Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

CHA GIÁO TRƯỜNG COI BÓI

(Tạ Thạc phóng tác theo lời kể của cháu Trần Khánh)

 

Chào bác Tâm và bác Thạc,

 

Cháu xin tự giới thiệu với hai bác cháu là Trân Khánh con của “Bán Ô” đây.

Sở dĩ cháu phải tự giới thiệu dài ḍng văn tự như vậy là v́ đă lâu lắm rồi cháu không “ mốc meo” ǵ cho hai bác cả !

Cháu nhớ có lần bác Thạc phone về VN nói chuyện với bố An của cháu, rồi h́nh như bác có nhắc cháu viết bài cho TGBT, cháu thấy bác ân cần thôi thúc quá cũng mủi ḷng, định lấy giấy bút ra viết liền lập tức … 

 

Nhưng gặp lúc mẹ Loan đi chợ về  là cháu chạy vội ra lục giỏ xem mẹ có mua quà ǵ cho cháu không, vậy là cháu “thấy quà quên viết”, nói ra th́ sợ mắc cở với các bác TG chứ cháu thích ăn quà lắm!

 

Nhiều lúc cháu vồ lấy giỏ của mẹ đi chợ vừa mới về, cứ như là mèo vồ chuột vậy đó nên nhiều lúc bị mẹ mắng yêu rằng:

“Con gái con đứa sắp sửa được gả chồng rồi mà con ham ăn . . . “ cháu trả lời mẹ Loan rằng: “Con mà có lấy chồng cũng ham ăn như thường!”.

Mẹ tưởng cháu chọc tức mẹ nên mẹ lườm, mẹ nguưt làm cháu bật cười sặc xụa khi đang nhai trong miệng chưa kịp nuốt”.

 

Mẹ Loan cháu dễ thương lắm, thấy con bị sặc thức ăn, liền nhoẻn miệng,  nụ cười tươi của mẹ làm thức ăn trong miệng cháu cũng thông cảm trôi tuốt xuống cổ họng luôn!

 

Mẹ thương mẹ nói :

 

“Mày mà có chồng, chắc sẽ giành ăn với chồng,  thằng chồng nào mà tính nết cũng ham ăn giống mày chắc đánh nhau giành ăn quà vặt quá!

Cháu nh́n mẹ cười trừ, thế là hai mẹ con lại “huề nhau” như hai đội bóng đá huề nhau  “không - không hay một đều “. 

Mẹ con vui như thế đấy nên lời bác Thạc dặn viết bài cho TGBT th́ cháu lại tai này nó qua tai kia, rồi bay đi đâu mất tiêu!

Có phải như thế là tội đáng phạt đ̣n không hả bác. Nếu đúng là đáng tội bị đ̣n th́ xin bác cho cháu khất lần sau nhe. Có như thế cháu mói kể chuyện “ Cha Giáo Trường Coi Bói “ cho các bác TG nghe.

 

Bác Thạc có OK  không th́ nói đi cháu mới kể, không th́  . . .  h́,  h́,  h́  cháu sẽ cho qua luôn không viết nữa, và như thế xin bác đừng bảo cháu nói xạo nhe!

 

Lâu rồi cháu không đọc  “meo” của các bác TG, nhưng mẹ Loan cháu th́ hay đọc . . . 

Một hôm mẹ cháu đọc xong một “meo” của bác nào đó,  rồi thẫn thờ méo mặt, không nói chẳng rằng, cháu có hỏi cớ sự làm sao mẹ buồn, th́ mẹ Loan nhẹ nhàng bảo:

“Con nít biết ǵ mà hỏi” làm cháu ngạc nhiên đến tṛn xoe đôi mắt v́ có lúc mẹ Loan coi cháu là “ người nhớn : sắp sửa lấy chồng”!  Rồi bây giờ mẹ lại bảo cháu là “con nít biết ǵ”. Làm cháu điên cái đầu không biết lúc nào ḿnh là “người nhớn”,  lúc nào ḿnh là “con nít” nữa!

 

Thôi,  để thành người nhớn nên cháu bắt chước hai bác Phong,  Hương và bố An lén nhờ cha Giáo Trường coi bói chỉ tay một quẻ  xem đă thành người lớn chưa ?

 

Trước hết cha Giáo coi cho bác Hương. 

Cha bắt bác Hương xoè 2 bàn tay ra, để lên bàn. Bác Hương ngoan ngoăn nghe lời  cha như một cô bé học tṛ bị thầy giáo phạt “ khẻ tay” bằng thước kẻ vậy!

Cháu mường tượng thấy h́nh phạt ngày xưa ấy mà phát sợ …

Nhưng  tay cha Giáo không cầm thước kẻ nên yên trí  là bác Hương không bị  khẻ tay. Cha Giáo hôm nay thật vui v́ lâu lắm mới có khách đến  … coi bói  nên ngài nói một cách khôi hài vừa bằng tiếng việt pha anh ngữ, ngài nói :

“Ồ há ! cái “line” (đường chỉ)  của  “life“ (đời sống)  th́ rất là “longer” (dài) ! Ư nói là sống dai lắm!  - Cha nói tiếp:

“Số chị Hương sống lâu lắm đa, cỡ trăm tuổi lận, phen này th́ anh Phong được nhờ rồi v́ về già lỡ có nằm liệt giường liệt chiếu đă có bà xă bưng ‘bô’!

Rồi cha cười to như chưa bao giờ được cười, ngài nói tiếp:

“Cha chả biết cái ‘ bô’ tiếng việt dịch là ǵ, thôi tạm gọi nó là cái bát, cái tô cho lịch sự. . .

 

Cháu thấy cha Giáo nói thế, tự nhiên ca dao tục ngữ nói về bói toán lại lảng vảng trong đầu cháu những câu đại khái như:

 

Số cô có mẹ có cha

Mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông

Số cô có vợ có chồng

Sinh con đầu ḷng, chẳng gái th́ trai

 

Cháu nghĩ cha Giáo cũng sẽ “bói” những câu hề vốn như thế thôi nên cứ nghe cho vui, cũng như đang ngẫm nghĩ sự ṃ mẫm của bác Tâm khi đặt lạI tên cho cháu là Khánh Trân, bác nói “lâu nay không được đọc văn của Khanh Tran”.

 

Bác Thạc bảo rằng nếu cháu ở Mỹ mà bác Tâm gọi như thế th́ cháu không c̣n là họ Nguyễn theo bố An nữa,  mà là họ Trần tên Khánh rồi, mà theo phong tục của Mỹ th́ nếu cháu có họ khác tức là cháu đă có … chồng ! Như vậy, cháu hỏi bác Tâm gả chồng cho cháu hồi nào vậy ?

 

Bây giờ cha Giáo coi bói cho bác Phong, cha Giáo cũng bắt  đưa 2 bàn tay, đặt lên bàn rồi h́nh như có “ ai  đó dặn ḍ “ trước, cha ghé sát vào tai bác Phong nói ǵ đó mà v́ lịch sự cháu không dám đứng gần nên không nghe rơ, chỉ thấy bác Phong cười cười, gật gù nói chỉ vừa đủ nghe:

“Con chịu cha Giáo, chịu thầy chịu thầy . . .

 

Cha Giáo nói hơi lớn nên cháu nghe thật rơ, cha nói:

 

Đàn ông năm bẩy lá gan

Lá ở cùng vợ, lá toan cùng người . . .

 

À cháu đoán ra rồi, chắc bác Hương  đă  “tố khổ tội bác Phong” với cha Giáo trước rồi nên cha Giáo mới biết bác Phong có “số đào hoa”,  các bà các cô xồn xồn mê bác Phong như điếu đổ, ấy là  chỉ kể lúc bác Phong c̣n thanh niên, lúc ấy bác hăy c̣n là ‘lính trận miền xa’ chứ bây giờ chẳng c̣n nước mẹ ǵ nữa! Bác già đóc đía ra rồi c̣n nước non ǵ, nên chỉ có các cô các bà  đen thủI đen thui  như cột nhà cháy gốc Phi Châu  mới nhập tịch CANADA th́ mê thôi! 

Phải thật như vậy không bác Hương ?

 

Cho nên khi cha Giáo vừa dứt lời  th́ bác Phong cười lên hô hố và nói:

 

“Ở Canada các siêu thị bán gan lợn nhiều lắm  cha Giáo ơi, mà lại rẻ rề à, con thường rủ các bạn nhậu mỗi lần chén đến mấy lá gan cơ đấy ! Cha Giáo nói đúng quá ! con có nhiều lá gan để . . . nhậu, thấy ngon đáo để !  Cha Giáo nh́n bác Phong, cười ruồi.

 

Xong việc coi bói cho 2 bác Phong và Hương, bây giờ đến lượt bố An !

Cha Giáo coi bói chỉ tay, nhưng bố An vừa để tay lên bàn,  cha Giáo khỏi cần coi chỉ tay đă phán:

“Số anh An sống lâu lắm và khi về già không sợ túng thiếu . . .

 

Cháu vừa nghe,  đă thấy cha Giáo nói trúng phóc!

V́ đây nhé, bố An có 5 con vừa trai lẫn gái. Có con trai đầu đàn là anh “Giép” (Jeff) ở Hoa Kỳ mà nguời ta nói là “làm giầu bên Mỹ đă khó, nhưng chết đói ở Mỹ c̣n khó hơn”, chẳng lẽ anh Giép lại để cho bố An túng thiếu ?

Ấy là chưa kể các chị Giang Hân và  anh Thành (chồng chị), lại c̣n có chị Hân Trân, rồi cháu là Trân Khánh và em Khánh Hà .

Bằng ấy ngườI con th́ ai dám bảo là chúng cháu để bố An túng thiếu lúc tuổi già ? Cha nói đúng quá, thật cháu phục cha Giáo sát đất.

 

Hết phiên ‘người nhớn’, bây giờ đến phiên ‘con nít’ là cháu.

Cha Giáo nói đựng TÂM ĐẠO  của cháu thật kỳ khôi,  không tốt v́ gặp ‘chàng’ nào  nói quấy nói quá cũng tin gấp.

Cha bảo cháu thuộc ‘loại máu cả tin’  nên coi chừng chết sớm. ( Rơ khổ, người ta th́ thuộc loại máu A, máu B, máu A+B hay máu O)  cháu không thuộc các loại máu ấy mà lại thuộc “nhóm máu  cả tin” trên đời này chỉ ḿnh cháu có nên cha Giáo bảo:

 

“Không chừng khoảng 45 tuổi đă về chầu Chúa rồi!

 

Thoạt khi cháu nghe cũng đâm hoảng sợ, nhưng ḿnh tự an ủi ḿnh rằng “ thôi th́ cũng xong, khỏi lận đận khi về già, lúc đó chân chồn mối gỏi, đi đâu cũng phải có người lê người dắt, nếu nói theo cha Đoan Khểnh th́ ngài bảo ‘đi cáng’ đấy.

 

Nhưng cũng may cuối cùng cha Giáo phán một câu:

“ Trân Khánh đừng lo, đức năng thắng số mà!

  

Cháu lại thấy câu nói của cha Giáo lại ‘huề vốn’ nốt nữa rồi. Vậy th́ coi bói làm quái ǵ!

 

Cháu nhớ lại câu chuyện bác Thạc nói về cha Nguyễn Thanh Long, ngài thuộc lớp Trinh Thai, cũng rất thân với gia đ́nh bác Thạc).Hiện là chánh xứ giáo xứ Nữ Vương Hoà B́nh Việt Nam tại vùng  Washington DC ( Thủ đô Hoa Thịnh Đốn); một ngày nọ cha Long  ghé Houston chơi có nghỉ đêm tại nhà bác Thạc, để cho không khí vui vẻ cha Long cũng mở bộ bài cào ra để làm ‘thầy bói’ ( vậy th́ ra các cha hay có món làm thày bói bất đắc dĩ cho vui  để làm quà).

Khi cha Long đă bói non bói già cho cả gia d́nh bác Thạc rồi,  ngài khen ai cũng có số tồt !

Cha Long bảo giầy dép c̣n có số nữa huống chi con người . . .

Nhưng lại kèm thêm câu ‘đức năng  thắng số’ và khuyên mọi người cứ làm việc lành phúc đức rồi Chúa sẽ cho số tốt!

 

“Cầu  được ước thấy - Có xin th́ sẽ được - Cứ t́m sẽ thấy – Gơ cửa có kẻ mở”   Thật là những câu nhật tụng của các cha giảng pḥng

 

Trong đầu óc của cháu, lại lảng vảng câu:

 

Thừa tiền th́ để mà cho

Mất tiền xem bói đâm lo vào người.

 

Cũng may chuyến đi Cà Mâu này của hai bác Phong Hương, bố An và cháu, đi coi bói mà thầy bói  (cha Giáo)  không tính tiền nên coi như câu ca dao trên có phần nào không đúng !.

 

Kính thưa các bác,

Lúc c̣n ở nhà thờ cha Trương Biểu Diệp, cháu có thầm xin Cha Diệp dẫn giắt đến cho cháu một ông chồng tốt, thế rồi,  khi trở về nhà cho đến nay vẫn chưa thấy có mống nào tới chơi nhà  cháu nhân tiện ‘coi mắt ’ cháu  và thăm bố mẹ cháu !   

 

Số cháu chẳng lẽ thua cô bé “ Đi chùa Hương” của Nguyễn Nhươc Pháp !?  Chắc cháu quên ‘vấn đầu soi gương’ Nếu đúng như vậy th́ thật tức ḿnh quá  các bác TG nhỉ!

 

Thư đă dài rồi, cháu xin phép hai bác cho cháu ngừng bút. Kính chúc 2 bác  và các bác TG trên hoàn vũ một ngày thật vui vẻ.

 

Kính bút,

Cháu Trân Khánh

 

 

 

 

Đứa nào

 

Con cái nhà ai trông xinh ghê

Mắt phụng mày ngài hết chỗ chê

Chỉ phiền cái ḿnh dài thước bẩy

Rước về lấy vải đâu mà che?

 

Sài G̣n trai đâu mà không chịu

Lại xuống Cà Mâu ḍm khỉ tiều

Bác bảo cho này để mà liệu

Một cái đầu heo đáng bao nhiêu?

 

Tâm Tè

 

Kén pḥ mă

 

Ối giời! Con ai mà đẹp thế

Mắt phượng mày ngài trông xinh ghê

Mặt xoan, eo nơn thân trường túc

Bao chàng trông thấy, chết mệt, mê!

 

Bố An treo bảng chọn pḥ má

Danh sách đầy rồi bố cứ phê

Hơi đâu lạc bước nơi Đồng Tháp

Nước mặn đồng chua! Mệt thân khuê!

 

Hà Bá