Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

 NGƯỜI CON GÁI TRONG GƯƠNG

 An Thạch, Tạ  Xuân Thạc

 

Trong du thuyền bồng bềnh trên mặt nước gợn sóng lăn tăn của Vịnh Hạ Long, ông Ðỗ rút rong túi xách lấy ra một máy ảnh Polaroid chụp cô tiếp viên trên du thuyền, ông muốn ghi lại cảnh trí này. Trên trời dưới nước mênh mông, xa xa điểm thêm những  núi  đá chìm lưng chừng dưới nước, bầu trời đổi mầu, chỗ thì xanh lơ,  chỗ vẩn đục màu xám tro phủ lên một vòng con vút chụp xuống huyền ảo.

Người nữ tiếp viên khuôn mặt trẻ, trang phục chiếc áo dài màu xanh thanh tú, cô nhìn nghiêng cạnh cửa sổ khoang tầu mải mê nhìn ra ngoài kia, chính cảnh trí nên thơ ấy mà ông Ðỗ đã chụp hình, máy tự động đẩy tấm phim trong máy ra còn trắng đục, chưa có một nét hình nào hiện ra. Cô gái chợt nhớ ra rằng mình đang mơ mộng ngắm trời, nhìn nước khá lâu nên quay lại nhìn khách cười ngượng nghịu rồi quay về phía dưới khoang tầu, cô cũng làm phận sự của người bán hàng lưu niệm cho khách trong du thuyền, tuyệt nhiên cô không hề biết tấm hình mà ông Ðỗ vừa chụp.

 

Tấm ảnh từ từ hiện ra những  đường nét hình hài, trong đó cô gái có cái mũi dọc dừa, vẻ mặt thanh tú, những cảnh trí núi non đậm dần, rồi môt bầu trời xanh, xám điểm thêm những đỉnh núi lồng trên mặt nước. Ông Ðỗ rất thích chụp hình bằng máy Polaroid vì ông cho rằng loại máy này nhận màu sắc  nhất là mầu trời trung thực. Bức ảnh đã hiện ra hoàn toàn đầy đủ cho ông một bức hình tuyệt đẹp, chiếc áo dài mầu xanh, mái tóc huyền buông xoã che một phần gò má của khuôn mặt nhìn nghiêng,hai bờ môi hé mở trong một trạng thái quan sát ngắm nhìn, bên kia khuôn mặt là khung cửa sổ, xa hơn nữa là những ngọn núi và bầu trời. Ông Ðỗ thích chụp ảnh từ xưa và đã chụp rất nhiều hình đủ loại.Bức ảnh này làm ông Ðỗ nhớ lại một hình ảnh thân quen mơ hồ ngày xưa trên bãi biển Ðồ Sơn, quê hương ông ngày còn bé. Ông đã yêu một bóng hình như thế. Và hôm nay “vô tình” ông lại bắt gặp hình ảnh xưa nên nhất định đưa cô vào bức hình ông vừa chụp, tuy nhiên năm nay ông đã trên  sáu chục tuổi đời nên hình bóng ấy chỉ thoáng qua trong ký ức thôi chứ tuyệt nhiên ông không tài nào  nhớ mặt người con gái ấy.

 

Du thuyền  trôi trên vịnh đã lâu, bây giờ ghé qua động Sửng Sốt, một chiếc cầu đươc bắc lên bờ cách vội vàng để đoàn du khách lần lượt tấp bến, họ đi thẳng con đường nhỏ để vào động, vừa bước chân lên được mấy bậc thềm thì một người trong đoàn du khách đã kêu mỏi chân, than thân trách phận :

-         Ði bộ kiểu này thì chẳng mấy chốc thì cặp giò rã rời, không chừng tối nay phải đi làm massage đôi chân quá!

Cô tiếp viên mỉm cười nói:

- Tụi cháu đi như thế này là thường, có ngày phải hướng dẫn du khách nhiều lần như

vậy có sao đâu (?), rồi cô cười hóm hỉnh nói tiếp:

-         Nếu chú muốn thì cháu sẽ kiếm cho chú một ngườI hầu bóp chân cho chú cả đời!

Mọi người cùng cười sau câu nói đó, nhưng dường như sợ mất sức nên không ai nói

gì cho đến khi vào được tới hang động. Ông Ðỗ không chú ý đến những câu nói trên, ông đang mải mê suy nghĩ  quan sát và không muốn bỏ lỡ cơ hội chụp hình, ông chụp rất nhiều kiểu. Bây giờ là lúc cô tiếp viên kiêm thêm nhiệm vụ hướng dẫn đưa mọi người đi tham quan khắp hang động, cô giải thích cặn kẽ từng chỗ nên tham quan, trong động Sửng Sốt này có 3 hang đông lớn, cô cho biết mỗi hang đều có nhiều khối nham thạch như đang chảy nhiễu xuống, chỗ nào cũng được chiếu sáng bằng  các đèn pha đủ mầu nên nhìn vào rất đẹp. Nhìn qua hang động nào cũng được thiết trí và bảo trì rất đẹp đẽ và sạch sẽ.Cô hướng dẫn du khách đi khắp cả 3 hang động để khách tùy thích chụp hình lưu niệm. Khách tham quan xong, cô lại hướng dẫn du khách đi ra theo một lối khác lúc đi vào, rồi đưa du khách ra chiếc cầu gỗ dùng làm bến đậu  các du thuyền.

 

Ông Ðỗ đem tấm hình chụp trên  du thuyền ra khoe với cô tiếp viên cốt để làm thân, cô gái liếc nhìn qua rồi khen xã giao người đã khéo tay  nên chụp ảnh đẹp, cô nói :

-         Chú chụp ảnh nghề quá, ảnh đẹp thật! cho cháu coi kỹ một tí nhé !

Ông Ðỗ tiếp lời:

-         Ðược, cháu cứ tự nhiên!

Vừa nói, ông vừa trao tấm ảnh đó cho người con gái,  ông hỏi:

-         Cháu tên gì nhỉ?

-         Dạ thưa cháu tên Hoà ạ.

Cầm tấm ảnh, Hoà nhìn thật kỹ bất giác cô thích thú kêu lên:

-         Cháu có một tấm hình mà người trong ảnh giống như trong tấm hình này!

-         Ai  mà lại giống  hình cháu ?

-         Ðố chú biết ! 

Hoà hóm hỉnh thách đố, nàng chạy vào khoang nhỏ dưới cuối du thuyền lấy một túi

xách nhỏ và móc trong túi ấy một chiếc bóp nhỏ, lấy trong bóp ra một tấm hình thật cũ

của mẹ cô chụp trước tấm gương, cũng hao hao giống hình mà ông Ðỗ vừa chụp cho cô, mái tóc đen buông xoã che nửa khuôn mặt nhìn nghiêng, có khác chăng là khung cảnh, ảnh được chụp trước gương nên thêm một bóng hình nữa lồng trong khung kính soi. Cô Hoà nói rằng đây là hình của mẹ nàng chụp lúc còn con gái. Ðưa hai tấm ảnh một cũ một mới vui mừng reo lên:

-         Chú coi này, cháu giống mẹ cháu không?

 

Ông Ðỗ  chăm chú nhìn cả hai tấm hình mà cô Hoà đang cầm so sách;

-         Ồ nhỉ! Thế mẹ cháu tên là gì ?

-         Mẹ cháu tên là Hiền ạ ! Hiền thì mới có Hoà mà chú, vì Hiền Hoà phải đi đôi với

nhau, mẹ cháu bảo thế.

Ông  Ðỗ mỉm cười vì câu nói pha trò của Hoà, tự nhiên ông cảm thấy có một sự gì như thân thương gần gũi, bất giác ông hỏi Hoà thân mật như đã từng gặp cô nơi đâu rồi.

-         Mẹ cháu bây giờ ở đâu?

-         Dạ thưa  chú, mẹ cháu chết rồi ạ.

-         Lâu chưa?

-         Dạ, sáu năm trước đây!

-         Sao cháu có ảnh này?

-         Mẹ cháu cho đấy.

-         Ảnh này chụp bao lâu rồi cháu biết không?

-         Cháu không biết nhưng theo lời mẹ cháu kể lại là do một ông bạn của mẹ đã chụp tấm ảnh này vào dịp ông về nghỉ hè tại Ðồ Sơn tặng lại mẹ cháu. Mẹ cháu quý tấm ảnh này lắm nên đã nhờ thợ phóng thêm một tấm thật lớn treo trong phòng khách.

Ông Ðỗ nói:

-         Chú cũng bắt chước mẹ cháu tặng cháu tấm ảnh này cho đủ bộ.

Hoà nhoẻn miệng cười tươi cám ơn và nói như để thêm lời khen người chú mới quen:

-         Cám ơn chú !  Chú chụp hình đẹp qúa!Chú thấy cháu giống mẹ cháu không ? Cháu có cảm tưởng hai tấm ảnh như cùng một tác giả, chỉ khác thời gian và không gian thôi chú ạ.

Ông Ðỗ  công nhận Hoà có một nhận xét bén nhậy và thâm thuý:

-         Rất tiếc không có mẹ cháu hiện diện ở đây, nếu có, chắc bà cũng phải  nói là rất giống nhau, từ khuôn mặt, mái tóc, đến nụ cười, nhất là khi nhìn kỹ vào 2 tấm hình… Chao ơi sao mà giồng đến thế?

 

Ông Ðỗ cố moi trong ký ức, bức hình đó phải do ông đã chụp chăng? Lâu quá rồi nên ông chỉ nhớ một cách mơ hồ thôi, ông là người thích chụp hình và chơi hình, gần cả đời ông đã chụp ảnh qúa nhiều vì lẽ đó ông không nhớ hết. Ông chỉ nhớ trước đây lâu lắm rồi ông từ ký túc xá Ninh Cường  trở về Ðồ Sơn quê hương ông,  đã quen một cô gái (mà ông không còn nhớ tên) nhân dịp nghỉ hè.

 

Sau mấy tháng hè vui vẻ, ông lại trở về ký túc xá Ninh Cường để tiếp tục học và cuộc dong chơi mùa hè năm ấy cũng trôi vào dĩ vãng. Từ đó đến nay ông không hề gặp lại người con gái ấy nữa, thậm chí cũng chẳng bao giờ ông nhớ và nhắc đến người này.

 

Ông không tin sự kiện vừa xẩy ra, ông càng không thể ngờ rằng người con gái tên là Hoà đang đứng trước mặt ông đay là hậu duệ của người con gái năm xưa mà ông đã từng quen biết. Ông nhớ lại người con gái mang tên Hiền đã cho ông một cảm giác mạnh của tuổi học trò, những cuộc dạo chơi ngoài bãi biển thơ mộng Ðổ Sơn, đạp trên lớp cát vàng óng mịn, dắt tay nhau cười đùa vui vẻ khi cùng tắm chung bên dòng nước, hay cùng nhảy trên những con sóng dội xô bờ hay leo lên ven sườn đồi, trèo cao trên đỉnh núi làm cho họ càng thêm yêu đời.

                                                              *

 

Ông Thanh, thân phụ của cậu Ðỗ, người giầu có tiếng nơi đất Ðồ Sơn, Bãi Cháy, cơ nghiệp tài sản của ông khá lớn, ông có trên dưới ba chục xe chở khách cỡ lớn, chạy từ Hànôi đi khắp các tỉnh miền thượng và trung du Bắc Việt, ngoài ra ông cũng còn một số xe đò chở hàng hoá …

Chính vì thân phụ của cậu Ðỗ giầu có như thế mà cậu cũng được hưởng lây, Khi người ta nghe tin cậu Ðỗ sắp từ ký túc xá trở về quê nghỉ hè thì mọi ngườI dù đã quen hay mới biết, nghe tin cậu về ai cũng đều mừng và mong ngóng ngày cậu trở về, có thể vì họ tò mò hay vì muốn coi mặt của cậu ấm con nhà giầu tốt số. Trong số những người mong tin cậu có rất nhiều cô thiếu nữ. Một trong những người thiếu nữ đó là Hiền con bà phán Quang nhà ở đầu phố, cách nhà cậu Ðỗ chừng vài trăm mét, cô học trường Ðầm nên đã học được nhiều về văn minh tây phương mà các cô gái đương thời khó bề sánh kịp. Cô làm quen rất tự nhiên chứ không khép nép bẽn nẽn, vì thế vừa gặp cậu Ðỗ cô đã như thân thiết từ lâu, khiến cậu bé từ ký túc xá bị hớp mất hồn ngay từ buổi ban đầu gặp gỡ.

Lúc trở về Ðồ Sơn, vai cậu mang ba lô kiểu nhà binh trong đựng mấy bộ quần áo, một ít sách vở để ôn tập trong lúc nghỉ hè, một máy chụp ảnh hiệu Polaroid mà cậu thích nhất ít khi cậu rời xa nó cũng nằm gọn trong đó.

Vừa về đến nhà cậu đã được Hiền đon đả tiếp đón, cô giơ tay dịu dàng đỡ chiếc ba lô trên vai cậu và hỏi han săn đón : “ Ba lô có làm cậu nặng không? – Ði đường xa về cậu có mệt không? - Cậu ăn uống gì chưa?  v.v “  khiến cậu Ðỗ không kịp trả lời trước mắt nhiều cô gái e thẹn nhìn cảnh đó quay đi cười khúc khích. Cô Hiền thì coi như không,  tưởng như chỉ một mình ở chỗ đó, săn sóc cậu Ðỗ như người nhà.

Những ngày sau đó, buổi sáng khi bình minh ló rạng người ta đã thấy Hiền và Ðỗ lang thang trên bãi biển. Mặt trời mọc  tưởng như từ dưới nước,  ngoài khơi ngoi lên một khối tròn khổng lồ đỏ ối, những con sóng vỗ bờ xô đẩy bãi cát mịn dưới chân.

Vì mới sáng sớm nên bãi biển còn lưa thưa  vài bóng người dạo chơi trên bãi cát ngắm cảnh bình minh,  vài chiếc ghe nhỏ chài lưới ven biển tấp vào bờ, có ngưòi xúm quanh để nhặt nhạnh con cá cái tôm sót lại vì vướng lưới. Mấy con chim hải âu bay lươn thật thấp rồi xà xuống lượm mót những cá tôm bị người chài lưới không lấy đã thải loại. Gió ban mai từ biển nhẹ thổi đủ  bay  mái tóc dài óng mượt của Hiền. Hai người đứng yên lặng ngắm nhìn mặt trời  biến đổi nhỏ dần, màu đỏ biến thành màu vàng, chỉ một lúc sau đã thành chói chang khíến mắt thường không thể nhìn trực diện. Ðang say mê ngắm cảnh bình minh của biển, vô tình Ðỗ bắt gặp Hiền nhìn trộm  anh say đắm làm chàng bối rối. Con gái thị thành đang hiếp đáp tinh thần một thư sinh dại khờ từ ký túc xá trở về!

Hiền lên tiếng nói vu vơ:

-         Cảnh bình minh trên biển đẹp quá!

Ðỗ trả lời nhát gừng:

-         Ừ, đẹp !

-         Anh đã ngắm cảnh bình minh trên biển như thế này lần nào chưa?

-         Chưa !

-         Có thích không ?

-         Thích !

-         Vậy ngày mai ta coi nữa nghe !

-         Ðể coi !

-         Sao lại để coi ?

-         Thì đã bảo để coi đã mà!

-         Lại sợ bố đánh đòn ?

-         Sao lại sợ ?

-         Thế sao lại nói “ để coi ” ?

-         Coi cảnh biển hoài chán  lắm!

-         Thì ta lên núi

-         Lên đấy coi gì?

-         Coi hoa, hái lá vui lắm

-         Có cọp thì sao ?

-         Làm gì có?

-         Có mà

-         Ai bảo anh?

-         Thì … anh bảo !

Hai người lững thững đi về phía nhà, bất ngờ Hiền nắm lấy tay Ðỗ, chàng định giật

tay ra nhưng lại có cảm giác tê mê  rút ra không nổi, một cây kim đã bị nam châm hút hết đường cưỡng lại. Ðỗ cứ để vậy  không rút tay mình ra khỏi bàn tay Hiền, luồng điện vô hình không chỉ cô đọng ở bàn tay mà nó đã lan ra cả thân thể khiến Ðỗ không nói năng được câu nào với nàng, kể cả câu ú ớ huề vốn cũng không.

Hiền là một người con gái tính toán và thông minh, nàng hiểu rõ hành động của mình và đoán được kết quả của hành động đó ở chừng mức nào nên nàng buông tay chàng rồi liếc nhìn chàng nhẹ nhàng, cúi xuống đủ để khỏi thấy cử chỉ của chàng bối rối và lúng túng. Cả ngày hôm nay Ðỗ chẳng chụp được kiểu ảnh nào ra hồn cả! Hiền nói:

-         Thôi chúng mình tạm chia tay,  mai gặp lại !

Ðỗ chào nàng bằng câu buông thõng:

-         Ừ, ta về.

Cuộc đi chơi hôm nay thật vui, nhưng trong tâm trạng chàng có gì không được ổn.

Chàng nghĩ thầm “ thôi để ngày mai sẽ hay ” .

                                                        

                                                            *

                                                       

Mùa hè năm ấy, ông  còn nhớ mãi vì lần đầu tiên trong đờI ông được một người con gái nắm tay, cảm giác ngất ngây như bị điện giật,  chỉ ngần ấy thôi mà  khi trỏ về ký túc xá đầu óc ông vẫn quay cuồng  hình ảnh của những ngày tháng hạ nơi bãi biển Ðồ Sơn …

 

Thời thế đổi thay, ông từ Bắc Mỹ xa nửa vòng trái đất về thăm quê hương, lại gặp một bóng hình nửa thật nửa như trong mơ tình cờ hiện ra trước mặt ông.

 

An Thạch,  Tạ Xuân Thạc