thăm trường cũ
Cổng trường sao lặng câm
Chim Gi sao chẳng nói
Lời yêu thương ngày xưa

Mái trường rêu phong cũ
Đong đưa những giọt sầu.
Những yêu thương khờ dại
Tan biến với hư không...

BDN 2002

 

********************************

Nhớ Về Anh

Nhớ anh nhớ suốt đêm dài
Nhớ anh nhớ cả nụ cười đang đi
Nhớ anh đôi mắt đượm buồn
Ngày đêm tư tưởng đến người phương xa

Nhớ anh em phải khóc thầm
Cách xa ánh mắt nhưng ḷng vẫn mong
Bao đêm nhung nhớ dặt d́u
Biết anh có hiểu nỗi ḷng của em

Cô đơn em vẫn đợi chờ
Ḷng buồn em khóc nhưng vờ mặt vui
Đêm phố thị buồn giăng mắc
Ôm trái sầu em khẽ gọi tên anh.

NB

 

********************************

Anh Hứa

Anh hứa xuân này anh sẽ về
Cùng em dạo phố trên đường quê
Xuân này chắc hẳn vui hơn trước
Bên nhau hạnh phúc đón xuân về

Anh đi nhớ đến quê nhà
Có người con gái luôn chờ đợi anh
Mùa xuân anh hứa sẽ về
Với em cùng hưởng những ngày đắm say.

NB

Trở Về Mục Lục

 



Hà Nội Một Chuyến Đi

Vào trung tuần tháng 08/2002, nghe theo lời dụ ngọt của thằng bạn thân, tôi lấy giấy công tác của Cơ Quan bay gấp ra Hà Nội để gặp nó và các "cô bạn" của nó....Thú thật đă từng bao lần đi ra HN nhưng không lần nào hồi hộp bằng chuyến đi này: một là bây giờ đi máy bay rất ớn xương sống (sau ngày 09/11/2001 th́ ai cũng cảm thấy như thế phải không các bạn???) - hai là v́ nôn nóng gặp gỡ "người" mà thằng bạn sẽ giới thiệu nên cũng hồi hộp như đi coi mắt vợ lần đầu...

Bay vào chuyến buổi tối nên đến Hà Nội là tôi lo về KS để nghỉ ngơi...Sáng hôm sau phải đi giải quyết việc cho CQ...Đến trưa mới đổi KS về chỗ của thằng bạn (nó cũng là dân SG đi công tác ra HN mấy ngày trước)...

Sau khi lai rai buổi trưa ở quán cơm "bụi" gần KS, theo lời đă hứa nó dẫn tôi đến nơi các "cô bạn" của nó...Nơi đây là một Nhà Hàng có Khách Sạn nằm ở Quận Hai Bà Trưng, một quận ven đô Hà Nội, nổi tiếng v́ có nhiều chỗ ăn chơi...

Và cuối cùng th́ tôi cũng được diện kiến với "người" mà thằng bạn tôi giới thiệu...Ôi phải nói là sắc đẹp không kém ǵ Hoa Hậu VN năm 1998 (Vy thị D.) và lại trẻ hơn là đằng khác, cô này tên thật là Vy thị N. cũng có bà con chị em với hoa hậu (sau này qua kiểm tra lại tôi biết là nàng nói thật)...

Tôi hỏi nàng bà con như thế nào với HH th́ nàng thỏ thẻ : "Dân tộc Tày chúng em không biết nói láo, v́ nói láo sẽ mang tội nặng...Dân Tộc chúng em chỉ có hai gịng họ c̣n tồn tại cho đến bây giờ là họ Vy và họ Nông, như vậy thường th́ con gái họ Vy sẽ phải lấy con trai họ Nông và ngược lại..."

Ôi chao tôi cảm thấy cũng "teo teo" v́ không biết ḿnh có dấm dúi nhầm "đồ cưng" của bác họ Nông hay không??? Ớn quá! nhưng lỡ chơi rồi không tới luôn th́ cũng tiếc của "giời" quá xá, nên thôi th́ "một liều ba bảy cũng liều" ....Sau vài tuần rượu Remy Martin là tôi rủ nàng "thượng lầu".

Và các bạn cũng đă thường biết tính tôi "khi ăn trái thi phải từ từ lột vỏ và từ từ thưởng thức chứ không thể ào ào như Hg CC hay Bách SV được", tôi cũng cảm thấy tiếc là ḿnh đă học thuộc "Ngũ âm chân kinh" của Sư HM (mời xem BB2002 sẽ rơ) nhưng trong lúc nhất thời không thể nào nhớ nổi một chiêu nào cả...V́ sao các bạn có biết không?? V́ nàng quá dịu dàng, nhưng cũng biết cách "phục vụ" bạn tận t́nh và từ từ, rất là từ từ, nên nếu các bạn như tôi các bạn sẽ không c̣n cảm giác về không gian và thời gian nữa (Tài Lùn nhớ nghiên cứu kỹ đoạn này nhé)...

Phải nói là thân h́nh của nàng là một Siêu Sản Phẩm của Tạo Hoá, rất tiếc là nàng không đi thi HH, nếu không, th́ dù không hiểu khả năng ỨNG XỬ của nàng "bết bát" ra sao, chắc chắn là nàng sẽ ở trong Top 5 của cuộc thi....Và nàng vẫn biết "mắc cở" mỗi khi tôi muốn nh́n ngắm thân h́nh nàng một cách lộ liễu... và phải nói là (nói riêng với Hùng CC) "SỨC TÔI CHỈ CÓ 10 CL TH̀ PHẢI CHI RA MỘT LÚC ĐẾN 25 CL"....Buổi đầu gặp gỡ như thế là để lại bao nhiêu vương vấn và nuối tiếc....Tôi và thằng bạn đă hẹn với nàng và một cô bạn của nàng buổi tối hôm đó để cùng đi dạo Hồ Hoàn Kiếm...

Tối hôm ấy bốn người chúng tôi cùng đi dạo quanh Hồ, sau đó cùng ngồi dưới một gốc cây, đă có vài đứa bé đến mời mua các món nhắm và bia rượu vv... Chúng tôi ngồi bên Hồ vừa "lai rai" vừa nói chuyện đông tây kim cổ...cuối cùng th́ việc ǵ đến phải đến, chúng tôi rủ hai nàng cùng về KS để qua đêm với chúng tôi....

Đêm hôm ấy quả là một đêm tuyệt nhất trong đời...Tôi không biết thằng bạn tôi nó làm việc ra sao nhưng tôi th́ phải kể lại với các bạn và nhắc lại với các bạn là 100 lần tuyệt vời : là v́ như thế này.... Sau khi cùng nhau lên pḥng (lúc ấy là hơn 12 giờ đêm) tôi và nàng cùng nhau kể và nghe chuyện của nàng của tôi...chuyện của tôi th́ các bạn không cần nghe (v́ các bạn đă biết hết rồi) c̣n chuyện của nàng th́ thật là "lâm ly bi đát" ...Ôi cuộc đời nàng sao lắm nỗi "trân chuyên" theo tôi nghĩ cụ Nguyễn Du có sống lại và nghe thấy th́ cũng sẽ phải thêm bớt cho "nàng kiều" vài đoạn để miêu tả hết nỗi truân chuyên của 1 đời người con gái.... Sau mỗi đoạn truyện là nàng và tôi cùng nhau "hành lạc"... phải miêu tả là rất từ từ ....v́ nàng đă ngấm tôi và đến trong tôi lúc nào không biết nữa...rất từ từ...như thế, phải đếm được sự êm đềm và hạnh phúc ấy trở đi trở lại đến 3 lần truớc khi trời sáng....

Sáng hôm sau v́ là ngày chủ nhật nên tôi c̣n hẹn đưa nàng đi tham quan các cảnh vật xung quanh Hà Nội... Tôi rất hănh diện đi bên nàng (có một điều là tôi rất ngại chụp h́nh với các nàng, các bạn thông cảm), tham quan hết chỗ này chỗ kia và mỗi chỗ đều có ghi lại kỷ niệm, lúc th́ trên cỏ cây hoa lá, lúc th́ chỉ có hai người biết với nhau....

Rồi th́ chiều xuống và phải chia tay...tôi đáp chuyến bay về SG lúc 18.30 ngày chủ nhật nàng chỉ đưa tôi đến KS, và nhất định từ chối khi tôi dúi vào tay nàng vài tờ "100 ngàn". Ôi thế th́ t́nh cảm càng làm bạn phải nhung nhớ, suy nghĩ và cố gắng t́m cách gặp lại....

Tôi đang t́m cách đi HN để gặp lại nàng ....

Các bạn hăy "tư vấn" cho tôi sẽ phải làm ǵ, nói ǵ khi gặp nàng lần này....

Chờ ư kiến các bạn....

NHÂN

Trở Về Mục Lục

 



30 Năm Sau Đọc Lại Hermann Hesse

Năm 72, lần đầu đọc Hermann Hesse (Đôi Bạn Chân T́nh), tôi rất có cảm t́nh với nhà văn người Đức này. Chủ đề của Hesse rất gần với những ǵ tuổi trẻ đang t́m kiếm, nhất là năm 72, cuộc chiến VN lên cao điểm, tuổi trẻ mất niềm tin ở tương lai khi thấy bạn bè từng đứa ra đi. Sau khi đọc xong, tôi có tặng CuLi Sơn trước khi nó du học Úc, không biết nó có đọc không? Năm đó có phong trào học tiếng Đức (Trung Tâm Văn Hóa Đức đường Phan Đ́nh Phùng). Lớp ḿnh có Sơn, Bách, Hùng Cậu Chó, Đàm Đ́nh Hùng, Herr Lợi nữa, ghi tên học tiếng Đức buổi tối. TTVHĐ bề ngoài giống như một biệt thự cổ kính, buổi tối trông rất thơ mộng! Năm 2000 về thăm lại TTVHĐ, tôi không nhận ra được một h́nh ảnh nào quen thuộc nữa, và cũng thấy không c̣n đẹp đẽ và huyền bí như ngày xưa, buổi tối ngoài vườn phảng phất mùi thơm của Hoa Sứ ngày xưa. Và mấy em Tây Lai học buổi tối, Hùng Cậu Chó c̣n nhớ không?

Mới đây tôi đọc một truyện ngắn của Hesse, không biết viết năm nào, nhưng tôi đoán là lúc tuổi Hesse đă về già, v́ lời văn viết rất ôn tồn và thấm nhuần Thiền (Zen), không c̣n mạnh mẽ và vũ băo như lúc ông ta c̣n trẻ. Tự dưng thấy hợp với hoàn cảnh của ḿnh, tuổi gần 50, cũng tạm gọi là TRI THIÊN MỆNH, đă nh́n, đă thấy, đă chịu đựng bao nhiêu khía cạnh cuộc đời ngắn ngủi này. Lạ một điều là câu chuyện khá giống chuyện cổ Việt Nam, chuyện nguời học tṛ chuẩn bị đi thi, lúc ghé ngang một ngôi chùa, đợi vị Sư già nấu một nồi kê vàng, chợp mắt ngủ, thấy ḿnh vinh quy bái tổ, làm quan, sau đó đánh trận bị thua và bị mang ra pháp trường xử chém. Giật ḿnh thức giậy thấy nồi Kê (cereal) vị Sư già nấu vẫn chưa chín!

Giấc Nam Kha hay giấc mộng kê vàng
Bừng con mắt dậy thấy ḿnh tay không!

Hesse kể chuyện cuộc đời vị vua Ấn Độ, Ravana, có đứa con trai tên là Dasa. Mẹ mất sớm, Dasa sống với bà mẹ ghẻ lúc nào cũng t́m cách hăm hại Dasa để con riêng của bà là Nala được làm vua. Một vị quan trong triều thương t́nh, dấu Dasa sống với một đám trẻ chăn ḅ. Sau đó Dasa lấy được một người vợ đẹp, con nhà giàu ...Một bữa đi săn về, Dasa biết được Nala (bây giờ làm vua) đă bắt vợ Dasa làm t́ thiếp. Thế là Dasa lặn lội về kinh đô và ám sát vua Nala. Mặc cảm tội lỗi làm Dasa bỏ trốn sống ẩn náu trong rừng sâu với một vị Ẩn Sĩ. Một bữa, đau khổ quá, Dasa kể lại cuộc đời đầy bất công của ḿnh cho vị Ẩn Sĩ này nghe. Ông ta lắc đầu và nói Maya, Maya...Không hiểu ư vị Cao Tang này, Dasa năn nỉ hỏi nữa, th́ vị Ẩn Sĩ này đưa cho Dasa một bầu nước trống rỗng, chỉ Dasa ra bờ suối để hứng nước. Bên bờ suối, Dasa gặp lại vợ xinh đẹp của ḿnh, lúc bấy giờ mới hay là sau khi vua Nala chết, triều đ́nh biết Dasa mới là con trai trưởng nên cho binh lính t́m Dasa về làm vua. Được lại vợ đẹp, làm vua và sống trong phú quí, Dasa rất hài ḷng. Vài năm sau, có được một đứa con trai rất thông minh...Sau nhiều năm, bắt đầu có chinh chiến, các nước láng giềng ḍm ngó lănh thổ của vua Dasa. Trận chiến cuối cùng Dasa bại trận bị bắt làm tù binh nhốt trong ngục tối. Ở nơi này, Dasa đau khổ vô cùng khi thấy vợ đẹp đang ngồi thẫn thờ bên đứa con trai yêu quí giờ đă chết. Đau khổ quá, Dasa chỉ muốn chết. Tự nhiên như bị ngủ thiếp trong cơn mộng, Dasa tỉnh dậy thấy ḿnh đang ở bên bờ suối, một tay vẫn c̣n nắm chặt bầu nước trống rỗng. Bấy giờ Dasa mới hiểu lời vị Cao tăng: Maya, Maya..tất cả đều là Maya: vợ đẹp maya, con khôn Maya, công danh phú quí Maya...

Đề tài không mới lạ lắm, nhưng đọc xong tôi cũng cảm thấy buồn cho kiếp người. Đạo Phật nói là tất cả đều là Vọng Tưởng, ngày nào ḿnh c̣n bị Vọng Tưởng cám dỗ, do Tâm, Khẩu, Ư gây ra, th́ ngày đó ḿnh c̣n đau khổ.

Và tôi cũng ngạc nhiên không ngờ Hesse cũng chịu ảnh hưởng triết lư Đông Phương nhiều như vậy.

BDN

Trở Về Mục Lục

 


Bóng Chuyền Chu Văn An

Nói đến tuổi học tṛ là nói đến sự hăng say, tinh thần ganh đua và truyền thống ngôi trường ḿnh đă bao tháng ngày mài đũng quần trên ghế. Truyền thống CVA bao gồm nhiều lănh vực, tuy nhiên trong lănh vực thể thao th́ theo như tôi được biết, môn bóng chuyền đă từng đóng góp tiếng tăm cho trường và mang nhiều hănh diện cho thầy cô.

Vào những năm đầu thập niên 1960, trường CVA gĩa từ cơ sở cũ mượn từ trường Pétrus-Kư, thầy tṛ bồng bế nhau đến một ngôi trường mới toanh tọa lạc trên đường Minh Mạng gần nhà thờ Ngă Sáu Chợ Lớn. Ba dăy nhà ngang chính cuả trường dường như đă chiếm hầu hết khu diện tích trường. V́ thế vấn đề sân băi thể thao cho học sinh rất bị giới hạn. Sân bóng chuyền nằm khiêm nhường trong khu đất bao quanh bởi những dăy nhà tôn để xe đạp. Sân được tráng bằng xi măng (lớp mỏng!) nên trải qua thời gian dăi dầu mưa nắng, sân đă "trổ mă" với đầy những lỗ hổng nhỏ được trám lại một cách vá viú. Tuy nhiên dường như do cái gọi là "truyền thống CVA" như tôi đă đề cập ở trên, mặc dù sân băi thiếu thốn, nhưng hầu như năm nào trường CVA cũng đoạt chức vô địch bóng chuyền học sinh thuộc thành phố Sài g̣n. Những đội bóng chuyền học sinh Sài g̣n giỏi phải kể đến đội bóng chuyền học sinh trường Pétrus-Kư, đội bóng trường Jean-Jaque-Rousseau đă từng thay phiên nhau đoạt cúp vàng bóng chuyền thủ đô.

Ngoài những buổi tập dượt ở trường, chúng tôi thường dợt banh tại sân vận động Phan Đ́nh Phùng và tại trường Sư Phạm Sài g̣n nằm trên đường Thành Thái vào cuối tuần. Nói là tập dợt chứ thật ra là giải trí và chơi đánh độ nước miá với các đàn anh CVA như Tản, Sở (Đại học Nông Nghiệp), Đức-Nicole (Đại học Y khoa, cũng là anh ruột cuả tôi), Sơn (Đại học Kỹ thuật Phú Thọ), và c̣n nhiều người nữa mà tôi không nhớ hết. Ngoài những chỉ dẫn cuả thày phụ trách TDTT, thầy Trương Bá Phẩm, chúng tôi thường hay rủ nhau đi xem những trận tranh giải bóng chuyền toàn quốc gồm các đội tuyển Quốc Gia, đội Cảnh Sát Quốc Gia, đội Cứu Hỏa, đội Cảng Sài G̣n, . . . được tổ chức ở sân vận động Phan Đ́nh Phùng và phân tích những cú đánh như trời giáng của Phong (đội tuyển Quốc gia) cũng như những chiến lược và chiến thuật của các đội bóng (áp dụng vừa học vừa hành).

Những cầu thủ bóng chuyền CVA rồi cũng phải từ giă trường sau kỳ thi Tú tài 2 để mỗi người tứ tán khắp nơi trong thời ly loạn. Doanh đă lên đầu quân cho trường Vơ Bị Đà Lạt (sau khi thi rớt Phú Thọ, đây là ước nguyện của anh). Long, Đức đen (tay nâng số một không hai), vào đội tuyển trường Đại học Vạn Hạnh. Đôn vào ĐH Quốc Gia Hành Chánh (sau này tôi gặp anh ở trại tỵ nạn Pulau Bidong, Mă lai, và cùng tôi thành lập đội bóng chuyền ở đây). C̣n một số bạn nữa mà tôi đă quên tên đă vào đội bóng ĐH Khoa học và ĐH Phú Thọ. Riêng tôi th́ đầu quân vào Đại học Nông Nghiệp và nơi đây tôi đă gặp Sở, đàn anh CVA vừa ra trường năm đó và được giữ ở lại trường làm giảng nghiệm viên ngành Thủy lâm. Theo tôi được kể lại th́ trường ĐH Nông Nghiệp đă chiếm giải vô địch bóng chuyền sinh viên năm trước đó. Ôi thôi th́ tôi mừng quá, như cá gặp nước! Chúng tôi sau này đă cùng nhau tham gia những trận tranh tài bóng chuyền sinh viên. Vào năm 1973, trên toàn quốc có tổ chức giải Thể thao-Văn nghệ các Viện Đại học, thế là một lần nữa các cựu cầu thủ bóng chuyền CVA lại có dịp gặp nhau, nhưng nằm trong cương vị khác nhau. Chúng tôi hầu hết nằm trong các đội tuyển bóng chuyền Viện Đại học Bách Khoa Thủ Đức, Viện ĐH Sài g̣n và Viện ĐH Vạn Hạnh.

Các khoá đàn em sau này có Đạm (sau này đầu quân vào ĐH Sư Phạm Kỹ Thuật), và Minh heo (sau này qua Montréal vào đội bóng chuyền ở đây và đă chiếm giải vô địch bóng chuyền trong Đại Hội Thể Thao Bắc Mỹ đầu thập niên 1980).

Giờ đây các bạn cũ CVA đă tản mát khắp nơi trên Bắc Mỹ, Úc châu và Âu châu, một số c̣n vướng lại ở VN v́ hoàn cảnh gia đ́nh. Với niềm mơ ước ngày nào đó chúng ta sẽ có dịp ghé thăm trường cũ, cùng ngồi chung ở quán ăn bác Bí Tất với những diă bánh cuốn thơm ngon, uống những ly nước mía ngọt lịm trước cổng trường để nhớ lại những ngày đánh độ nước mía khi xưa dưới ánh nắng chang chang của mùa hè Sài g̣n năm ấy (bàn chân đứa nào cũng bị lột da, phồng chân v́ chơi chân đất).

 

Thân tặng đội bóng chuyền CVA 1972

CVA PHẠM VĂN KHANG

Trở Về Mục Lục

 



Em và Anh

Em là ǵ giữa bề bộn đời anh ?
Em biết gọi ai như thế nào đây ?
Là bạn, là anh... hay là ǵ khác ?
Và trong ai, trời ơi em không biết !

Em là ǵ giữa bề bộn đời anh ?
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung ?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy ḿnh có lỗi !
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho ḿnh là rộng răi
Nhưng cuộc đời có chứa nổi ḿnh đâu ?

Không thể gọi đích danh ta là ǵ của nhau
Đau ḷng em, đau ḷng anh, đau ḷng người tội lắm !
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng, lỡ một ngày ta lại lạc mất nhau.....

THANH NGUYÊN

 

********************************

Khung Trời Kỷ Niệm

Có cô bé ngày xưa cười nheo miệng
Lén nh́n anh trốn học uống cà phê
Muốn nói với em một lời yêu dấu
Nhưng ngại thời gian - Ngại tiếng trong trường

Tan học, đường về anh ghé qua
Nh́n cô anh muốn hỏi v́ sao
Áo em màu tím, màu hoa khế
Em đợi chờ ai ? Có phải anh !

Cô bé ngày xưa vẫn đợi chờ
Một ngày lại đến - Một ngày qua
Yêu ai em nói dùm một tiếng
Có phải các anh là dân CHU VĂN AN

NGUYỄN NINH

 

********************************

Mein Fear

I think you are in a deep pit!!!!
She is sooo... in love with you...
You or just the name of you.
Foolish if you still dont know it

Once I thought you can play a bit
Like plucking a flower in an empty park
When no one is looking...or you dont care
But now I know it ain't no more it.

You better think hard my old man
Your life soon wil'be worse than a yarn
So bad that sleeping in the barn
Still be better than dick-in-the pan

Cheers...

(dedicated to my dear buddy)
SHM

Trở Về Mục Lục

 



Life Philosophy

A great note for all to read. It will take just 37 seconds to read this and change your thinking.

Two men, both seriously ill, occupied the same hospital room. One man was allowed to sit up in his bed for an hour each afternoon to help drain the fluid from his lungs. His bed was next to the room's only window. The other man had to spend all his time flat on his back. The men talked for hours on end. They spoke of their wives and families, their homes, their jobs, their involvement in the military service, where they had been on vacation.

Every afternoon when the man in the bed by the window could sit up, he would pass the time by describing to his roommate all the things he could see outside the window.

The man in the other bed began to live for those one-hour periods where his world would be broadened and enlivened by all the activity and color of the world outside. The window overlooked a park with a lovely lake. Ducks and swans played on the water while children sailed their model boats. Young lovers walked arm in arm amidst flowers of every color and a fine view of the city skyline could be seen in the distance.

As the man by the window described all this in exquisite detail, the man on the other side of the room would close his eyes and imagine the picturesque scene.

One warm afternoon the man by the window described a parade passing by. Although the other man couldn't hear the band - he could see it. In his mind's eye as the gentleman by the window portrayed it with descriptive words.

Days and weeks passed. One morning, the day nurse arrived to bring water for their baths only to find the lifeless body of the man by the window, who had died peacefully in his sleep. She was saddened and called the hospital attendants to take the body away.

As soon as it seemed appropriate, the other man asked if he could be moved next to the window. The nurse was happy to make the switch, and after making sure he was comfortable, she left him alone.

Slowly, painfully, he propped himself up on one elbow to take his first look at the real world outside. He strained to slowly turn to look out the window beside the bed. It faced a blank wall.

The man asked the nurse what could have compelled his deceased roommate who had described such wonderful things outside this window. The nurse responded that the man was blind and could not even see the wall. She said, "Perhaps he just wanted to encourage you".

Epilogue: There is tremendous happiness in making others happy, despite our own situations. Shared grief is half the sorrow, but happiness when shared, is doubled.

If you want to feel rich, just count all the things you have that money can't buy. Today is a gift, that's why it is called the present." from today.

People will forget what you said...

People will forget what you did...

But people will never forget how you made them feel...

Remember, Life isn't measured by the number of breaths we take, but by the moments that take our breath away...

Trở Về Mục Lục

 



Một Chuyện T́nh

Đó là những năm 1972, tôi đang học bên Luật và thêm 1 phần khoa kinh tế tại Vạn Hạnh ( sơ cua ) lúc đó gia đ́nh tôi khó khăn lắm v́ ba mẹ tôi mất sớm, tôi phải tự túc đủ thứ và c̣n phải lo cho mấy đứa em.

Trước đây như các bạn biết tôi là dân bơi lội tại hồ bơi Nguyễn Bỉnh Khiêm, thành tích lúc đó tôi bơi 100m chưa mất 1 phút ( 60 " ) mỗi ngày tôi phải đứng ngoài nắng 8 tiếng đồng hồ, người đen như người dân tộc, đă thế trước khi được nhận vào hồ bơi ĐỆ NHẤT ( 1St Hotel ) tôi phải qua một kỳ thi tuyển với 150 tay bơi lặn khắp mọi nơi và chỉ chọn duy nhất 1 người.

Kỳ thi đầu tôi bơi 1500m ( 40 lần bề dài hồ bơi ) về nhất bỏ qua các tay bơi khác gần 1 bề dài hồ. Nhưng chủ hồ bơi lúc đó là người Hoa không hài ḷng khi thấy tôi có vẻ bạch diện thư sinh quá ( mục đích ông ta chọn 1 nguời vừa bơi giỏi vừa phải là tay anh chị tại hồ bơi để chỉ huy một đám lâu la mà ông ta nuôi để coi hồ )

Thế là cuộc thi thứ hai được tổ chức là ném 1 ly thuỷ tinh xuống hồ khi mọi người quay lưng lại và ai lặn lấy được trước sẽ thắng.

Tôi đứng sát bên phía người ném ly và liếc mắt nh́n th́ ra ông ta ném xéo vào góc xa của hồ bơi, sau tiếng hô " LẶN " tôi phóng về hướng ly nước và kịp chạm tay vào cái ly trước khi nó thay đổi vị trí, thế là tôi ôm luôn cái ly 1 giờ đồng hồ và cứ giả vờ lặn như chưa t́m thấy.

Cuối cùng tôi được nhận vào làm hồ bơi, làm xếp của 30 anh em toàn là dân trốn quân dịch, đầu trộm, đuôi cướp công việc của tôi là mỗi ngày ngồi trên sân thượng nh́n xuống hồ, ai bị tai nạn hay không biết bơi th́ nhảy xuống kéo lên, hết giờ th́ lặn khắp hồ bơi để coi có ai ch́m xuống đáy không.

Tôi c̣n nhớ đó là tháng 04/1973, tôi đang ngồi vừa coi hồ bơi vùa nhét quyển COUR để học bài chuẩn bị thi th́ nghe tiếng kêu cứu - tôi nh́n xuống hồ th́ thấy một cậu bé đang bị chới với giữa hồ sâu - Theo phản xạ tôi phóng xuống và lôi cu cậu lên, v́ bị ngộp quá lâu - Khi cậu tỉnh lại th́ tôi được mời lại một bàn tiệc của nhà hàng - ở đó tôi gặp chị và cha cậu bé. Chị cậu bé là một cô gái lai Pháp tóc vàng tuyệt đẹp, tôi được biết tên cô ta là Michelle, học Marie Curie ở Saigon.

Từ đó tôi và Michelle quen nhau, cô bé không biết tôi là sinh viên mà chỉ biết tôi là tay anh chị. Thời gian quen nhau được 2 tháng thi xảy ra sự cố, bạn của Michelle có lẽ không thích cô ta cứ Chủ Nhật ( Sunday ) nào cũng lên hồ bơi ĐỆ NHẤT thăm tôi nên đă thớt với chủ nhà hàng và thế là tôi thất nghiệp.

Lang thang gần 1 tháng không t́m ra việc làm tôi được bạn giới thiệu lên hồ bơi Biên Hoà để coi hồ bơi, đến nơi tôi không nhận được việc làm v́ đă có người, chỉ c̣n việc thời vụ là : biểu diễn nhảy cầu vào các ngày thứ bảy và chủ nhật, công việc là leo lên cầu cao khoảng 5 m nhảy xuống cầu thấp trên 1 miếng ván nhún và lao về phía thành hồ bơi co người lại như một trái bom để nước bắn lên càng cao càng tốt. khán giả th́ ngồi gần phía bờ hồ thưởng thức, người biểu diễn th́ phải nhảy sao càng nguy hiểm càng tốt, cùng nhảy với tôi có khoảng 10 người, trung b́nh tuần nào cũng có 3, 4 người phải đi bệnh viện v́ bị va vào thành hồ gẫy xương sống.

Tôi phải quên đi cô gái ḿnh yêu để lăn vào t́m miếng ăn vừa giúp gia đ́nh vừa có tiền đi học, như các bạn cũng biết chỉ cần thi rớt một năm là đi quân dịch, Thủ Đức hay Đà Lạt như chơi, do đó việc làm đối với tôi như không khí để thở, tôi luôn phải cố gắng nhảy trên không thật cao và thật nguy hiểm để có thể duy tŕ được công việc của ḿnh, cho đến một ngày thứ bảy t́nh cờ Michelle tới hồ bơi BIÊN HOÀ, gặp nhau thật là súc động tôi đă quên công việc của ḿnh hôm đó v́ mải lo tṛ chuyện, thằng con trai của chủ hồ bơi nh́n thấy tôi đang ngồi với một cô gái quá xinh đẹp, từ lâu nó vẫn nghĩ tôi là một kẻ không ra ǵ v́ tôi rất đen và rất khô, nay tự nhiên hắn thấy tôi có một bạn gái xinh đẹp như tiên nên hành hạ tôi bằng cách nghĩ ra một tṛ chơi thật nguy hiểm là tôi phải nhảy từ trên một nóc sân thượng 3 tầng bên sát cạnh hồ bơi cho khách xem, nếu không th́ hôm nay coi như tôi không c̣n việc làm tại đây nữa.

Căn nhà lầu 3 tầng là một phần của hồ bơi nằm ngay bên cạnh, từ trên nhảy xuống nếu nhảy qua thẳng th́ có thể đầu sẽ cắm xuống đáy, c̣n nếu nhảy qua ngang th́ có thể bị dập ngực, độ sâu của hồ bơi chỉ khoảng 5m thật là không an toàn, t́nh thế bắt buột tôi phải leo lên sân thượng và sắp nhảy xuống.

Khi tôi bị chủ hồ bơi gọi vào th́ Michelle vẫn c̣n ngồi tại bàn ăn, cô hỏi tôi - đi đâu, tôi trả lời : Chỉ đi một chút rồi quay lại - Khi cô gái đi vào t́m th́ tôi đang leo lên sân thượng trước bao cặp mắt ṭ ṃ của khách, Michelle nh́n lên và kịp hiểu tôi đang phải làm một việc nguy hiểm để mọi người mua vui, đó cũng là cái giá phải trả khi tôi quen với cô gái lai Pháp này.

Tôi đứng trên sân thượng và nh́n xuống, h́nh ảnh mọi người đang chờ tôi nhảy xuống, nhiều cặp mắt đang chờ coi sự đùa giỡn với tử thần, c̣n tôi đang h́nh dung đến cảnh khó khăn của ḿnh, đến gia đ́nh đang cần ḿnh và cầu nguyện : XIN CHÚA GIÚP CHO CON VƯỢT QUA THỬ THÁCH NÀY VÀ CHO CON 1 LẦN MAY MẮN.

Tôi nhảy từ trên sân thượng xuống theo một đường thẳng đứng và khi gần đến mặt nước tôi cố nhoài người tạo thành một góc 45%, tôi thấy mặt rát bỏng và một cú va chạm mạnh, ngực của tôi gần chạm đáy hồ và tôi thoát nạn.

Từ hôm ấy tôi chia tay với Michelle và luôn nghĩ t́nh yêu của tôi và cô ấy sẽ là tai hoạ, sau khi chia tay cô ấy cuộc sống tôi không gặp nhiều điều kém may mắn như thế nữa, cho đến bây giờ tôi vẫn c̣n nghĩ : có phải ngày đó tôi làm vậy là đúng hay không

NGUYỄN NINH

Trở Về Mục Lục

 



Những Kỷ Niệm Tuổi Học Tṛ ...

 

Theo thông lệ hàng năm, cứ vào tháng 11 th́ các trường trung học tại thành phố Toronto có tổ chức giải bóng chuyền nam. Trận chung kết năm nay được diễn ra tại trường Albert Campbell Collegiate Institute. Đội nhà mặc đồng phục áo xanh lá cây viền đỏ với h́nh đầu ảnh mọi da đỏ trước ngực, quần đùi trắng viền đỏ. Đội khách mặc đồng phục áo đỏ với h́nh đầu cổ hổ vàng, quần đùi xanh lơ. Sân bóng chuyền với sân bằng gỗ bóng loáng kẻ viền xanh và vàng thẳng tắp. Sân gym trong nhà như vậy được xem là tiêu chuẩn cho các trường trung học ở Gia Nă Đại nói chung và ở Toronto nói riêng. Các ủng hộ viên được xếp ngồi quanh sân và truyện tṛ ầm ỹ. Trận tranh tài rất sôi nổi và hào hứng với tỉ số 2:2 và đang chuẩn bị cho trận cuối. Đội bạn đập những cú bóng rất chiến thuật và mạnh mẽ. Tuy nhiên các em thuộc trường tôi, đội khách, chặn bóng rất chặt chẽ và kỹ thuật cao. Ngồi nh́n các em giao đấu hào hùng khiến tôi chợt nhớ về những kỷ niệm xa xưa lúc c̣n học trường trung học Chu văn An, 30 năm về trước...

... Tôi bắt đầu thích chơi thể thao năm lên lớp Đệ Lục (lớp 7 A2). Học tṛ trường CVA rất đông nhưng sân cỏ rất nhỏ. Chúng tôi thường hay kéo nhau sau giờ học ra sân cỏ cạnh Nhà thờ Chợ Lớn bên kia đường Minh Mạng, đối diện với trường. Tôi nhớ không lầm th́ hôm đó là ngày thứ hai được nghỉ sớm v́ thầy Nguyễn Đang Thương dạy Pháp văn ốm. Chúng tôi bèn kéo nhau ra sân sau Nhà thờ, tôi c̣n nhớ các bạn Đỗ danh Đôn, Lê văn Lắm, Trần văn Tảo, Đỗ văn Minh (Minh To), Trần riêu Tài, Phạm tiến Dũng, Phạm ngọc Bảo là những tay cầu thủ loại "cự phách" của lớp thời bấy giờ ! Dưới trời nắng oi bức của mùa hè Saigon, sân cỏ rợp bóng cây bàng thật mát và dễ chịu. Cặp vở vứt xuống đất, hai bên goal dă chiến được thành h́nh một cách nhanh chóng bằng những đôi dép đă sờn đế của các cầu thủ. Trong nhóm có Minh To - nổi tiếng là vua phá banh, làm a-de - đá sút một trái văng ra ngoài. Không may trái banh này lại lăn vào cửa Nhà thờ. Minh vội vàng chạy vào Nhà thờ để lượm banh. Sau năm phút chờ đợi nôn nóng ở ngoài vẫn chưa thấy hắn ra, chúng tôi bắt đầu lo sợ ra mặt v́ Nhà thờ có ông cha nổi tiếng là "dữ dằn" đối với bọn học tṛ quỷ quái như chúng tôi. Chúng tôi đă từng bị cha rượt chạy có cờ sau nhiều lần đá banh căi nhau ồn ào cả khu Nhà thờ. Nhưng ḱa, Minh To đang chạy nhanh từ trong Nhà thờ, phía sau bị ông cha cầm roi rượt chạy! Cả bọn vội vàng thu dọn chiến trường, dầy dép và cặp vở, chạy ù về trường (may cửa cổng trường không khoá, thường th́ bác Bí-Tất khoá cổng trường lại trong giờ học !) mà trong ḷng lo sợ vô cùng. Cả nhóm vào trong trường xong, kiểm điểm lại quân số, sau đó phát hiện ra trong tay Minh To cầm cả hai trái banh !!?? Có lẽ trái banh kia của nhóm học sinh khác đá vào Nhà thờ và bị tịch thu. Cả bọn cười hỉ hả v́ được cả vốn lẫn lời ! Sau này chúng tôi nghe kể lại là cha xứ đă vào gặp Hiệu Trưởng và mắng vốn, thời đó là thầy Dương Minh Kính sau này ra làm Dân Biểu Quốc Hội thời Cộng Hoà.

Những năm lên trung học đệ nhị cấp (cấp 3) có những kỉ niệm đáng nhớ ! Các thầy dạy đa số là các giáo sư nổi tiếng Sài g̣n. Nào là các thầy Nguyễn văn Long, Nguyễn Ngọc Quỳnh, Nguyễn văn Đỉnh dạy Vạn Vật, các thầy Lê mậu Thống, Đinh đức Mậu, Nguyễn văn Kỷ Cương dạy Toán, và các thầy Hoàng Minh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Trần đ́nh Ư dạy Việt văn, dạy Sử Địa th́ có các thầy Bùi đ́nh Tấn, Nguyễn văn Mùi ...Dường như trong thời gian này không có cô giáo nào dạy CVA cả? Riêng thầy Nguyễn văn Long dạy môn Vạn vật lớp Đệ Ngũ về nham thạch địa chất thật tuyệt vời ! Kết quả là sau giờ học ở trường hay về nhà, các học tṛ của thầy đi đâu cũng chăm chăm nh́n xuống đất ... t́m kiếm những viên đá hoa cương cứng rắn, và những đá trầm tích thạch, phún xuất thạch ... mà thầy đă dạy. Tôi yêu thích Vạn Vật từ đó và quyết định chọn ban A -Khoa Học ! Sau này thầy Long đă từng làm Giám học cho trường CVA cho tới năm 75 (nếu tôi không lầm!). Nói về thành tích học tập th́ học sinh CVA học không thua ǵ dân Petrus-Kư. Kết quả qua các kỳ thi Tú Tài 1 và 2 đă chứng tỏ học sinh CVA đậu cao rất nhiều. Có những lớp chỉ thiểu số học sinh là đậu Thứ thôi ! Tôi c̣n nhớ sau kỳ thi Tú Tài 1 năm 1971, năm lên lớp 12 ở dẫy Ba, lầu Ba, thầy Giám thị Nguyễn văn T́nh đă đi gặp từng học tṛ để hỏi về kết quả thi Tú Tài 1 vừa qua và thầy rất lấy làm hănh diện !

Niềm hănh diện trên, nói chung cũng nhờ công lao dạy dỗ tận tâm của các thầy trong trường.

Tuy nhiên học tṛ CVA vào thời này cũng nổi tiếng là đánh nhau qua các kỳ xung đột với các trường Cao Thắng và Petrus-Kư. Cảnh sát đến can thiệp cũng không xuể. Trong lớp tôi có anh ban học rất chăm và hiền hoà, nhưng cũng không thể ngồi yên trong các trận đánh nhau trên. Cảnh sát cũng không dám đụng đến anh v́ anh là con của Tướng TVH, Tư Lệnh CSQG thời đó ! Sau này nghe anh qua Mỹ du học ngành Hàng Hải.

Một điều nữa không thể quên được vào năm cuối trung học là trận đấu chung kết bóng chuyền giữa hai trường CVA và Petrus-Kư. V́ việc hai học sinh hai trường xung đột đánh nhau, nên trận chung kết này không được loan báo địa điểm cho các ủng hộ viên của học sinh hai trường. Sau này nghe nói trận chung kết trên được tổ chức ở trường Lê Quư Đôn với tỉ số 3:2 về phía Petrus-Kư ! Nghe nói sau này sự xung đột giữa CVA và Petrus-Kư đă được hoà giải qua các nữ sứ giả của hai trường Trưng Vương và Gia Long !

WE WON! WE WON ! Những tiếng reo ḥ của đội khách đă kéo tôi về thực tại. Trường chúng tôi đă thắng đội nhà với tỉ số 3:2. Nhóm học tṛ kéo tôi đi chụp chung h́nh lưu niệm. Ḷng tôi như hoà đồng với những hăng say đầy nhiệt huyết tuổi trẻ của các em học sinh với thời CVA năm xưa ! Giờ đây đứng trên bục giảng lớp học, với những công thức Hoá học và những giả thuyết khoa học chằng chịt trên bảng đen, hồn tôi dường như nghe văng vẳng đâu đây những lời giảng dư âm của các thầy CVA năm xưa. Không thầy đố mày làm nên ! Xin trân trọng cám ơn các thầy !

Ngoài trời lá vàng rơi rụng đầy sân trường báo hiệu một mùa Đông sắp đến trên vùng trời Bắc Mỹ.

Thân tặng các bạn cựu học sinh CVA lớp 12 năm 1972.

CVA Phạm văn Khang,

Toronto, Canada

(Phỏng theo Đặc San CVA-TV Toronto 1995)

 

Trở Về Mục Lục