Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

 

 THÁNH GIA 

BẢN TIN

 

Bộ Mới : Số 41 – Tháng 8- 2003

5434 Canyon Forest Dr. HOUSTON, TEXAS  77088  -  USA

Phone 281-847-3818   Email : thanhgia_bantin@hotmail.com

 

LÁ THƯ CHỦ BIÊN

  

KHI NGƯỜI BỊ TAI NẠN PHẢI:

 

A- ĐỐI DIỆN VỚI CÁI CHẾT

B - VỚI SỰ MẤT TRÍ NHỚ

C - HAY VỚI SỰ TÀN TẬT SUỐT ĐỜI

 

Các bạn Thánh gia Hoàn vũ thân mến,

 

Tôi vừa qua một tai nạn khủng khiếp, xin ghi ra đây để cùng nhau biết một chút khái niệm khi ta bị nạn trong phạm vi cái  đầu mà ta thường gọi là “bị chấn thương năo bộ” hoặc bị “chấn thương trung tâm tủy sống, một trung tâm thần kinh điều khiển cột sống”.

 

Người bị nạn  “đối diện với cái chết, với sự mất trí nhớ, hay với sự tàn tật suốt đời” lúc đó mới cảm nhận những điều vừa nói trên.

 

Để hiểu rơ hơn về tai nạn mà tôi mói bị vừa qua, xin đưa ra một thí dụ điển h́nh như sau :

 

“ Một hôm,  anh A đang đứng chơi trước cửa nhà, th́nh ĺnh anh B cầm một cây gậy sắt khá nặng giơ lên đập mạnh vào gáy anh A. Lập tức anh A ngă xuống đất, thân xác bất động, mềm nhũn như một đống thịt không có xương . . .”

 

***

Tai nạn xẩy ra với tôi vừa qua cũng tương tự  như trường hợp của A vừa nói trên.

 

Lúc khoảng 11 giờ sáng ngày 16.6.2003, là ngày giờ mà tôi gặp nạn. (Sự việc đă được nhắc lại nhiều lần) Ở đây tôi chỉ muốn nói đến những điều người bị nạn phải đối diện:

 

A.- Đối diện với cái chết:

 

Nếu ngất đi (coma), rồi đi luôn, người bị nạn không cảm thấy đau đớn ǵ cả. Tôi nhớ lại một lần Đỗ Cẩn có tâm sự với tôi khi anh và chị Nga (bà xă của anh) bị tai nạn trên đường từ Ḍng Đồng Công, tiểu bang Missoury khi anh chị đi dự tuần Tĩnh Tâm trở về nhà ở Tulsa, Okklahoma. Giữa đường gặp băo tuyết, rồi xe anh chị bị xe người khác đụng, anh chị bị coma, sau khi tỉnh dậy th́ thấy ḿnh đang nằm trong bệnh viện. Cẩn nói với tôi rằng nếu lúc đó ḿnh đi luôn th́ không cảm thấy đau đớn ǵ cả. Ư anh nói là nếu được chết lúc đó th́ thật là êm ái. Anh có luận bàn với tôi là nếu cái chết đến ḿnh không sợ  . . .

 

B.- Dối diện với sự mất trí nhớ : 

 

Hôm tôi bị nạn, khi qua khoảnh khắc bị coma. Tôi tỉnh dậy thấy ḿnh nằm suôi lơ, tay chân không cử động được nữa. Tôi nói đươc nhưng không thể nào nhúc nhích dù chỉ là muốn giơ ngón tay lên, nhưng cũng không được!  Cháu Anh Dũng con trai tôi thấy tôi tỉnh lại (sau khi cháu đă làm hô hấp nhân tao cho tôi), Dũng nói với tôi:

-          Bố vừa bị té, bố biết không?

Tôi trả lời cháu là tôi biết, tôi nói với cháu:

-          Con làm ơn nhấc tay bố lên để xem bố có cử động được không ?

Cháu nói ;

-          Bố đừng nhúc nhích ǵ cả, nhà con đă kêu 911, xe cứu thương sẽ đến ngay bây giờ, trong lúc hờ đợi, bố phải nằm yên!

Nghe con tôi nói, tôi đành chịu nằm yên.

 

Nhưng thực tế tôi đă hoàn toàn bất động, toàn thân tôi như một khối thịt nặng nề, tuy miệng th́ nói năng được nhưng bất lực mọi bề! Tôi c̣n nhớ ra rằng những giấy tờ về Bảo Hiểm Insurance, Medicare, Medical, tất cả những giấy tờ ấy tôi để ở chỗ nào để con trai và con dâu tôi biết mà lấy để đem theo với tôi v́ bệnh viện sẽ cần tới.

Chừng ít phút sau, xe Ambulance (cứu thương)  hụ c̣i và đến trước cửa nhà tôi, 3 người nhân viên cứu thương xuống khỏi xe, họ mang theo chiếc ghế bệnh nhân nằm có bánh xe đẩy tiến đến chỗ tôi đang nằm, một người check xem cơ thể tôi thế nào, họ cầm tay tôi lên, nhưng tay tôi mềm nhũn rơi xuống đất, thấy vậy ba người cùng đỡ tôi lên ghế vải nằm, sơ tôi bị gẫy xương khi bị té nên họ đă cắt bỏ quần áo tôi đang mặc và lấy khăn trắng bọc tôi lại và đem lên xe cứu thương để chở tôi đi. Tôi thấy xe chạy chừng  vài, ba block đường th́ dừng lại, tôi nghe tiếng trực thăng đáp xuống, rồi lại thấy họ mở cửa xe đem tôi ra và đẩy lên trực thăng, hai nhân viên trong chiếc trực thăng chỉ chở một ḿnh tôi ấy lại loay hoay người th́ mở b́nh dưỡng khí để tôi dễ thỡ, người th́ chích một mũi thuốc ǵ tôi không rơ, và họ cũng cố gắng làm mọi cách cho tôi không được ngủ, dù đoạn đường bay vừa lên vừa xuống chỉ chừng mười mấy phút.

 

Sau này tôi được biết khi đến nhà tôi ngoài xe Ambulance c̣n có những xe sau đây::

-một xe cứu hoả (pḥng khi nạn nhân bị kẹt trong nơi hóc hiểm).

-3 xe cảnh sát chận và mở đường cho xe Ambulance.

-Khi xét thấy t́nh h́nh nguy cấp,  nếu chở đường bộ sợ không cứu kịp nạn nhân th́ nhân viên cấp cứu trực tiếp với bệnh nhân sẽ kêu liền trực thăng đến đem bệnh nhân đi cho thật mau chóng không cần phải hỏi ư kiến của bất cứ ai.

Chỉ nội những phương cách này làm việc như trên nên tôi thoát chết, thoát hiểm thương tật, hay tật nguyền suốt đời mà thầm cám ơn những người đă cứu sống và giúp đỡ tôi khỏi mang tật suốt đời

 

Khi nằm trên máy bay trực thăng th́ đầu óc tôi tỉnh táo và suy nghĩ rất nhiều, điều tôi sơ nhất là sẽ bị liệt toàn thân hay, bán thân trong khi đầu óc vẫn tỉnh táo th́ sẽ khổ biết chừng nào. Nghĩ thế mà nước mắt tôi trào ra nhưng v́ không nghiêng đầu qua phải hay trái dược nên nước mắt lại trở về mắt làm hai con mắt tôi càng xốn xang hơn trong khi không cách nào lau nước mắt được!

 

Khi máy bay trực thăng vừa đáp xuống sân thượng của Memorial Hermann Hopital th́ tôi thấy một đám đông chừng cả chục người đồng phục trắng và xanh đứng trúc trực tại sân thượng toà nhà, máy bay vừa đáp xuống  và sau khi họ đẩy tôi từ trong máy bay ra th́ những người đó theo tôi vào thang máy thật rộng nên mỗi người một phần hành check tôi từ đó cho đến khi tôi được đẩy vào pḥng cấp cứu, tôi không nh́n được đồng hồ v́ cổ không nhúc nhích được, nhưng đoán chừng gần 12 giờ trưa.

 

Từ giờ đó trở đi đến 10 giờ đêm tôi đươc check đủ loại, người th́ sờ chân, sờ tay tôi và hỏi xem có c̣n cảm giác ǵ không. Người th́ test xem trí nhớ tôi có hề hấn ǵ  không bằng cách hỏi nào là last name, frist name,  birthday, address, phone number v.v.

 

Sau đó họ treo chừng 5, 6 loại bịch thuốc chích đeo lủng lẳng, lối dây đưa mũi chích vào hai tay tôi, nhiều mũi kim quá  thấy mà phát sợ.

 

Ngoài ra họ c̣n lấy máu nhiều lần để đưa đi giảo nghiệm,  coi xem lượng đường trong máu cao hay thấp, lượng cholesterol trong máu, đo nhịp tim,  những testing nay được lặp đi lặp lại từng một vài giờ đồng hồ một lần.

 

Chưa hết, bác sĩ chuyên khoa về xương, và thần kinh, về nội trạng năo sọ v.v. c̣n đem máy đến đo, X Ray đến chụp xem xương cốt có hề hấn ǵ không!  Nhiều chuyên viên làm việc liên tục cho đến khoảng 10 đêm, tức là cho đến lúc mà tôi được đưa lên pḥng riêng.

 

Một việc tôi nhớ măi là khoảng mấy tiếng đồng hồ sau khi BS chuyên viên làm test cho tôi, chẳng biết họ thấy ǵ nơi cổ của tôi mà hai người một đúng phía đầu hai tay ôm lấy cái cầm của tôi, một đứng phiá dưới cầm hai chân tôi rồi hè nhau giật mạnh làm tôi đau điếng và nghe thấy nơi cổ tôi phát ra những tiếng rào rạo và một tiếng “khục”, sau đó hai người ấy buông tôi ra, tôi thấy trong người dễ chịu phần nào nhưng phần lo lắng bại liệt vẫn không thể nào quên được trong trí óc tôi.

 

C. Đối diện với sự tàn phế suốt đời:

 

Lúc này tôi tin chắc ḿnh không mất trí nhớ v́ thế lại càng hoang mang hơn khi nghĩ đến những người qua một tai nạn đă bị tàn tật suốt đời.

 

Những chuyện kể về một người thân quen của người bạn đă kể rằng : chỉ qua một tai nạn đụng xe, ông ấy bị thương ở đầu hồi mới chưa tới 40 tuổi, thế rồi ông nằm liệt luôn kể từ ngày đó đến nay đă gần 20 năm nay rồi.

 

Ông ta không nói được nhưng chắc trí óc c̣n tỉnh táo v́ khi người thân vào thăm, khi ông nh́n thấy họ th́ nước mắt ông trào ra.

 

Sinh hoạt hàng ngày theo giờ định sẵn, giờ ăn sáng,  ăn trưa , ăn chiều, ăn tối  đều được chia đều như một cái máy. Giờ tắm rửa cũng thế, cũng đúng  theo giờ giấc đă qui định. do nursing home của chính phủ Mỹ quy định. Bệnh nhân được nằm giường mà cứ đúng thời khắc sẽ được lật nghiêng bên phải hay bên trái hay lật để cho nằm ngửa, mục đích để bệnh nhân khỏi mỏi bên nằm nhiều và cũng tránh để không cho thối thịt nếu chỉ phải nằm một chỗ!

 

Người bệnh đă khổ người nhà càng khổ hơn, mặc dầu đă có nursing home của nhà nước lo mọi sự, thân nhân chỉ đến thăm qua loa vậy mà người nhà qua thời gian 20 năm quá lâu nên cũng đă mệt mỏi rồi !

 

Khi nói chuyên với bạn Kỷ Hí cũng cho tôi biết bạn Kỷ cũng có một người anh họ, cũng phải nằm  ở nursing home giống như trường hợp trên, bảy năm sau ông anh ấy mới qua đời.

 

Bạn Thăng Đen cũng có người quen bị nạn như thế và cũng phải nằm ở nursing home một thời gian dài mới mất.

 

Bao nhiêu những cảnh mà người bị tai nạn sau đó trở thành tàn phế vĩnh viễn làm cho đầu óc tôi quay cuồng, những ư nghĩ bi quan vẩn vơ trong óc làm tôi bàng hoàng khôn tả. Chẳng lẽ ḿnh bị liệt toàn thân rồi sao? 

 

Sau hơn một ngày nghĩa là khoảng trên ba chục giờ đồng hồ kể từ lúc tôi bị tai nạn th́ tay tôi cử động được, tức là 5 ngón tay bắt đầu ngo ngoe được đôi chút, sau đó đến 5 đầu ngón chân cũng bắt chước những ngón tay nên cũng rục rịch được đôi chút, tôi mừng thầm. Khoảng 48 tiếng th́ đầu tôi có thể hơi quay được qua bên phải hoặc bên trái  với điều kiện có tay phải hay tay trái giúp đỡ tùy theo chiều ḿnh muốn quay trái hay phải, lúc này hai tay tôi đă cử động nhẹ được nên rất mừng.

 

Sau đó từ từ tôi nhấc cổ tự nâng đầu cao lên hơn chiếc gối được chút đỉnh. Tôi mừng thầm v́ ḿnh đang từ từ thoát hiểm.

 

Ngày hôm đó và cho đến ngày hôm sau, thỉnh thoảng bác sĩ Clifton bước vào pḥng tươi cười với tôi, bắt tôi chơi tṛ kéo ngón tay, ông móc mấy ngón tay vào mấy ngón tay tôi và bắt tôi kéo. Thấy tay tôi có sức mạnh khá, ông buông ra và vỗ tay cười vui, cũng cách đó ông thử các ngón tay của bàn tay trái, thấy tay tôi đă thật sự khoẻ lại ông BS vui vẻ chào từ biệt tôi để viếng thăm các bệnh nhân khác ở pḥng bên cạnh.

 

Ngày hôm sau ông thử đến chân bằng cách bảo tôi đưa chân lên cao, rồi lấy tay ấn mạnh như bắt tôi bỏ chân xuống, tôi không chịu thua nên gồng lại không chịu bỏ chân xuống, thấy chân tôi khoẻ, ông buông tay rồi thử một chân nữa của tôi thấy tôi cũng làm y như vậy ông bèn buông tay, đưa một ngón tay cái lên trời ư nói là very good! Sau đó ông kư giấy ra lệnh cho nhân viên đưa tôi xuống pḥng chụp MRI và tuyên bố ngày mai ông sẽ kư lệnh cho tôi xuất viện.

 

Tôi mừng lắm và buổi sáng hôm sau là ngày 19.07.2003 lúc 11:00 sáng tôi xuất viện. Trước khi rời khỏi pḥng của Bệnh viện, tôi được tiếp chuyện với bốn bạn từ phương xa phone tới thăm hỏi tôi :

 

1.- Bạn Ngô Thanh Tâm   phone từ Oslo thủ đô Na Uy

2.- Bạn Hoàng Ngọc Lễ     phone từ Vevey, Thụy Sĩ

3.- Bạn Nguyễn Thanh Định     phone từ Austin Thủ đô Texas

4.- Bạn Anthony Trần Tiến Hùng     phone từ Garden Grove Nam California

 

Các bạn kể trên đă gọi điện thoại về số phone của Memorial Hermann Hospital   

713 704-8328   số cuối 328  cũng là số pḥng mà tôi đă nằm dưỡng bệnh với nhiều nỗi suy tư

Cám ơn tất cả các bạn đă có ḷng  tốt đối với tôi, với bạn bè trong t́nh nghĩa TG. 

 

Thân mến,

Tạ Xuân Thạc

  

* * *

 

Lớp TG Hân Hoan Chào Mừng

Những Ngày Kỷ Niệm Đáng Nhớ Trong Tháng 8.2003

 

Ngày 8, lễ kính Thánh Đaminh, Quan Thầy :

 

Cha giáo Vũ Nguyên Thiều

Chánh xứ Tân Phú, P 17, Q Tân B́nh, tpHCM, đt (8) 8640 367

 

Cha giáo Đinh Chu Tập

 Chánh xứ Thanh Xá, xă Lộc Nga, txBảo Lộc, Lâm Đồng, đt (63) 863 129

 

Cha giáo Nguyễn Xuân Hy,

Hưu dưỡng tại gia đ́nh ở Saigon

 

Bạn Nguyễn Trọng Ái,

3913 Terry st. Van Buren, AR 72956, USA

ainguyen63@hotmail.com, đt (479) 474-3624

 

Bạn Bùi Văn Chấn

6223 Meadway Dr, Houston, TX 77072, USA (281)495-0269

 

Bạn Vũ Minh Huân,

HTX Kinh 4B, xTân Hiệp A, hTân Hiệp, Kiên Giang, đt (77) 832 122

 

Lm Trương Kim Hương,

Chánh xứ  Phú Hạnh, 121 Phan đăng Lưu, p 7, qPhú Nhuận, tpHCM

Fax : 8 844 1405, đt (8)8441405 & 090 907 391

 

Bạn Lưu Quang Khải,

11 MAR VISTA, IRVINE, CA 92602-0906, USA, 

email : khaiquangluu@hotmail.com, đt (714) 389-2999

 

Lm Đinh Ngọc Lễ,

Chánh xứ  Hà Nội, 47/9 Thống Nhất, p 13, q.G̣ Vấp, tpHCM,   

 email : le42@hcm.fpt.vn, đt (8) 891 9044

 

Bạn Vũ Thanh Phát,

5500 Morton st, Metairie, LA 70003, USA

email : vuphat@hotmail.com, đt (504)456 2291

 

Bạn Phạm Thanh Phong,

2112 Lark Crescent, Nanaimo BC V9S 5J8  CANADA

email : thaiphongpham@yahoo.com, đt (250) 758 4493

 

Bạn Vũ Bá Quư,

235/135 Phạm văn Hai, P 5, q. Tân B́nh, tpHCM, đt (8) 990 6878

 

Bạn Đinh Thanh Quỳnh,

22/12 Lư tự Trọng, p 2, h Bảo Lộc, LÂM ĐÔNG, đt (63) 862 789

 

Lm Nguyễn Đ́nh Tân,

Chánh xứ  Thanh Đa, 595/11A  Xô viết NT, P 26, qBT,  tpHCM     

Email : daminhtan@fptnet.com.vn, đt (8) 899 2329

 

Lm Trần Xuân Thảo,

Chánh xứ  Hà Nội, KP 5, p.Tân Biên, Tp. Biên Ḥa, Đồng Nai,

Email : domtsthao@hcm.vnn.vn, đt (61) 881 138

 

Bạn Ngô Viết Tiên,

45/109 KP 3, pTam Ḥa, tpBiên Ḥa, Đồng Nai, đt (61) 891 884

 

Bạn Nguyễn Tuân

Chemin du Verger 21, P.O. box 388,

CH-1052 Le Mont- sur -Lausane, SUISSE

office email : tuan.nguyen@rdls.nestle.com, đt +41216531062

 

Ngày 10, lễ kính Thánh Laurensô, Quan Thầy :

 

 Lm Hứa Văn Mỹ,

Chánh xứ Tây Hảäi, 3/32, KP 4, pHố  Nai 1, tpBH, Đồng Nai, đt (61)883825

 

Lm Nguyễn Trường Thăng,

Chánh xứ Thánh Gia, aB́nh Tân, xXuân Phú, hXuân Lộc, Đồng Nai, đt (61) 871 613

 

Bạn Hoàng Bá Thông,

12404 Copperfiel Dr, Austin TX 78753, USA, đt  (512) 836 4092

 

Lm Phạm Thanh Xuân.

Chánh xứ Bạch Lâm, 56/3 Bạch Lâm, xGia Tân 2, hThống Nhất, Đồng Nai.

Email : lmxuan@hcm.vnn.vn, đt  (61) 765 662

 

Ngày 12, kỷ niệm 4 năm thụ phong giám mục, 1999-2003 :

Đức Cha  Pet Nguyễn Soạn 

Giám mục chánh ṭa Qui Nhơn, 116 Trần hưng Đạo, tp Qui Nhơn, B̀NH ĐỊNH

email : tgmqnhon@dng.vnn.vn, đt  (56) 821737 & (56) 824 360

 

Ngày 12, lễ kính Thánh Augustinô, Quan Thầy :

Bạn Nguyễn Quang Khanh

7605 Flower Middow, San Diego, CA 92126, USA, ñt (858) 578 0552

 

Chúc mừng

(Thánh Đaminh Bổn mạng)

 

Tháng Tám kính Thánh Đaminh

Người Cha đáng kính nhiệt t́nh mến yêu

Có Người, giáo hội được nhiều

Người gieo hạt giống khắp miền nước ta

Bổn mạng các bạn Thánh gia

Bắt chước gương Thánh Đaminh quan thầy

 

***

Thánh I-Nha-Xiô đến nước này

Thế kỷ mười sáu chọn ngay Ninh Cường

Đức tin Công giáo lạ thường

Như những hạt cải văi vương khắp miền

 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đức tin vững mạnh triền miên  . . .

Chúc Thánh Bổn Mạng,  bạn hiền Thánh gia

 

Chúc mừng

(Thánh Laurensô Bổn mạng)

 

Mến chúc đến các bạn Tháng gia

Ngày mười tháng Tám hát hoan ca

Mừng Lô Ren Sô Thánh cao cả

Cầu bầu ơn lành giữa chúng ta

 

 

Chúc mừng

(Đức Cha Nguyễn Soạn)

 

Bốn năm Giám Mục mừng Đức Cha

Tài đức vẹn toàn đă toả ra

Qui Nhơn giáo phận cùng cả nước

Thơm lây đến lớp Thánh gia ta !

 

  

LỚP THÁNH GIA Cùng đồng thanh Chúc Mừng! Chúc Mừng !

 LỚP THÁNH GIA

 

 

* * *

 

TG Nam California chiêu đăi Cha Trần Sơn Nam đến từ VN.

                                               

                                                                                          Trần Tiến Hùng Anthony ghi

 

Cũng như ở Houston, TG nam California cũng có truyền thống tiếp đón và chiêu đăi các Thánh Gia từ nơi xa đến. Hùng Trần Anthony tôi nhớ hồi năm vừa khi mới từ Indiana  về  California định cư gia nhập làng TG ở đây cũng được anh em chiêu đăi cẩn thận, ngược lại để cho vui vẻ và “có đi có lại mới toại ḷng nhau” th́ tôi lại chiêu đăi lại cho vui.

 

Lần này  cha Nam từ Việt Nam qua tham quan bên Mỹ, mà trạm đầu tiên là California. Các bạn TG miền Nam Cali có tổ chức một bữa tiệc khoảng đăi theo truyền thống vào chiều ngày 29.06. 2003.

Cùng ngày giờ hôm đó tại Orange County Miền Nam California cũng tổ chức tiệc mừng Tân Giám Mục Dom. Mai Thanh Lương, các bạn TG khác cũng như tôi đều đă được mời tham dự. Tuy nhiên theo chương tŕnh mà “ nguyên Trưởng Tràng ” hải ngoại là Thành Hỏi đă thông báo ngay ngày hôm trước cho các thành viên TG biết sẽ có tiệc thết đăi truyền thống với TG Linh mục Trần Sơn Nam đến từ giáo xứ Thăng Thiên Pleiku Việt Nam,  nên tất cả anh em TG đều đến tham dự bữa tiệc truyền thống này tại Quán Ḅ Bảy Món Ánh Hồng.

Thành phần tham dự gồm có: Anh chị Đỗ Đức Thành (Thành Hỏi). Anh chị Lưu Quang Khải, Anh chị Giuse Khánh, anh chị Lưu Văn Các, anh Khoa Thỏ, anh Thái Bách, anh Hoan và tôi Trần Tiến Hùng Anthony.

Thực khách đă đến đông đủ, nhưng vào khoảng  6:00 P th́ cha Nam được người thân đưa đến

Và mọi người vui vẻ nhập tiệc. Trong cuộc mạn đàm giữa TG nam Cali và cha Nam có những câu chuyện vui, cũng có những câu chuyện đàm luận về chuyến đi . . .

Vấn đề cha Nam được đến thăm Hoa Kỳ cũng  qua nhiều khâu, nhiều giấy tờ nhiêu khê diệu vợi, như ở trong nước cũng có luật lệ riêng của Ban Tôn Giáo Vụ , phía Hoa kỳ th́ cha Nam nhờ một người xin cha Mai Khải Hoàn,  Giám Đốc Trung Tâm Mục Vụ Công Giáo Việt Nam cấp giấy giới thiệu để chứng minh với Toà Lănh Sự Mỹ mới được cấp visa nhập nội Hoa Kỳ …

Cha Nam lại tưởng nhờ giấy đó cha Giám Đốc sẽ giúp cha Nam bằng cách này hay cách khác thêm nữa như cho người đi đón tại phi trường LAX. chẳng hạn. Nhưng những sự “ tưởng ” của cha Nam không có điều ǵ xẩy ra cả!

Cũng theo một email của bạn Khải Lưu viết cho Chủ biên Tạ Thac rằng khi cha Trần Sơn Nam vừa đặt chân đến LAX Hoa kỳ thứ sáu vừa qua th́ phi trường bị báo đông có kẻ gian khủng bố. Cha Nam đến phi trường lúc 3:30 PM mà măi đến gần nửa đêm mới được ra khỏi phi trường,

Sau đó may mắn Nam gặp được người có ḷng tốt đưa ngài về tạm trú một đêm tại Nhà Ḍng Chúa Cứu Thế tại Long Beach. Sau đó cha Nam báo về VN cho Hội đồng Giáo xứ Thăng Thiên (VN) th́ họ coi sự báo động nhỏ này là một biến cố.

Sau khi thăm hỏi và giới thiệu từng người với Nam, trong thời gian chờ đơi nhà hang phục vụ món ăn,  chúng tôi đă trao đổi những mẩu chuyện  về bạn bè về quê hương đất nước và t́nh người đến nỗi quên cả giờ giấc.

Cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn. Sau buổi tiệc  mọi người bịn rịn khi chia tay.

Riêng cảm nghĩ của cá nhân tôi về cha Nam: Đă cảm nhận đưọc sự khắc khổ và cô đơn  của cha Nam. Không biết ngài có được một sự giới thiệu, giúp đỡ nào của cộng đồng người Việt tại Nam California và các cộng đồng người Việt ở khắp nơi trên nước Mỹ hay không?!

Xin cầu xin Chúa bang trợ cho cha Nam hoàn thành trách nhiệm mà các đấng bề trên giao phó trong một không gian rộng lớn và phức tạp.

 

Viết tại Nam California

ngày  Lễ Thánh Phêrô  29.06.2003

 

Trần Tiến Hùng Anthony

 

 * * *

 

ĐOẠN  KẾT  MỘT  CÂU  TRUYỆN  T̀NH

 

Lăo Đầu Bạc tự La Huyền Ly

 

Thời gian cứ lững lờ trôi,

Đă vơi nước mắt, đă nguôi cơn sầu.

Bây giờ nghĩ truyện mai sau :

Mong sao yên ổn nguyện cầu hằng đêm.

Thắp nhang khấn vái trước đèn,

Xin anh phù hộ cho yên phận ḿnh.

Em đà nhất định chung t́nh

Luôn luôn ôm chặt bóng h́nh anh yêu.

Dù cho sóng đổ muôn chiều,

Em xin giữ  măi một điều yêu anh.

Hy vọng trong lúc em sanh,

Con em cùng một bóng h́nh trong tranh.

Bức h́nh em đă để dành,

Nay em phóng lớn vinh danh giữa pḥng.

Đêm ngày qua lại ngắm trông,

Khiến như anh hiện trong ḷng em luôn.

Họ hàng cha mẹ bớt buồn 

Sau khi em quyết một ḷng với nhau.

 

Số tiền dành dụm anh trao,

Em tiêu dè sẻn hướng vào tương lai.

Ngày một kế đến ngày hai,

Em lo trông thấy bào thai lớn dần.

Em đi mua sắm áo quần,

Ước mong anh nhập linh hồn trong con.

Sao cho em măi măi c̣n

Bên anh trọn kiếp cho hồn anh vui.

 

Trái yêu nay đă chín mùi,

Em đà chuyển bụng đến thời đi sanh.

Mẹ luôn sát cạnh bên ḿnh,

Chăm lo từng chút trọn t́nh mẹ con …

Trên bàn đau quặn từng cơn,

Em không la thét ngậm mồm chịu đau.

Tâm em luôn khẽ nguyện cầu :

Hồn anh luôn với cầu bầu me con.

Mong sao cho được vuông tṛn,

Mong sao con sẽ lớn khôn thành người.

Bỗng dưng như tự trên trời,

Hồn anh đi xuống nhập người của em.

Phút đau như xé thịt mềm,

Cắn răng em chịu,cố gh́m cơn đau.

Bây giờ em khẽ thở phào,

Rồi nghe tiếng khóc lọt vào tai em.

Mở mắt em cố nh́n xem,

Ôi sao thật lạ,nhịp tim em dồn.

Mắt em cố mở to hơn,

Để nh́n cho rơ đứa con của ḿnh.

Chao ơi y hệt bóng h́nh,

Của anh yêu mến, của t́nh đôi ta.

Hai tay giang rộng cánh ra,

Ẵm con vào ngực,mắt nḥa lệ rơi.

Lệ tràn cùng với niềm vui,

Hôn con trên trán,trên môi nồng nàn…

 

Mọi người cố gắng trấn an,

Bắt em nằm nghỉ an toàn thân em.

Mẹ cùng bác sỹ đă khen :

Rằng em sinh giỏi, thật hên vẹn toàn.

Con ḿnh cũng rất là ngoan,

Đói th́ cựa cuội,cho ăn ngủ liền.

Hai ngày tĩnh dưỡng cho yên.

Em đă xuất viện về bên nhà d́…

 

Rồi em tính truyện phải đi

Khai sinh cho bé sổ ghi rành rành.

Con ta đă lấy tên anh.

Đă mang họ mẹ ngọn ngành khó quên

HOÀNG MINH TÂM đó là tên

T́nh yêu phối hợp gắn liền bên nhau.

 

Bây giờ em phải đương đầu,

Sao cho cuộc sống đượm mầu an vui.

Cho con khôn lớn ăn chơi.

Đến tuổi đi học có nơi sách đèn.

Trường tư em sẽ ghi tên

Cho con nơi tốt chăm chuyên học hành.

Đồng tiền em đă để dành.

Honda anh tặng em đành bán đi.

Cộng vào toàn số tiền chi,

Kinh doanh em cố gắng thi với đời.

Em đà để ư vài nơi,

Có thể mở quán,em ngồi bán buôn.

Em lại nhớ đến những lần

Tới thăm em đó ân cần hỏi han :

Hỏi mẹ bánh cuốn mẹ làm,

Sao ngon ngon quá,muốn ăn ăn hoài.

Em về hỏi mẹ dậy bài

Sao làm bánh cuốn biệt tài của me.

Thế rồi tên quán em đề :

MINH TÂM BÁNH CUỐN tứ bề khang trang.

Tự tay em cố trang hoàng,

Tự tay em tráng từng tràng bánh thơm.

Bánh ngon vang dội tiếng đồn,

Người đâu tứ xứ đổ dồn đến đây.

Em làm không chút ngưng tay,

Mẹ ra phụ giúp mỗi ngày một đông…

Cây si nhiều cậu tới trồng,

Em lờ đi hết bận ḷng chi đây ?

Nhiều chàng ngồi lỳ cả ngày.

Hết khen em đẹp,ngất ngây trộm nh́n.

Có anh bạo miệng nói khen :

Gái một con đó sao thèm ngó thay.

Anh kia chăm chú bàn tay,

Rồi anh ca tụng : thon dài búp măng

Đong đưa bay lượn trên màng

Tráng xong,em sắp từng hàng bánh thơm.

Em c̣n có nghĩ ǵ hơn,

Em dâng tất cả cho hồn anh thiêng.

 

Minh Tâm em gửi học riêng

Trong trường Công giáo cạnh bên thánh đường.

Con ḿnh lớn thật dễ thương .

Nay đà ba tuổi ở trường thật ngoan.

Về nhà bài vở chuyên chăm .

Ông ngoại trước đó không thăm hỏi ǵ.

Nay th́ ngoại có cái chi,

Để dành cho cháu dễ ǵ cho ai .

Trải qua những tháng năm dài,

Đôi khi em phải mệt nhoài tấm thân.

Sức người cố gắng có ngần.

Mẹ khuyên nên có những lần đi chơi.

Mọi người được lúc thảnh thơi,

Cho hồn thanh thản nghỉ ngơi cuối tuần.

Em hơi có chút phân vân,

Nhưng em đóng cửa một lần xen sao ?

Em liền chọn chuyến xe bao

Cả nhà đi viếng Vũng tầu vui chơi.

Nơi đây cũng chính là nơi

Anh cùng em đó an vui trọn ngày.

Nhưng nay không có anh đây,

Có Minh Tâm đó,có thầy me theo.

Em như nhớ rơ những điều

Xảy ra ngày đó mĩ miều lắm thay …

Hôm nay em chỉ con hay,

Những nơi cha mẹ trong ngày mới quen.

Con cùng một ư như em :

Chỉ con tầu đó,nói thèm viễn du

Để đi thăm bố bên bờ

Đại dương kia đó bao giờ gặp đây  ???

Ủi an em nói có ngày

Cha con đoàn tụ vui vầy hoan ca.

Ba mẹ ít có đi xa,

Nay chơi ngoài biển tỏ ra hài ḷng.

Em luôn luôn vẫn ước mong

Phụng dưỡng cha mẹ suốt ḍng thời gian.

Cuộc đời dù có gian nan

Có cha,có mẹ muôn vàn ủi an…

 

Ngày vui cũng có lúc tàn,

Cả nhà chuẩn bị an toàn trở lui.

Trên đường xe chật những người

Đi vui đổi gió cho đời thêm tươi.

Minh Tâm thoải mái vui chơi,

Bây giờ phải dứt ,con hơi buồn buồn.

Nhưng em đă dậy con luôn

Biết tự kiềm chế,biết luôn vâng lời.

 

Qua cầu Xa lộ nh́n trời

Một vùng ngập sáng giữa nơi Sài thành .

Mọi người xốn xáo chạy quanh,

Như đang gặp việc chẳng lành xảy ra.

Có người vội vă chạy xa,

Có người tất tưởi về nhà lo âu.

Biết bao bộ mặt âu sầu.

Ba me cố hỏi t́m câu trả lời.

Thế rồi ḷng dạ rối bời

Khi nghe hỏa hoạn ngay nơi nhà ḿnh.

Tim em đập mạnh th́nh th́nh.

C̣i xe cứu hỏa reo inh thị thành.

Lửa cao như đốt trời xanh.

Khói đen mù mịt bao quanh phố phường.

Xe cộ bị chặn khắp đường,

Đi ra th́ được,vô phương đi vào.

Ḷng em bối rối xôn xao.

Em vội đi xuống chạy vào đám đông.

Vô cùng hồi hộp trong ḷng,

Cầu xin luôn miệng, ước mong sự lành.

Người la, kẻ khóc xung quanh.

Công an cảnh sát chận nhanh lối về.

Đầu đường em cố nh́n vô .

Những màng lưới lửa như vồ đám đông.

Nỗi đau quặn thắt trong ḷng,

Bao nhiêu dành dụm , tay không bây giờ !!!

 

Ngay đêm hôm đó ngủ bờ,

Ngày sau em chạy ngay vô sân trường.

Ở đây tạm trú t́m phương.

Minh Tâm cùng mẹ nhịn nhường chiếu chăn.

Hội đoàn cứu trợ cho ăn …

Ba cùng em đă loăn xoăn về nhà.

Măi lâu em mới nhận ra,

Căn nhà ḿnh đó nay là đống tro.

Mắt ba rưng lệ thẩn thờ,

Em như chết đứng giữa bờ vực sâu.

 

Thế rồi đúng ba ngày sau

Khi em đang đứng nguyện cầu trước sân.

Bỗng thấy Trưởng Khóm lại gần,

Cùng hai ngươi Mỹ ân cần hỏi han.

Một người nói rành tiếng Nam.

Hỏi em tên tuổi, ủi an nhiều điều.

Giấy tờ căn cước mang theo,

Em đem tŕnh hết để chiều ḷng ông.

Minh Tâm đang chơi ḷng ṿng,

Thấy người lạ đến,lại trông cúi chào.

Ông kia mắt thẳng nh́n vào.

Con ḿnh đứng đó như trao tâm t́nh.

Rút trong cà táp tấm h́nh,

Của anh xưa đó như tranh với người.

Ôi con giống bố tuyệt vời

Từ trong khoé mắt bờ môi một vành.

Ông ôm Minh Tâm dỗ dành,

Hỏi thăm tên tuổi ngọn ngành ra sao ?

Rồi ông mở cặp ra trao,

Cho con bánh kẹo ngọt ngào t́nh thương.

Trước khi bước khỏi sân trường,

Ông nhặn em kỹ chỉ đường lối đi :

Rằng mai mang sẵn tờ ghi,

Đến Ṭa Lănh Sự ông th́ đón em .

Giọng ông dịu ngọt êm đềm,

Khiến em khó hiểu truyện hiền hay hung.

Nhưng em cảm nghiệm trong ḷng,

Việc ǵ xẩy đến,em không ước lường.

Tối về em thắp nén hương,

Trước h́nh anh đó xin thương phụ hồ.

Mẹ con đang đứng bên bờ,

Vực sâu thăm thẳm đón chờ ai đây ?!?!

 

Suốt đêm khó chập mắt thay,

Sáng sau thức giấc loay hoay một ḿnh.

Giấy tờ Trưởng Khóm tận t́nh,

Trích sao tất cả đem tŕnh cho em.

Gíúp em với một số tiền,

Để em di chuyển cho yên trọn bề.

Hôm nay em đón Taxi,

Cùng con đi tới cổng ghi Lănh Ṭa

Văn pḥng của nước “Cờ Hoa”

Gặp ông người Mỹ hôm qua đến trường.

Ông mời em vô văn pḥng,

Cà phê , bánh ngọt ước mong em dùng.

Cám ơn, em nói rằng không.

Tiếp theo như thể mở ḷng ông ra :

Ông xưng chúc tước ông là ,

Luật sư dân sự chuyên lo giúp người.

Anh là bạn cũ một thời,

Giúp anh pháp luật êm trôi mọi bề …

Ngày anh đi trở về quê,

Email  anh gửi thường khi mỗi ngày.

Truyện riêng, truyện sở anh bày,

Cho ông biết hết, ông hay tỏ tường.

Ông cũng nói hết t́nh thương,

Giữa anh em đó không vương chút nào.

Anh đă tính toán làm sao,

Ông c̣n ghi hết bỏ vào hồ sơ.

Thời gian anh đứng đợi chờ

Máy bay về Mỹ bên bờ Đại dương,

Hồng Kông nơi ấy c̣n vương

Những lời trăn trối anh nhường cho em :

Tất cả của cải anh đem

Ghi tên em hết trọn niềm mến yêu.

Bảo hiểm sinh mạng thật nhiều,

Em người thừa hưởng mọi điều đă ghi.

Anh đă cho ông quyền uy

Để lo thủ tục ngại khi có bề ..

Anh như linh tính điều chi,

Chính ông tự hỏi và suy nghĩ nhiều.

Ông thực biết tỏ t́nh yêu

Của anh em đó mọi điều xảy ra.

Nên khi tai nạn vừa qua,

Ông đem thu xếp ra toà nộp đơn.

Đến nay đă bốn năm tṛn,

Phiên toà mới kết, phần hơn về ḿnh.

Ông đă hết sức tận t́nh,

Tài liệu đầy đủ,chứng minh rơ ràng.

Và đây kết qủa  ông mang.

Cho em hay hết từng trang án toà :

Số tiền bảo hiểm anh mua,

Số tiền anh gửi trọn mùa saving,

Số tiền c̣n lại checking,

Tiền đầu tư nữa, phân minh rơ ràng.

Đọc cho em rơ từng trang,

Khiến em hoa mắt hoang mang thẫn thờ.

Em không biết thực hay mơ,

Khi em nghe đến số Đô khổng lồ (dollar).

Số tiền em được quá to :

Triệu rưởi có lẻ tiền  ĐÔ Hoa Kỳ.

Sau khi trừ một số chi

Cho luật sư đó,em th́ lănh đây :

Trên một triệu mốt trong tay !!!

Ôi sao ai tưởng có ngày hôm nay !!!

Tay run, mắt lệ tràn đầy,

Anh bên trời đó có hay ḷng ḿnh :

Rằng em nhất định chung t́nh,

Trọn đời trọn kiếp chỉ h́nh bóng anh.

Cúi đầu cảm tạ TRỜI XANH,

Đă cho em được cùng anh TRỌN  T̀NH,

Cho em được đứa con xinh,

Luôn luôn y hệt bóng h́nh  ANH YÊU.

 

 

Yêu tặng tất cả các người VỢ HIỀN  THÁNH GIA đă chung thủy với những người CHỒNG của ḿnh,dù họ có đôi lúc bê bối trong bổn phận và t́nh yêu.

 

LA HUYỀN LY      tự     LĂO  ĐẦU  BẠC

 

***

Tôm chát, tôm tôm chát chát của Các Các:

 

Đại thi sĩ Vũ Phát, Đai Thích Thịt Chó, Lăo Đầu Bạc, La Huyền Ly thân mến,

Sau khi đọc Đoạn Kết Của Một Truyện T́nh Có Hậu của Phát Cúc, xin ngả nón bái phục đại thi sĩ.

 

Thế là Thánh Gia có tới 5, 6 Nguyễn Du tái sinh:

 

-          Lăo Đầu Bạc

-          Tạ Thạc

-          Kỷ Hí

-          Khoa Thỏ

-          Lăo Hà Bá

-          Tâm Tè

 

Thật là một rừng thi sĩ

Các Các khoái quá ! Khoái quá!

Chúc các bạn thật vui!

 

CÁC CÁC

 

 

* * *

 

TG Houston đón chào Anh Chị Phong Thái & Thanh Hương

 

Lăo Tạ ghi

 

Thánh Gia Houston từ lâu nay đă có truyền thống tốt đẹp về cung cách tiếp khách. Những buổi họp mặt thân thiết thường lồng vào trong những  tiệc thân mật.

Anh Chị Phong Thái & Thanh Hương cùng với Trinh, ái nữ từ Vancouver CANADA qua thăm Hoa Kỳ mà trạm đầu tiên  là Houston. Mục đích ghé  nơi đây là để thăm hai thành viên TG  Chấn Bùi và Chủ biên Tạ Thạc hiện đang lâm trọng bệnh cần thăm hỏi vấn an.

Tối thứ hai 8.7.2003 Anh chị Phong và cháu Trinh đă đến phi trường Quốc tế Bush (Intercontinental Airport Houston) đă đươc cô Thu (bạn của cô Trinh) ra phi trường đón về tư gia nghỉ sau chuyến bay dài mệt nhọc.

Trong những ngày ở Houston, anh chị Phong Hương đă đến thăm bạn Chấn Bùi, đặc biệt nhất là lại c̣n nghỉ một đêm ở nhà Chấn để anh em cùng nhau hàn huyên, giăi bày tâm tư mà cả mấy chục năm nay chưa có dịp thổ lộ cùng nhau.

Sau này khi Phong gặp Tạ Thạc có kể lại rằng :

“ Chấn và tôi nói chuyện quên cả giờ giấc, khi tôi thấy Chấn có vẻ đă thấm mệt tôi mới giật ḿnh coi đồng hồ thấy đă qúa nửa đêm! Tôi vội giục Chấn đi ngủ kẻo mệt !  Nhưng Chấn c̣n tiếc nuối, một hồi lâu mới chịu đi ngủ!”

Những ngày sau đó anh chị Phong Hương đă nhờ một thân hữu là anh chị Nguyễn Kim T́nh  đưa đi tham quan Houston và đến thăm Tạ Thạc, t́nh trạng sức khoẻ hiện nay của Thạc tuy đă phục hồi khá, nhưng nuớc da vẫn c̣n xanh mét, bước đi c̣n chậm chạp chứ chưa được nhanh nhẹn như lúc b́nh thường.

Chiều hôm đó Houston mưa rả rích cả ngày v́ ảnh hưởng băo rớt từ Lousiana tới. Tuy vậy anh chị Phong Hương cũng nhất định lôi kéo tôi đến nhà anh chị T́nh thăm chơi và dùng bữa tối tại đây. Hôm ấy,  anh chị T́nh khoản đăi món tiết canh vịt. Một món mà cư dân Houston  thường đăi khách phương xa, v́ Houston có mấy nông trại gà nuôi gà vịt của người Vi65t và người Hoa cung cấp đầy đủ cho tất cả các chợ A Đông  gà tươi vịt sống để làm tiết canh, trứng vịt lộn  cũng được cung ứng đầy đủ cho cư dân Mỹ gốc Việt trong toàn thành phố.

Buổi chiều tối Thứ sáu 11.07.2003 lúc 7:00P tại Nhà hàng Kim Phụng toạ lạc tại 2200 Jefferson  Downtown Houston. Theo truyền thống tốt đẹp của TG Houston chiêu đăi các TG từ phương xa đến. Chủ biên v́ sức khoẻ không cho phép nên đă ủy thác cho quan Quản Lư Thăng Đen toàn quyền tổ chức và chọn các món ăn cho bữa tiệc này.

Thực khách thật đông vui, ngoài các khách mời chính thức c̣n có những con cháu của các thành viên TG nên số người lớn nhỏ trên dưới 20 người. ( Nói theo tiếng b́nh dân là hai “thồi” )

Mở đầu bữa tiệc, sau phần quan Quản Lư Thăng Đen giới thiệu các thực khách và thân hữu cũng như các thân nhân tham dự; sau đó đến phần Chủ biên Tạ Thạc chào mừng anh chị Phong Hương, anh chị Nguyễn Kim T́nh  là khách đặc biệt hôm nay, các cháu Trinh và Thu từ phương xa đến, đă vui ḷng quá bộ đến đây dự với gia đ́nh TG Houston bữa tiệc truyền thống này.

Sau lời chào mừng ấy, mọi người cùng cười hân hoan. Trước khi nâng ly chúc mừng nhau, Chủ biên đă cùng mọi người dành ra giây phút để xin Chúa chúc lành cho bữa ăn.

Sau đó mọi người vui vẻ dùng bữa, hàn huyên tâm sự và sau đó chụp ảnh lưu niệm

 

Điểm đặc biệt là sau bữa tiệc, Phong Thái cũng như BVC đều “ năn nỉ ” với quan Quản lư xin “đóng góp”

Nhưng quan Quản lư “thẳng thừng bác bỏ. Không chấp nhận đến nỗi  Phong Thái phải dùng chiêu khác . . .

(xin coi  trong Thư Bạn Bốn Phương )

 

Quan Quản Lư Thăng Đen tuyên bố đài thọ hết, với lư do là 2 thành viên BVC va Ta Thạc hiện là bệnh nhân nên miễn trừ. Riêng thành viên TG Nguyễn Văn Thuyên (Lập) v́ hoàn cảnh nên không sinh hoạt thường xuyên nên cũng cho miễn luôn !

 

 

Ghi chú:

 

1.- Hôm nay 21.7.03 mặc dầu sức khoẻ của tôi vẫn chưa được phục hồi hẳn, nhưng cũng cố ghi lại mấy ḍng này cũng như gửi h́nh ảnh chụp nhân bữa tiệc hôm đó để các bạn tường.

2.- Có vài bạn đề nghi bạn Phong Thái viết một bài cảm nghĩ sau chuyến thăm bạn bè vừa qua tại Houston, nhất là cảm tưởng của bạn sau khi gặp người bạn mà đă lâu không gặp.  

 

 

 

* * *

 

Cảm ơn chữ Quốc Ngữ !

                          Riêng tặng  bạn BVC

Tôi đă đọc  nhiều tài liệu chống đối và bài bác Giáo Hội  Công Giáo VN, và gần đây, tôi cũng đọc được những bài như vậy trên trang web của Giao Điểm. Theo các tác giả đó, Giáo Hội Công Giáo VN không đem lại cho dân tộc VN một lợi ích ǵ, ngược lại, c̣n làm hại cho nền văn hóa, cho phong tục, cho đời sống xă hội của dân tộc VN, tóm lại, chỉ làm hại mà thôi..

Có một điều làm tôi rất ngạc nhiên : tất cả những bài đó đều viết bằng chữ Quốc Ngữ, là thứ chữ do một linh mục Công Giáo sáng lập từ mẫu tự Latin. Chính nhờ có thứ chữ Quốc Ngũ này mà những tác giả đó có thể viết bài chống đối GHCGVN, cũng như dùng chữ Quốc Ngữ này để truyền bá tư tưởng của ḿnh đến cho đồng bào VN. Những tác giả này đang tận dụng một trong những ích lợi lớn lao mà GHCGVN đem lại cho dân tộc VN. Thế mà họ dám lớn tiếng phủ nhận sự đóng góp của GHCGVN cho dân tộc VN !!! Phải chăng những tác giả này không biết nguồn gốc của chữ Quốc Ngữ ? Do đó, họ đă tự mâu thuẫn với họ. Nếu đúng như vậy th́ kiến thức của họ c̣n non dại quá ! Mỉa mai thay !

Mỗi khi anh viết một chữ Quốc Ngữ là anh đă nhắc lại sự đóng góp vô cùng quư báu của GHCGVN cho dân tộc VN, anh không biết điều đó sao ?

Nếu muốn phủ nhận những đóng góp của GHCGVN cho dân tộc VN th́ các tác giả đó đừng dùng chữ Quốc Ngữ nữa, hăy dùng một thứ chữ khác. Bắt chước các vua nhà Nguyễn, các chiếu chỉ cấm Đạo đều được viết bằng chữ Hán (cũng gọi là chữ Nho), không có cái nào viết bằng chữ Quốc Ngữ !  Có làm được như vậy không ? Tôi mong chờ sự “hiểu biết” một cách hợp lư của các tác giả đó !

Nguyễn Dương An

 

* * *

 

 

Buổi khoản đăi cha Đinh Ngọc Lễ

tại miền nam California.

 

Bùi Ngọc Thiệp tường thuật

 

 Buổi chiều thứ bảy 19 tháng 7 năm 2003.

 

Anh Thành thông báo cho một số bạn bè tới tụ họp tại một nhà hàng vào lúc 6 giờ 45 chiều ngày nói trên. Thời tiết miền nam California lúc này thật oi bức và khó chịu. Tuy nhiên vào buổi chiều tối khí trời đă êm dịu. Dù vậy mọi người đi tới trong y phục đơn giản của mùa hè.

 

Chúng tôi họp mặt tại nhà hàng Mỹ Nguyên, một quán ăn thuần túy Việt Nam tọa lạc trên đường Brookhurst thuộc thành phố Garden Grove. Tuy không rộng lớn và sang trọng như một nhà hàng dành tổ chức tiệc cưới, nơi này nhỏ hẹp, thân thiện và ấm cúng rất thích hợp cho những buổi họp mặt và buổi tiệc ít người.

 

Tham dự buổi tiệc là cha Đinh Ngọc Lễ, vị khách, rồi tới anh Các, anh chị Khải, anh Hoan, anh Hùng, anh Thái, anh chị Thành và anh chị Thiệp. Vợ chồng tôi tới đúng giờ và được anh Thành giới thiệu với cha Lễ. Sau quá nhiều năm xa cách, tôi không thể nhận ra cha. C̣n cha, cha nh́n tôi và tỏ ra cố gắng nhận người quen. Cha gật gù cho rằng “phần nào nhớ được anh”, nhưng tôi nghĩ, cha nói cho tôi vui, v́ anh Thành xác nhận rằng không thể nhận ra tôi là người đă từng học cùng trường. Để đánh dấu buổi gặp lại, tôi đưa biếu cha mấy cuốn sách. Cầm cuốn đặc san Ninh Cơ năm 2002, cha tỏ ra vui lắm, v́ cha không ngờ cuốn đặc san của trường cũ “phong độ” ngoài ư nghĩ của cha. Tôi biếu thêm cho cha một tác phẩm mới xuất bản của tôi. Cha hứa cố gắng đưa cả hai cuốn sách trong tay về Việt Nam. Nhân đó tôi cũng nhắc thư của ban biên tập đă mời cha tham dự buổi ra mắt Ninh Cơ năm 2003. Tươi cười, cha xác nhận cha sẽ đến gặp mặt anh em quen biết ngày xưa.

 

Cha Lễ người tầm thước, đẫy đà, dáng người cởi mở và chân t́nh. Cha không mặc y phục một linh mục vào lúc này, cho nên mọi người khó nhận ra đó là một vị tu hành. Lối ăn mặc thường ngày của cha có lẽ cũng b́nh dị. Điều này rất phù hợp với phong cách đối xử thân mật của cha đối với anh em bạn. Cha nói rất nhiều và câu chuyện hấp dẫn khiến mọi người đều hướng về phía cha. Theo cha, công việc của cha hiện nay tại Việt Nam quá bận rộn. Một ḿnh cha trông coi ba xứ đạo và cha kiêm chức Cha Quản Hạt. Phụ lực với cha tại mỗi xứ đạo hầu hết là giáo dân t́nh nguyện. Ngoài ra cha c̣n phụ giúp việc giảng dạy cho một đại chủng viện “chui”. Cha Lễ đă từng là hiệu trưởng trường trung học Nguyễn Bá Ṭng Gia Định một thời gian trước ngày mất nước. Anh Khải cho tôi hay, đáng lẽ cha Lễ đă được tuyển chọn đi du học lấy cấp bằng tiến sĩ để về nước phụ trách việc giảng dậy ở đại chủng viện hay đại học Công giáo. Nhưng biến cố năm 1975 đă làm gián đoạn bước tiến của cha. Nghe câu chuyện này, mọi người thầm khen ngợi sự nỗ lực của giáo hội trong việc đào tạo những vị chăm sóc “vườn nho của Chúa” tại mỗi địa phương. Theo cha việc đào tại “lén lút” này thành công nhưng chậm chạp và số lượng ít ỏi. Mỗi người hỏi thăm cha một câu về t́nh h́nh tôn giáo tại quê nhà. Với gương mặt vui tươi và thanh thản, cha đáp lại một cách khôn khéo, dè dặt và rất chân thành trong tư cách một linh mục. Theo cha, “Chúa an bài mọi việc”.

Anh Thành cho hay cha Lễ đă tới thăm nước Mỹ lần này là lần thứ ba. Cho nên cha cũng thông thạo một số việc ở đây. Nói về việc xây cất nhà thờ, cha cho hay cha đă hoàn thành một thánh đường khá to lớn tại Việt Nam. Cha tự hào nói rằng không nhà thờ nào chung quanh chỗ chúng tôi ở mà so sánh kịp ngôi nhà thờ mà cha đă xây. Cha nói thêm, khi nào anh em trở về thăm quê hương nên ghé thăm cha và cha sẽ dành cho một chỗ ở ưu đăi. Tôi tin tưởng vào lời nói của cha v́ cha chân thành và rất cởi mở trong câu chuyện.

 

Sau khi rời khỏi nhà hàng, chúng tôi c̣n tụ họp dưới một gốc cây phía ngoài nhà hàng để nói tiếp một số chuyện với “vị khách quí”. Không khí buổi chiều tối mát mẻ khiến mọi người chưa muốn rời bước về nhà. Đàng khác câu chuyện với cha Lễ mỗi lúc thêm hào hứng. Quả thật cha đă khéo hướng dẫn câu chuyện chân t́nh giữa anh em bạn ngày xưa. Cha cho biết về việc ra đi vĩnh viễn của cha Hưng. Cha Hưng bị bệnh tiểu đường nặng. Dù vậy theo lời khuyên của bác sĩ, cha Hưng lên bàn mổ. Trước đó cha Hưng tham khảo ư kiến với cha Lễ. Trong lúc khó xử, cha Lễ chỉ nói rằng cha là một linh mục thôi, không phải là bác sĩ. Cho nên theo cha, cha Hưng nên theo lời nói của bác sĩ. Việc giải phẫu tốt đẹp. Tuy nhiên khi cắt “băng”, máu chảy không ngừng và không ai cầm máu được. Do đó cha Hưng đă qua đời.

 

Một số người nhắc tới đức cha Mai Thanh Lương, người học cùng trường với chúng tôi. Cha khen ngợi vị tân giám mục này và đề cao đức ông Đạo. Cha Lễ cho hay gần đây Giáo Hội Công Giáo Việt Nam mất đi quá nhiều giám mục v́ đă quá già nua hay bệnh tật mà qua đời. Vui câu chuyện, mọi người nói hy vọng cha Lễ sẽ được tuyển chọn làm giám mục tại Việt Nam. Cha cười và đáp rằng chức vụ ấy nặng nề và chông gai lắm. Nếu quả lời cầu mong trên thành sự thật, đó là một niềm hănh diện lớn lao cho lớp Thánh Gia.

 

Câu chuyện chấm dứt và chúng tôi từ biệt cha Lễ bằng những bắt tay xiết chặt cùng với lời hứa sẽ gặp lại cha trong buổi ra mắt Đặc San Ninh Cơ 2003 vào cuối tháng 8 này tại nhà hàng King Harbor. Cha sẽ trở về Việt Nam vào đầu tháng 9.

Mọi người ra về c̣n tỏ ra quyến luyến sự thân thiện và vui tươi của vị linh mục một thời cùng học dưới một mái trường.

 

Bùi Ngọc Thiệp

 

* * *

 

 

THƯ BAN BẠN BỐN PHƯƠNG 

 

Thư của Lăo Hà Bá  Hoàng Ngoc Lễ  ( Vevey  Thụy Sỹ)

Tạ quan c̣n mệt mà vẵn bỏ công sức ra làm cả một Bản tin dài như thế th́ thật là một sự cố gắng hết sức! Anh em TG hoàn vũ tha hồ đọc nhé!

Lăo Bá

 

Thư của Lăo Tạ chủ biên đáp lời:

 

Lăo Hà Bá thân,

Làm Bản Tin để anh em tha hồ đọc , mặc dầu Lăo Tạ chưa khjoẻ hẳn như Lăo Bá đă biết, nhưng với sự tiếp sức của Lăo Bá rất thiện chí , Lăo quan  đă làm tất cả cho anh em không quản ngại công sức th́ sự cố gắng của Lăo Tạ đâu có sánh bằng công của Lăo Bá!  Cám ơn quan Lăo Bá thật nhiều. 

 

Lăo An ơi, bên nhà có vào được site TG  hoặc có trỏ ngại ǵ không?  Mong bạn cho biết nhe. Lăo Tạ mong các bạn Lê Minh Tính, Phạm Xuân Hương, Anvideo và các bạn khác nữa ( nếu có thể xin trả lời càng sớm càng tốt.

https://www.angelfire.com/rnb/thanhgia

Cám ơn các bạn nhiều lắm.

Lăo Tạ

 


Thư của Phạm Xuân Hương (SGN –VN)

 

Kính gửi bạn Chủ biên TGBT

Xin  trả lời quan Chủ Biên  là tôi vào được trang web TG rất tốt. Đọc say mê luôn, cám ơn Tạ Thạc đă có công  vun đắp cho t́nh bạn TG  bằng nhiều cách mà TGBT là một. Cám ơn quan Lăo Bá đă dầy công xây dựng site TG và đồng thời cũng làm cho trang web mỗi ngày được đẹp thêm lên, phong phú và mỹ thuật. Cám ơn các văn sĩ, thi sĩ TG đă góp bài vở  để cho TGBT cũng như trang web  luôn dồi dào, hay ho. Cám ơn các bạn TG. Hoan hô tinh thần TG.

Nhân dịp cha Nam đi du lịch Hoa Kỳ, xin chúc cha gặp được nhiều điều may mắn nhấ là có dịp gặp lại anh em TG để hàn huyên tâm sự.  Thân mến  Phạm Xuân Hương.

 

Thư của Chủ biên hân hoan v́ được đáp lại việc hỏi thăm, và được biết bạn vào được trang nhà 

 

1.- Bạn Phạm Xuân Hương mến,

Cám ơn quan họ Phạm đă trả lời cho biết rằng vào thăm trang nhà rất rơ ràng và không bị cản trở và anh đọc rất thích thú và say mê v́ trang nhà vui nhộn v.v. Đọc mấy hàng của bạn làm tôi phấn khởi, v́ thế bệnh thuyên giảm thêm  một phần nữa đấy bạn Hương ạ.  Tuy bệnh hoạn chưa dứt hẳn, nhưng tôi cũng cố gắng để TGBT ra đúng định kỳ để an hem khỏi trông, và 9ọc cho vui, v́ niềm vui của anh em đồng nghĩa với niềm vui của tôi và  các cộng sự viên trong BBT/TGBT vậy.

Cảm tạ ơn Chúa đă cho Chủ biên sức khỏe gần như b́nh thường trong thời gian kỷ lục, v́ thế có thể ngồi trước keyboard hàng giờ mà không thấy mệt lắm, nhưng làm việc lặt vặt trong nhà th́ được nhưng chưa được phép lái xe,  mà đường xá bên này mà không có xe hay không lái được xe th́ coi như cụt chân, không có cách nào mà đi xa được.

2.- Hy vọng ngày cha Nam đến Houston sức khoẻ tôi trở lại b́nh thường th́ khi tiếp ngài mới thật là vui. Khải Lưu vừa cho biết TG nam Cali đă được gặp mặt và hàn huyên với cha Nam trong một bữa tiệc thịnh soạn tại Orange County ( Quận Cam) để chúc ngài thành công trong công tác mà ngài đă dự trù trong chuyến Mỹ du. 

3.- Anh chị  Sơn Cậy thân mến,

Xuất viện về, mở PC không thấy mail của Sơn, hôm nay mới thấy nen reply để cám ơn anh chi Sơn Cậy thật nhiều với lời thăm hỏi của Sơn. Chúc anh chi và các cháu khoẻ mạnh và may mắn.

Thân mến  Tạ Thạc 

 

Thư của Trần Kim Sơn  (San Jose  CA)

Anh Thạc mến,

Anh em th́ lúc nào cũng nhớ tới nhau và theo dơi những biến cố sẩy đến cho nhau Gặp chuyện vui   

Th́ chúc mừng, gặp chuyện buồn th́ gửi lời chia sẻ. Rủi một cái là chúng ḿnh chuyển  những tâm t́nh đó qua PC, găp khi PC nó làm reo th́ thật là áy náy. Như khi cha Hưng được Chúa gọi về, ḿnh đă vội vàng chuyển những tâm t́nh và lời cầu nguyện đến cha vào thời gian cuối tháng , nhưng email free  hết quota nên nó chẳng them nhận và gửi đi. Thế là ḿnh trở thành kẻ vô t́nh trước mặt an hem, thật là buồn nhưng cũng đành chịu vậy thôi chỉ mong an hem thong cảm cho thôi. Hôm nay chúc Thạc mau b́nh phục để tiếp tục sinh hoạt như thường lệ và làm nhịp cầu nối giây lien lạc mật thiết giữa an hem TG hoàn vũ – Thân mến,  Già Sơn  tức Sơn Mu Rùa

 

Thư của An video về bài viết về “Tâm Sự Cây ớt Hiểm”

 

Cám ơn chị Kim Anh đă giới thiệu rất chi tiết và mô tả đầy đủ “ớt hiểm của Tạ  Thạc “ ! Hay lắm ! Ớt cũng cay mà bài viết củng hay!!!  Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!    -   AN

 

Một Lời Nói Vô T́nh Không Đúng Chỗ Nên  Thành Lời Chúc Chẳng Lành

Thân gửi các bạn TG hoàn vũ, Mời các bạn coi mẩu chuyện viết như thơ dưới đây mà tác giả đặt tên là ĐÀN NGANG CUNG, nó ngang cung một cách khó tưởng bởi v́ nếu câu nói đó diễn đạt khi chỉ có bạn và bạn, không có sự hiện diện của than hữu và con cháu chúng ta.

Khổ thay lời nói vô ư thức này thật vô t́nh và không đúng chỗ cho nên nó trở thành lời vô tâm và bất nghĩa. Hôm đó vào tối thứ sáu 11.07.2003. Theo truyền thống tốt đẹp của TG Houston, chúng tôi tổ chức bữa tiệc liên hoan mừng anh chị Phong, (nhân tiên mừng trước birth day của Phong ngày hôm sau 12.7) bữa tiệc này c̣n có mục đích mừng Tạ Thạc được tai qua nạn khỏi khi bị té nặng thập tử nhất sinh. Đồng thời cũng mừng cho BVC v́ vết thương ung thư phổi đă teo lại phần nào, (tuy vẫn c̣n đang bị địch quân tấn kích, nếu sức khoẻ không đủ sức đương đầu). Tuy nhiên BS điều trị cũng coi là khả quan.

Bữa tiệc hôm đó có nhiều thân hữu và anh em con cháu thật đông vui như đă nói ở trên, nhưng bạn Nguyễn văn  Thuyên (Lập) thành viên TG Houston đến trễ nhất, anh đă vô t́nh hay cố ư đă chúc hai tên Tạ Thạc và BVC chết quách đi cho đỡ chật đất Houston. Tuy lời nói đó coi như chỉ là giỡn đùa nhưng đối với người vẫn c̣n mang bệnh trong người th́ như một gáo nước lạnh, nếu không muốn nói là nước đá tạt thẳng vào mặt, lại tạt ngay giữa những thân hữu và con cháu của bênh nhân. Trong khi  tâm lư và sinh lư của người bệnh c̣n đang bị nhiễu loạn nên rất khó tiếp nhận những lời nói diễu cợt vô duyên như thế! Do đó Lăo Tạ tủi thân đă  than thở bằng vài vần thơ dưới đây : 

Đàn ngang cung

     (Lời chúc chẳng lành)

 

Tháng bảy, mười một ở Hiu tông (*)

Chiêu đăi Phong Hương tới thật đông

Gia đ́nh Nhà Thánh và thân hữu

Quản lư Thăng Đen thật có công

 

***

Bữa tiệc liên hoan mừng Phong Hương

Truyền thống Thánh gia đẹp lạ thường

Thạc Tạ, Chấn Bùi đều khỏi bệnh

Mừng cho hai gă Chúa đoái  thương

 

Quản lư Thăng Đen  đă bỏ công

Ngài th́ soát sổ thiếu ai không

Xem đi chếch (check) lại,  một thằng thiếu

Phôn cho nó măi, vẫn không thông

 

Bữa tiệc gần xong, Quản lư mừng

Bỗng dưng phôn gọi vẫn chưa ngưng

Mở  « khôn - aiđi »(call ID), «đù má » gọi 

Chờ ba mươi phút tớ đến ngay

 

Lúc đó tiệc xong đă mệt nhoài

Nhưng v́ t́nh bạn, đợi chờ ai

Khoảng  ba mươi phút th́ Thuyên tới

Hỏi trỏng như là chẳng hỏi ai

 

Chưa  kịp chào ai, hỏi trống không

« Đù má » chờ tớ có lâu không ?

 Mọi  người ngơ ngác v́ câu nói

Đệm trước « đu mà » mới nói sau

 

***

 

Quản lư Thăng Đen ngỏ ư  là 

Bữa tiệc hôm nay, thật thiết tha

Truyền thống Thánh gia mừng  Phong Thái

Sau mừng  hai bạn nạn can qua.

 

Dứt lời Thăng nói, Thuyên đáp lời 

« Đù mẹ » đầu tiên rồi khơi khơi

Bảo rằng « đất chật  th́ nên chết 

Sống làm chi nữa  chật Hiu Tông » !

 

Chủ biên ngơ ngác không biết ḿnh

Tai c̣n nghe rơ, hệ thần kinh

Cú té vừa qua làm tai điếc

Nên nghe không rơ, kém thông minh

 

Câu nói của Thuyên chẳng một ḿnh

Mấy người bên cạnh nghe thất kinh

Chẳng ngờ Thánh Gia  t́nh thắm thiết

Buồn lắm bạn ơi ! Chúa chứng minh.

 

Lăo Tạ

Houston,  (*)Thứ Sáu 11.07.2003

 

Đọc “Đàn Ngang Cung “ xong bạn ANVIDEO than thở rằng « tớ không hiểu nổi », Quản Lư Thăng Đen th́ cười ra nước mắt:

Bài thơ “Đàn Ngang Cung” sao mà nó ngang quá vậy??? Tớ không thể hiểu nổi. C̣n Thăng Đen, người chủ tŕ bữa tiệc khoản đăi hôm đó, vừa đọc vừa cười ra nước mắt !

C̣n riêng bạn,  đọc xong bạn nghĩ sao?  nên cười hay nên khóc đây !

 

 Quản Lư Thăng Đen xin ghi ơn các bạn đă góp quỹ cho TGBT:

 

1.- Anh Chị Phong Thái & Thanh Hương:

Hôm 11.07.03 khi buổi tệc vừa tàn th́ bạn Phong Thái có móc trong túi ra một mớ bạc giấy bạc $100  không rơ bao nhiêu, dúi vào tay Quản lư tôi và nói:

-          Cho tớ đóng góp với các bồ trong việc tiếp tân truyền thống của TG Houston, mỗi lần như thế này chắc tốn kém lắm làm sao mà quan Quản lư Thăng Đen chịu nổi ?

Thấy Phong có ḷng tốt, Quản lư tôi cảm động lắm, nhưng  từ chối không dám nhận, Phong liền quay ra sách lược khác nói:

-          Vậy th́ cho ḿnh góp quỹ TGBT vậy!

Thăng Đen tôi nói:

-          Nếu bạn góp cho Quỹ TGBT th́ tôi  nhận nhưng chỉ nhận ít thôi chứ không nhận quá nhiều!

Để khỏi phụ ḷng tốt của anh chị, thủ quỹ tôi chỉ dám nhận $100 USD ( một trăm Mỹ kim) của anh chị Phong Thái & Thanh Hương mà thôi, c̣n mớ tiền dư xin trả lại. Thay mặt cho BBT/TGBT xin tri ân anh chị Phong thật nhiều.

 

2.- Anh Chị Bùi Văn Chấn & Liên:

Cũng sau bữa tiệc tối hôm đó, bạn BVC cũng đưa cho Quản Lư Thăng Đen tôi $100 (Một trăm Mỹ kim) để góp quỹ cho Bản Tin. Nhưng trong hoàn cảnh anh bệnh hoạn, rất cần tiền để chi tiêu trong việc thuốc thang tẩm bổ nên Quản lư tôi từ chối không nhận số tiền này. Nhưng cũng ghi ơn anh chị Chấn Liên  đă có tấm ḷng tốt đối với TG 

 

3.- Anh Chị Nguyễn Thanh Định & Hồng Yến:

Quản lư tôi cũng ghi ơn anh chị Nguyễn Thanh Định & Hồng Yến đă đóng góp cho quỹ TGBT  $50 (năm chục Mỹ Kim) trong dịp anh chị đến thăm Chủ biên Tạ Thạc .

 

4.- Anh chỉ Vũ Thanh Phát & Cúc :

Cũng xin ghi ơn sự đóng góp của anh chị Phát Cúc đă  đóng góp cho quỹ TGBT  $60 ( sáu chục Mỹ kim). Ngoài ra,  Thi sĩ Lăo Đầu Bạc ( tức Phát Cúc) c̣n tặng TG hoàn vũ đọc một bài thơ tả lại cảnh Chủ biên Tạ Thạc bị té qua sự diễn tả của cháu Anna Tạ ( 3 tuổi) thật rơ ràng khúc chiết, khiến người đọc bài thơ như đang được chứng kiến sự việc vừa mới sầy ra, thật là một nhà thơ đại tài,  tuyệt vời!

 

5.- Anh Chị Nguyễn Hữu Trung & Tuyết Mai:

Ban Quản lư cũng nhận được check $ 60 Mỹ kim ( sáu chục) kèm với thư  của chị Đỗ Tuyết Mai phu nhân của bạn Nguyễn Hữu Trung ( $30 góp quỹ của cha Hưng,  c̣n lại $30 th́ tặng quỹ TGBT) Cảm tạ anh chi Trung thật nhiều v́ đă hy sinh bớt tiền sinh hoạt mặc dầu anh chị đang cần tiền cho việc anh Trung đang bệnh hoạn. 

 

 

 

Thư Gửi AN NGUYỄN Chủ biên THƯ (QN)

 

An thân,

1.- Thạc sẽ nhắn với Kỷ Hí làm bài thơ nhân ngày giỗ giáp năm của Bố Đắc, nhưng không hy vọng Kỷ có thể sáng tác tiếp được v́ đang bị bệnh trĩ hành, nên chẳng có sức đâu mà làm thơ viết văn nữa!

2.- Hai bênh nhân :

a.- Bệnh nhân Chấn Bùi.

Theo BS điều trị cho biết th́ hiện nay vết thương ung thư cuống phổi được tạm thời bị khống chế, vết thương teo lại, đó là tin mừng.

Tuy nhiên độc tố ung thư đă  di chuyển lên óc và trung tâm tuỷ sống, hai vết thương này tuy nhỏ nhưng không thể dùng thể dùng phương pháp trị liệu tân tiến để đánh phá tiêu diệt những vết nhỏ này v́ cả hai đều nằm cố thủ tại hai nơi trong yếu : đó là Óc và Tủy Sống !

b.-Bệnh nhân Thạc Tạ.

Đang b́nh phục một cách mạnh mẽ. Cú té vừa qua tưởng chừng bị tê liệt toàn than hay một nửa phần thân thể, hoặc mất trí nhớ một phần hay toàn phần. Hiện nay BS điều trị xác nhận sau khi kiểm soát lại toàn diện kể cả sau khi chụp M.R.I ,  như thế có thể nói sẽ không bị ảnh hưởng bất cứ ǵ về sức khoẻ như trước khi bị té, chỉ bị nhiễu loạn hệ thống thần kinh và hệ thống tiêu hoá trong một thời gian ngắn, sẽ được điều chỉnh sau khi điều trị bằng thuốc và therapy.  

Phát Cúc sau khi đọc bài “Đàn Ngang Cung” của Tạ Thạc. Phát cảm thấy hứng viết mấy câu thơ sau để tặng các bạn TG và riêng tặng Lăo Tạ nhe – Phát Cúc 

 

VÔ VI THEO LĂO TỬ

 

Trái đất chỗ lơm chỗ lồi,

Thấp cao là truyện con người khác nhau.

T́m sao ư hợp  tâm đầu ?

Cùng cha cùng mẹ,nhưng đâu cùng ḷng.

Ngón cao,ngón thấp nằm trong

Cùng bàn tay đó,hỏi nông nỗi ǵ  ???

Mỗi người một lối nghĩ suy.

Cánh ăn,cách nói thật th́ khác nhau …

Chấp chi ôm lấy nhức đầu.

Để ḷng chi đó cho sầu héo hon.

Tuổi đời đâu phải c̣n son.

Sức người nay đă hao ṃn tháng năm.

Giận lên mạch máu thêm căng,

Lỡ ra đứt mất c̣n hăng nỗi ǵ ?

Thôi thôi ta hăy lờ đi,

Cho ḷng ai đó gối qùy ăn năn…

Mắt nh́n về phía xa xăm,

Du hồn vào chốn dương âm thoát trần.

Tránh xa những chốn chen chân,

Dựa theo LĂO  TỬ chọn phần  VÔ  VI .

 

Lăo  Đầu  Bạc

 

 

Cám ơn Lăo Đầu Bạc đă chọn thuyết Vô Vi  của Lăo Tử

 

Nhưng nếu Lăo Đầu Bạc ở trong hoàn cảnh đang lâm vào t́nh trạng khủng hoảng tâm lư v́ bệnh hoạn đau đớn, đang lo lắng v́ nhiều hướng xoáy quanh ḿnh th́ chắc Lăo Đầu Bạc cũng như Lăo Tạ sẽ không thể b́nh tĩnh để theo thuyết vô vi của Lăo giáo được.

Một bệnh nhân đáng lẽ phải được an ủi, chúc cho gặp thầy gặp thuốc cho chóng lành bệnh th́ ngược lại họ được người thăm bệnh chúc cho chết đi để khỏi … chật đất th́ hỏi bạn có buồn không? 

Hỏi như vậy tức là như đă trả lời.

 

Thư của Trưởng Tràng Đinh Ngọc Lễ gửi Chủ biên Tạ Thạc:

 

Anh Thạc quí mến,

Biết anh lâm nạn, nhưng v́ cái PC của Lễ trục trặc nên không liên hệ với anh và an hem TG được. Nay th́ hơi muộn, nhưng cũng xin được chia sẻ “vui buồn sướng khổ” với anh chị và gia đ́nh nhé.

Cám ơn Chúa đă cho anh tai qua nạn khỏi để lại tiếp tục phục vụ anh em và “ chọc quê” anh em cho đỡ buồn, phải kho^ng ? OK

Xin chúc mừng Bổn Mạng của anh  vào ngày Chúa Nhật 29/6. Xin Thánh Bổn Mạng ǵn giữ anh và  gia đ́nh luôn an vui, hạnh phúc và tràn đầy ơn Chúa.

Có nhậu lai rai th́ nhớ đến anh em và để dành cho Lễ một cái “gan gà” và một lon bia được không?

Anh Thạc ơi, nhớ các anh bên Mỹ lắm , nếu đẹp long Chúa Lễ sẽ có mặt tại Mỹ vào tối thứ sáu July 4th  (Ngày Quốc khánh của Mỹ).Sẽ liên hệ với các anh sau khi tới Mỹ . Anh Thạc và các TG Houston có tiếp Lễ không?  Cầu cho chuyến đi này b́nh yên nhé, đừng cho “bọn khủng bố” nó “quậy” như lần 911 trước đây th́ chán thấy mẹ.  Hy vọng tâm sự với an hem nhiều. Thân mến Đnh Ngọc Lễ. 

 

Thư trả lời của Chủ biên Tạ Thạc gửi Cha TT  Đinh Ngọc Lễ:

 

Thân gửi Cha Trưởng Tràng Đinh Ngọc Lễ

Rất hồ hởi phấn khởi hay tin cha Trưởng Tràng sẽ Mỹ du lần thứ 3 ( hay thứ 4 quên mất rồi). Lại c̣n quá cảnh Hiu Tông thăm anh em th́ c̣n ǵ vui hơn nữa mà cha sợ … không ai tiếp đăi (!?) . Nhất là cha Trưởng Tràng đi đến đâu mà không tiền hô hậu ủng.

Thủ Quỹ Thăng Đen đă sẵn sàng t́m nhà hàng  nào sang trọng nhất để thết đăi Cha Trưởng Tràng khi ngài đến Houston. Đặc biệt có TG Chấn Bùi đang lâm trọng bệnh cần gặp Trưởng Tràng để  “bông rua” và “Hé Lô” một lần cho thoả ḷng mong nhớ.

Toàn thể TG Houston mong chờ chào đón Trưởng Tràng – Kính thân,  Lăo Tạ

 
Thư của TG Phạm Ngọc Tuyền viết từ bang Washington State
 
Anh Chị Thạc thân,
C̣n quên một chuyện nữa là mừng anh Thạc đă tai qua nạn khỏi dầu chỉ mới 90% . Nguyện xin Chúa chúc lành cho anh sớm phục hồi hết 1o% nữa để phục vụ Chúa, phục vụ tha nhân trong đó có anh em
Thánh Gia hoàn vũ và gia đ́nh.
 
Thấy nói đến trường hợp Lăo Trung Khúc Nhôi mà tôi nghiệp, tuổi già chúng ḿnh mà thiếu sức khoẻ là một sự buồn nản. Nguyện xin Chúa chúc lành cho Trung được chịu mọi sự thử thách theo thánh ư Chúa.
Tôi cũng tự nhận thấy anh em TG quốc nôi không đến dự lễ an tang của Nhạc Mẫu tôi là lỗi tại tôi. Tự nghĩ rằng ḿnh không muốn hay nói đúng hơn không dám phiền hà anh em phải bận rộn v́ đường xá xa xôi . Tuyền cũng chỉ dám thong báo để anh em cùng chia sẻ đại tang với Tuyền và tang gia mà thôi. Nhưng anh em lại quá tốt nên trách cứ không cho biết từ đầu. Thôi, lần sau dầu đường xá xa xôi Tuyền cũng xin thong báo ngay để anh em cùng nhau chia sẻ.
Về số tiền đóng góp cho quỹ Cha Hưng, các bạn đă hỏi ư kiến, xin các anh cứ tự tiện thấy chỗ nào trong TG cần th́ cứ việc xài, ư kiến tôi lần trước xin coi chỉ là đề nghị thôi. Thân ái - Phạm Ngọc Tuyền.
 

PS. Cũng xin Ban Biên tập sửa lại email address của tôi là: tuyenpham2@comcast.net

Xin thành thực cảm ơn.

 

Thư của bạn Khải Lưu viết từ Irvine California:

 

Anh Thạc thân mến,

Khi cha Trần Sơn Nam vừa đặt chân đến LAX Hoa kỳ thứ sáu vừa qua th́ phi trường bị báo đông có kẻ gian khủng bố. Cha Nam đến phi trường lúc 3:30 PM mà măi đến gần nửa đêm mới được ra khỏi phi trường, nên khi ngài báo về cho Hội đồng Giáo xứ Thăng Thiên (VN ) th́ họ coi sự báo động nhỏ này là một biến cố chăng? Khải cũng nhận được một email tương tự như Thạc và họ xin báo tin cho ho biết hang ngày, ḿnh chẳng hiểu ǵ hết nên im lặng. Thân chúc anh mau khoẻ lại, chúc chị và các cháu được mọi sự may lành.

Khải xin báo tin them: Khải đă tiếp xúc với cha Lễ, đang ở nhà người em (Đinh Ngọc Tế)  Thân mến : Khải Lưu.

 

Lăo Bá viết từ Vevey Thụy Sỹ:

Đề nghị thành lập một  Photo Club trong TG để chuẩn bị VỀ NGUỒN 50 

 

Kính thưa các bạn, Thấy anh em sắp Về Nguồn TG 50, thế nào cũng cần đến nhiều phim và h́nh làm kỷ niệm. Lợi dụng những phương tiện đang có nên Hà Bá định đề nghị với quư anh thành lập một “ TG PHOTO CLUB” để trao đổi h́nh ảnh và những kinh nghiệm về nghệ thuật này, mấy ngày qua HB cũng đă ướm thử bằng cách gửi vài bài viết, ư kiến về multimedia . . . Rất tiếc rằng có lẽ không mấy người thích nên không nhận được hồin âm nào từ phía anh em cả!

Từ ngày HB tham dự vào Photo Club của Công ty Tổ Chim (Nestle), Hà Bá thấy rằng đây là một môn giải trí mang nhiều nghệ thuật lại ít tốn kém, rất thích hợp với tuổi hưu viên . . .

Tuy thành lập một Photo Club không đươc tán đồng th́ Hà Bá rất mong những ư kiến trao đổi về môn giải trí nghệ thuật này và hy vọng sẽ đón nhận những cao kiến của những an hem đi trước . . .

Hà Bá 
 

Bùi Ngọc Thiệp Chủ Biên, nói với các bạn TG về NINH CƠ Đặc San:

 

Chào các bạn,

Đặc San Ninh Cơ đă đưa ra nhà in cách đây mấy ngày. Hy vọng cuối tháng 7-2003 việc ấn loát sẽ xong. Đặc san này dầy hơn 400 trang gồm rất nhiều tác giả trong đó nhiều bài của các bạn TG tham gia làm nội dung vô cùng phong phú. Buổi ra mắt và họp mặt định vào cuối tháng 8-2003

V́ đường xá xa xôi nên Ban Tổ chức chúng tôi không dám hy vọng tất cả các bạn về Quận Cam (Orange County) California tham dự được, nên chúng tôi chỉ gửi giấy mời cho một số bạn mà thôi chứ  không gửi giấy mời khắp hết mọi người, nên dùng Email này thay thế.

Sau buổi ra mắt, Đặc San Ninh Cơ #3  sẽ được gửi biếu từng bạn để cùng nhau thưởng thức những “ áng văn và thơ  ” của chính ḿnh hay của bạn bè thân hữu của ḿnh.  

Cầu chúc các bạn cùng gia đ́nh an vui.

Trọng kính,

Chủ Biên Đặc San NINH CƠ

Bùi Ngọc Thiệp

 

 Mấy vần thơ của Hoàng Ngọc Lễ  hay  Hà Bá  gửi Chủ Biên Thiệp tiên sinh:  

 

Ninh Cơ 2003

(Tặng Bùi Ngọc Thiệp)

 

Ninh Cơ ấn loát sắp xong rồi

Mong chờ ḷng dạ thấy bồi hồi

Bốn trăm trang lẻ, công sức qúa

Văn, thơ, bút kư đọc đă đời!

 

Cali. ra mắt con tinh thần

Khai hoa, nở nhụy bao hy sinh

Tháng tám tôi thời sang không được

Gửi lời cảm tạ Thiệp tiên sinh!

 

Hà Bá

 

Địa chỉ Email của Lăo Hà Bá – Hoàng Ngọc Lễ

 

Kính thưa Quư bạn

V́ nhu cầu công việc, kể từ ngày 1 tháng 8 -2003. Địa chỉ email của Hà Bá ở Công ty Nestle ( Tổ Chim) sẽ có người khác phụ trách mỗi khi Hà Bá vắng mặt trên một ngày. Để tránh t́nh trạng thư từ cá nhân       (private mail) qua tay người khác đọc nên xin quư bạn chỉ liên lạc qua 2 địa chỉ sau đây:

 

hoangngocle@hotmail.com

 

hay

 

lengoc.hoang@urbanet.ch

 

Chân thành cám ơn các bạn và cầu chúc thật nhiều ann vui – Hà Bá

 

Nhân coi h́nh  của TG Houston tiếp đăi Phong Thái Thanh Hương ngày 11.7.03

 

Bàn Tiệc Houston

(Tặng Tạ Thạc và các bạn TG Houston)

 

Bàn tiệc uống ǵ những Coca

Hơi thừa, nước ứa bụng căng ra

Thức ăn thừa mứa không muốn gắp

Hơi gaz trên, dưới muốn phun ra !

 

Red wine không thấy, thấy toàn beer

Chai, lọ to kềnh kín mâm nia

chị ấy ngồi buồn, trông muốn khóc

Hà bá ngồi bên, dỗ lia chia

 

Hà Bá

 

* * *

 

THÔNG BÁO KHẨN:

CỦA PHONG THÁI & THANH HƯƠNG TỪ VANCOUVER CANADA

 

Các bạn thân mến,

Lúc 8:45P giờ địa phương Houston ngày 22 July 2003

BBT/TGBT vừa nhận được phone của chị Thanh Hương từ Canada báo tin chẳng lành như sau:

Thứ sáu 17.7.2003 khi anh chị Phơng Thái & Thanh Hương sau một chuyến viếng thăm Hoa Kỳ từ phi trường Okklahoma City , OK trở về Vancouver, Canada.

Khi vừa về tới nhà của người con gái út tên Trang (gia đ́nh cháu hiện định cư tại đây)

Cháu Trang đứng trên chiếc bàn để sửa lại màn cửa sổ, chẳng may cháu trượt chân ngă ngồi xuống sàn nhà, sau đó v́ mất thăng bằng nên bật ngửa, đầu đập xuống sàn nhà, bị chấn thương năo bộ.

Sau tai nạn xẩy ra, cháu Trang được khẩn cấp chở đi bằng xe cứu thương đến bệnh viện.

Tại bệnh viện, cháu được các bác sĩ chuyên khoa chẩn bệnh và làm các thử nghiệm, trong lúc đó cháu Trang bị ói mửa hoài, đầu nhức và rất khó chịu. Sauk hi làm X-Ray, BS cho biết vết thương của cháu tạo cục máu bầm to bằng dầu ngón tay. Chính cục máu bầm này làm cho bệnh nhân nhức đầu.

Hiện cháu Trang đă xuất viện và trở về nhà dưỡng thương và được BS gia đ́nh thường xuyên theo dơi, nếu không biến chứng th́ cục máu bầm sẽ tan biến và không phải giải phẫu.

Vậy xin báo để các TG hoàn vũ biết để giúp lời cầu nguyện cho cháu Trang được tai qua nạn khỏi.

Trân trọng kính thông báo,

Tạ Thạc 

PS. Nhờ bạn Nguyễn Dương An (quốc nội). Bạn Nguyễn Thanh Định (hải ngoại) chuyển thong báo này hay diễn ư tuỳ nghi cho tất cả anh chị em TG hoàn vũ biết để tuỳ nghi nguyện cầu cho cháu Trang được tai qua nạn khỏi. Lăo Tạ đang dưỡng bệnh tại nhà con gái nên không có tất cả địa chỉ email của TG hoàn vũ.

 

Thông báo tiếp tay với Chủ biên của bạn Nguyễn Thanh Định

 

Các bạn TG thân mến,

Theo ư của Chủ biên Tạ tại nhà con gái (nên không có địa chỉ email của tất cả TG hoàn vũ)

Các Bạn TG thân mến,

Theo ư của Chủ biên Tạ Thạc đang “tỵ nạn” tại nhà con gái nên không có địa chỉ  email của tất cả các TG hoàn vũ, xin thong báo với tất cả các bạn TG trên toàn thế giới giúp lời cầu nguyện cho con gái út của anh chị Phong Thái ở Canada vừa bị tai nạn té xuống đất và bị máu bầm rất nguy hiểm. Mời các bạn hợp ư xin Chúa và Thánh Gia chữa lành cho con anh chị Phong Thái  và được b́nh an - Nguyễn Thanh Định  

 

Thông báo tiếp tay với Tạ Thạc, Chủ biên TGBT của Nguyễn Dương An, Chủ biên THƯ

 

Tội nghiệp cho cháu Trang quá! Nguyện xin Chúa ban cho Cháu mau b́nh phục. An sẽ báo tin để an hem TGQN cầu nguyện cho cháu. Xin chia sẻ nỗi lo lắng của anh chị Phong Hương.  AN

 

Thư của Tâm Hà  từ Na Uy ( Norway) về việc cháu Trang bị té:

 

Xin hợp ư cầu nguyện cho cháu TRANG(con gái của Phong Thái & Thanh Hương ) thoát cơn nguy biến và được hoàn toàn b́nh phục. Rieng anh chị PT & TH xin đừng hoảng sợ và lo lắng quá, Chúa và Đức Mẹ sẽ nhờ tay BS chữa lành bệnh cho cháu. May mà anh chị về kịp, đó cũng là dấu hiệu Chúa sắp đặt rồi.  Thân ái -  TÂM HÀ

 

Chú Hà Bá ( Vervey, Thụy Sĩ)gửi Cháu Trang (Canada)

 

Xin Chúa Chữa Lành

(Gửi  về anh chị Phong Hương)

 

Nghe tin cháu té, thật bồi hồi

Xa cách, long buồn cách đôi nơi

Xin Chúa chữa lành vết thương cháu

Trang ơi! Thương cháu quá đi thôi!

 

Chú Hà Bá

 

Anh chị Phát Cúc từ New Orleans, LA gửi anh chị Phong Thái Canada:

 

Anh Chị Phong Thái than thương,

Vừa nhận được tin không vui cụa gia đ́nh, Phát Cúc xin thành thật chia sẻ cùng anh chị. Phát Cúc xin cầu nguyện nhiều cho cháu chóng b́nh phục và hi vọng cục máu bầm sẽ tan đi sớm để tránh một cuộc giải phẫu. Xin tất cả các bạn TG cùng thêm lời cầu nguyện cho nhau.
Thân ái,  Phát Cúc
                   

Lời Cảm Ơn Của Gia Đ́nh Phong Thái & Thanh Hương

 

Thái Phong chân thành cảm tạ quá bạn đă có lờ thăm hỏi và cầu nguyện cho cháu Thùy Trang đă bị tai nạn ngày 18/7/2003 > Hiện nay bệng trạng của cháu đă bớt nhưng vẫn c̣n trong t́nh trạng theo dơi., nếu không có biến chứng th́ OK c̣n nếu trở chứng th́ không biết được !

Phong sẽ tường tŕnh đêm nói chuyện với Bùi Văn Chấn sau để quư bạn rơ. Thân mến - PHONG 

 

 

Tạ ơn các Bác Thánh Gia Của Cháu Phạm Thùy Trang                  

 

Đáp lời các bác hỏi thăm

Cháu xin thành thật muôn phần cảm ơn

Nhờ lời cầu nguyện dập dồn

Cháu giờ đă bớt, không c̣n hiểm nguy

Rủi sau bị biến chứng ǵ

Lại xin các bác thầm th́ cầu cho

 

Phạm thùy Trang (con của Phong Thái)

 

Mừng cháu

(Đáp lời Tâm Tè ; LĐB và cháu Thùy Trang)

 

Rượu không uống mà chờ nâng chén

Qua mặt ta Điền Bá, Lưu Linh

Rượu chưa nhấp men say đà choáng váng

Tâm Lăo hồng, khóe mắt chóng rưng rưng! "*"

 

Tông Đồ Đầu Bạc tấm gương soi

Bệnh nhân trăm dặm vẫn tới nơi

Phen này chắc Lăo sang thăm cháu

Vợ chồng Bùi Chấn bữa hôm nào! "**"

 

Mừng cháu vui, tai qua nạn khỏi

Chú cũng chờ sang uống rượu mừng

Chai thứ nhất vui, mừng cho cháu

Chai thứ hai, ba mẹ cháu nhớ mong "***"

 

Hà Bá

 

"*":     Lăo Tè t́nh cảm, mau nước mắt

"**":   LĐB cũng đă vượt 600 dặm tới thăm vợ chồng Bùi Chấn

"***": Lâu qúa rồi, nhớ lăm!

 

 Đáp lời

 

Đáp lời các bác hỏi thăm

Cháu xin thành thật muôn phần cảm ơn

Nhờ lời cầu nguyện dập dồn

Cháu giờ đă bớt, không c̣n hiểm nguy

Rủi sau bị biến chứng ǵ

Lại xin các bác thầm th́ cầu cho

 

Phạm thùy Trang (con của Phong Thái)

 

 

 

Mừng

 

Thùy Trang thoát hiểm cô bác mừng

Cha mẹ anh em mắt hết sưng

Câu thơ cảm tạ tay cháu viết

Đọc lên ḷng chú thấy rưng rưng

Biết rằng tay cháu không bị liệt

Đầu c̣n minh mẫn, tim c̣n rung

Sự đời qua hung thời sẽ kiết

Chú chờ được nâng chén rượu mừng

 

Tâm Tè

 

 

MỪNG  VÀI  CẦU  CHO  THUỲ TRANG

 

Thùy Trang yêu quư của bác ơi,

Nghe tin cháu té bác rụng rời.

V́ bác đă biết thật nguy hiểm

Khi cái đầu kia bị đụng rồi  ….

 

Bác đă cầu nguyện cho cháu nhiều,

Mong sao cục bầm sẽ biến tiêu,

Gân óc toàn vẹn không bị đụng,

Trí nhớ c̣n nguyên đủ trăm điều  …

 

Nay nghe tin cháu thoát hiểm nguy,

Đặt tay lên trán bác nghĩ suy :

Có phải ở ngay th́ gặp phúc.

Qua những lời cầu , nguyện từ bi ….

 

Chúc cháu luôn luôn gặp sự lành,

Hiền ngoan,trí tuệ măi thông minh.

Nghe lời cha mẹ phận con thảo.

Vui bước vươn lên tuổi trưởng thành.

 

Bác LĂO ĐẦU BẠC.

 

 

Nghe tin buồn

 (Gửi  Phong-Hương)

 

Con gái bạn tôi té u đầu

Điều xui cứ đến chỗ bạn thân

Gây bao lo lắng khắp năm hướng

Chú, Bác khắp nơi, rối rít thăm!

 

Ngoảnh đầu nh́n lại đàn con cháu

Điểm mặt xem coi, thiếu đứa nào

 

Đôi lời thân gửi bạn Hương-Phong

Cố lo cho cháu gái mau lành

Đừng mang vết thẹo, Bố thương lắm

Rửa sạch vết bầm, máu bên trong.

 

Mai này mạnh khỏe trời ban phước

Đầu óc thông minh, cháu tuyệt vời!

 

Bác TMG

 

 

LỜI BÁC CHỦ BIÊN TẠ THẠC

GỬI CHÁU PHẠM THÙY  TRANG

 

Mẹ cháu vừa báo cho bác hay

Rằng út Trang tôi, chuyện chẳng may

Thế là bác vội thông tin khắp

Thế giới hoàn cầu, các bác hay

 

Chỉ trong khoảnh khắc tin dữ bay

Năm châu bốn biển cầu nguyện ngay

Lạy Chúa! Ngài ơi xin thương đoái

Cho cháu Thùy Trang lành mạnh ngay

 

Các bác cầu xin, ḷng ngất ngây

Lời cầu mau lẹ, gió mây bay

Đem làn hương nhẹ lên Thiên Quốc

Cháu khỏi bệnh liền, đâu có hay!

 

T́nh bạn Thánh gia thật quư thay

Vừa rồi, bác gặp chuyện chẳng may

Cũng vừa té ngă gần như cháu

Nhờ tiếng nguyện cầu, bệnh đổi thay

 

***

 

Bác gần khỏi rồi cháu Trang ơi!

Nhờ lời cầu nguyện khắp nơi nơi

Bác cháu cùng qua tai hung kiếp

T́nh Thánh Gia đầy tưa biển khơi

 

Bác thay cho cháu cám ơn Trời

Cũng thay mặt cháu cám ơn người

Đă bao nhiêu tháng quay lưng lại

Nay lại quay về,  chúc cháu tươi !

 

 

Bác Tạ Thạc

Houston

 

 

Thùy Trang xin kính đáp lời bác Thạc.

 

 

Ôi bác Thạc ôi, bác Thạc ôi

Hai bác cháu ḿnh thật là xui

Người té bể đầu, người trật cổ

Tám lạng, nửa cân cũng đủ rồi

 

Riêng về phần bác thật là may

Anna cháu nội chẳng rời tay

Thấy ông bị té ôi kinh sợ

Vội gọi cha vào cứu ông ngay

 

C̣n cháu th́ cũng lại rất hên

Có cha có mẹ ở ngay bên

Vội đưa tay đỡ khi con té

Lang quân đưa vào viện cứu liền

 

Ba ngày trời nằm trong cấp cứu

Nào chụp h́nh, thử máu, scan

Chúa thương giúp đỡ ủi an

Dù đầu bị vỡ không can hệ ǵ

 

Nhưng cháu vẫn phải c̣n chú ư

Bởi người xưa có nói một câu

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí

Biết đâu c̣n tai biến về sau

 

Thôi th́ bác cháu ḿnh hợp lại

Coi như là họa đă đủ dose

Chắp tay cảm tạ Chúa Trời

Thánh Gia, thân hữu góp lời cầu xin.

 

Phạm Thùy Trang

 

 

* * *

 

Lễ Giỗ 100 ngày Cha Cố Vinc Vũ Thế Hưng

 

Thiệp mời

 

HÂN HOAN TRONG NIỀM TIN CHÚA KITÔ PHỤC SINH

Để tưởng nhớ và cầu nguyện cho Cha Cố Vinh Sơn,

Chúng tôi kính mời Cha

Đến hiệp dâng thánh lễ đồng tế cầu nguyện giỗ 100 ngày cho Cha Cố Vinh Sơn tại thánh đường giáo xứ Hợp An, vào lúc 10 giờ, ngày thứ  Sáu, 11.7.2003

Sau thánh lễ trân trọng kính mời Cha vui ḷng đến dùng cơm chia sẻ tại hội trường giáo xứ  Hợp An.

 

TM HĐMV Giáo xứ, Chủ Tịch Antôn Hà Đắc Điềm

Nghĩa Tử, LM Antôn Hà Văn Minh

 

TG dự lễ giỗ Hưng Cồ.

 

Nguyễn Dương An tường thuật

 

Chiều ngày 8.7.2003, tôi nhận được chừng chục cái thiệp mời dự lễ giỗ cha Vũ Thế Hưng.

 

Tôi hiểu rằng người ta muốn nhờ tôi làm phu bưu trạm, v́ trước khi đi “Tây du kư”, Trưởng Tràng đă “di chúc” lại cho tôi như vậy. B́ thư th́ để trống, nhưng trong thiệp th́ ghi sẵn “Cha”, nghĩa là chỉ mời các Bố Đạo, không có ư mời anh em Bố Đời. Có lẽ người ta tưởng rằng : bạn của “cha” th́ đều là “cha” !

 

V́  cận ngày quá, không c̣n đủ thời giờ để chuyển thiệp mời, tôi bèn gọi điện thoại đến từng TG Bố Đạo tại Biên Ḥa và tại Saigon (không dám gọi những vị ở xa).

 

Tôi nghĩ rằng các Bố Đạo vẫn c̣n nặng t́nh với một Bố Đạo mới qua đời được 100 ngày, chắc chắn sẽ rất nhiệt t́nh với thiệp mời này ! Nhưng lạ thay, tất cả Bố Đạo đều từ chối, chỉ có một ḿnh Cụ Lê Thanh Minh nhận lời, c̣n Cụ Trương Kim Hương th́ do dự, nhận lời “với điều kiện”. Khi nghe các Đấng “từ chối”, tôi đều nói với Đấng đó rằng : “Mai mốt giỗ anh sẽ không có ai đến đâu !” Đáp lại là một tiếng cười “Kh́ ...”

 

Chẳng lẽ TG chỉ có một người đến dự lễ giỗ của Hưng Cồ thôi sao ? Sợ  Hưng Cồ nổi sùng về đấm cho mỗi người một cái th́ gẫy hết xương sườn, tôi bèn gọi cho các Bố Đời. Thật vui,  tất cả Bố Đời đều nhận lời và hứa sẽ có mặt tại điểm hẹn đúng giờ. Tôi cảm thấy ấm ḷng v́ các Bố Đời vẫn c̣n thương Hưng Cồ nhiều lắm !

Anh em Bố Đời hẹn nhau có mặt lúc 9 giờ, ngày 11.7.2003 tại nghĩa trang nhà hưu dưỡng Phát Diệm, nơi Hưng Cồ an nghỉ ngàn thu, để viếng mộ và cầu nguyện cho Hưng Cồ, sau đó sẽ đến nhà thờ Hợp An dự thánh lễ lúc 10 giờ.

Tôi chở Đặng Thế Hùng ḍ đường t́m đến điểm hẹn. Khi tới nơi, tôi thấy bạn Phạm Xuân Hương đă tới từ trước, tay ôm bông, tay ôm nhang. Tiếp tục, Mai Hồ Điệp và Trần Quang Trung từ Hóc Môn đến, Trần Quang B́nh vá cháu Trang con gái bố Trương Hữu Đức, người “nội địa” cũng đến, sau nữa là Ngô Hạnh Phúc chở Vũ Bá Quư đến chót. Sau cùng, chỉ c̣n thiếu Ông Gióp (Đinh Kim Hương). Khi đă điểm danh xong, một bạn dơng dạc tuyên bố : “Hôm nay chúng ta đến đây là v́ Hưng Cồ, v́ thương nhớ Hưng Cồ, một người bạn rất dễ thương, rất tội nghiệp anh ấy phải chịu nhiều đau đớn trước khi tắt thở !”

 

Anh em tập trung lại chung quanh mộ Vũ Thế Hưng, cứ tưởng như Hưng Cồ đang nh́n anh em và vui cười như thói quen. Riêng tôi, tôi hồi tưởng lại tṛ chơi “hổ nhớ rừng” và tưởng như Hưng Cồ đang gồng ḿnh lên để phá cũi sắt … Tṛ chơi này chính tôi là đạo diễn nên tôi càng thấy thương Hưng Cồ hơn ! Hơn nữa, cha Hưng đă làm lễ an táng cho cha và cho mẹ vợ của tôi, lại c̣n rửa tội cho con gái thứ hai của tôi nữa (cháu Hân Trân), như vậy đó, làm sao mà tôi không thương Hưng Cồ cho được ? Mai Hồ Điệp được cử thay mặt anh em để “ngỏ lời với Hưng Cồ”. Sau những lời tâm t́nh của anh Điệp, chúng tôi vái nhang và cầu nguyện …

 

Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến thăm Hưng Cồ mà chẳng nghe Hưng Cồ nói ǵ cả ! V́ “cha Hưng không nói ǵ nữa” cho nên chúng tôi đă “lạy cha Hưng mà ra” !

 

Chúng tôi đến nhà thờ Hợp An để dự thánh lễ. Khi chúng tôi tới cổng nhà thờ th́ đoàn rước đă sắp sửa tiến vào nhà thờ, đoàn đồng tế hôm nay có chừng hơn chục vị, có mặt Cụ Minh Đẹt, nhưng t́m măi chẳng thấy Cụ Trương Kim Hương đâu cả !

 

Thánh lễ rất tôn nghiêm và sốt sắng, chủ tế là một linh mục trong hạt G̣ Vấp đă được cha hạt trưởng Đinh Ngọc Lễ chỉ định từ trước (Đinh Ngọc Lễ rất chu đáo nhưng cũng rất thống trị). Nh́n các linh mục hành lễ trên bàn thờ, tôi cứ tưởng như cha Hưng cũng đang đứng đó, đang đồng tế & v́ chính trên bàn này, ngày nào mà cha Hưng chẳng dâng thánh lễ ! Chúng tôi nhớ Anh quá, Hưng Cồ ơi !  Nhà thờ c̣n nhiều ghế trống, có lẽ v́ ngày giỗ nhằm vào ngày làm việc nên nhiều giáo dân Hợp An không đi dự lễ được ! Tội nghiệp cho họ, v́ tôi biết họ rất mến cha Hưng, cha xứ của họ.

 

Sau thánh lễ, người ta vào hội trường nhà xứ để “ăn giỗ”, c̣n chúng tôi, v́ là người “tự do”, nên ra đi tự do, theo sự hướng dẫn của thổ địa Trần Quang B́nh, ra nhà hàng Cây Dừa. Minh Đẹt, cảm thấy một ḿnh lẻ loi nên xin gia nhập đoàn “hành hương” cùng ra nhà hàng. Nhưng khi tới nhà hàng, không thấy Minh Đẹt đâu cả, Phạm Xuân Hương trở lại “đường xưa, lối cũ” để t́m Minh Đẹt, t́m hoài, không thấy, th́ ra Cụ đă lặn rồi … Cụ này cùng họ với cá chép !

 

Nhà hàng Cây Dừa thuộc loại nhà hàng “vườn” v́ có cây cao bóng mát, hoa lá um tùm, rất thiên nhiên, rất thôn dă … bàn ghế đều kê dưới gốc cây, thật là nơi lư tưởng cho những TG lăng tử ngày hôm nay ! Uống ít, nhưng ăn th́ nhiều, bao nhiêu “khúc nhôi” của TG đều được “đem” ra hết. Chuyện cũ, chuyện mới, chuyện thầy, chuyện tṛ, chẳng thiếu loại nào, giống như một “TG Hồi Kư 2”. Chuyện Về Nguồn 50 được bàn bạc nhiều nhất, bạn nào cũng muốn tham dự, nhưng c̣n phải “tính”, chưa quyết được. Ước ǵ bạn nào cũng giải được bài “tính” này !

 

Gần 14 giờ anh em mới giải tán. Một cuộc gặp gỡ thật giản dị, nhưng rất bổ ích, rất vui, rất đáng nhớ, rất Thánh Gia. Cảm ơn Hưng Cồ v́ nhờ ngày giỗ của Anh mà chúng tôi được dịp gặp nhau vui vẻ như thế này !

 

Thư của cha giáo Đỗ Quang Chính

 

Thủ Đức, ngày 10-7-2003

Anh An thân mến,

Cảm ơn anh đă đều đều gởi tin tức Lớp TG cho tôi.

Đặc biệt lần này c̣n nhớ đến ngày thụ phong linh mục của tôi, 27-7-1958, lại kèm theo cả bài “TRANG SỬ” của anh Ngô Thanh Tâm từ Na-uy gởi về.

Cảm ơn tất cả anh em lớp TG đă cầu nguyện cho tôi nhân dịp 45 năm linh mục.

Xin Chúa ban nhiều ơn phúc, ḷng nhiệt thành và sức khoẻ cho các anh em lớp TG.

Thân mến

Chính

  

 

* * *

  

TRANG VĂN NGHỆ

 

* * *

 

* * *

 

Trích tiên

- Tâm Thanh -

 

Căn cứ không quân Banak trong một ngày hè uể oải. Dưới nắng chói chang, đường bay trải dài loang loáng như có ai khéo tạt một vũng nước vuông vức ra tận vịnh Porsangen. Ba dăy trại sơn trắng, ghép thành h́ nh chữ U nằm buồn như chợ chiều. Cái hăng-ga khổng lồ đóng cửa im ỉm. Tôi ngồi 'gác kiểng' trên đài quan sát, mường tượng cảnh những chiếc máy bay F-16, F-5 tấp nập lên xuống hồi Nato c̣n đóng ở đây. Bây giờ chỉ c̣n đàn hải âu lười biếng lượn trên bầu trời trong. Giá tôi có thể thả cho
đời trôi như thế. Tiếng chuông điện thoại reo. Tôi hấp tấp bắt máy:
- Đài quan sát, phi trường Banak, tôi nghe đây ạ.
- Thân đấy hả? Nghe đây: Có một người Việt
Nam, đang ở pḥng cảnh sát Tana, không biết một chữ Na-uy. Họ cần người dịch. Cậu có muốn
giúp họ không?
Tôi nói như trẻ con xí đồ chơi:
- Dạ, muốn chứ, thiếu tá.
- 'Muốn chứ' -ông thiếu tá có tật nhái lời, lúc mới nhập trại tôi cứ tưởng ông kỳ thị, rồi tiếp- Nửa giờ nữa có người lên gác thế, anh xuống văn pḥng gặp tôi. Có trực thăng tới đón.
Bỏ điện thoại xuống, tôi mới bắt đầu tự hỏi: tại sao lại có người Việt nào lạc loài lên miền địa đầu giới tuyến này? Tưởng chỉ có ḿnh tôi điên. Chắc là một du khách người Việt đi coi mặt trời đêm, quên đường về? Hay là một người từ Nga nhảy rào xin tịn nạn chính trị? Ôi! Nếu là một vụ tị nạn th́ thật hấp dẫn. Tôi nh́n cây kim đồng hồ treo dưới chân dung quốc vương Harald và hoàng hậu Sonja nhích đi chậm chạp. Tôi thay đồ dân sự xong lên tŕnh diện. Ông thiếu tá thấy vẻ hăng hái khác thường của
tôi, ṭ ṃ hỏi:
- Tại sao anh -tay tổ làm biếng- lại sáng mắt lên nhận việc này?
- Lâu quá tôi không được gặp người đồng hương.
Vâng, tôi đang phục vụ ở một nơi hẻo lánh cỡ như Lạng Sơn của Việt Nam, nhưng trong ṿng 1000cây số h́nh như chỉ có một người Việt. Và lư do tôi vận động đi quân dịch, mặc dầu đă quá tuổi ba ('t buộc, là v́ sau khi ra trường, tôi xin việc mấy chục chỗ không được, đâm buồn chán, trống rỗng, muốn đi thật xa một phen. Hơi quá xa. Từ băi trực thăng đi vào phố chỉ chừng 2 km. Tana là một xă nhỏ cực bắc của Na-uy, giáp giới Phần-lan, và là một trong những con đường chính từ Nga sang. Từ vài năm nay, mùa hè ở đây tràn ngập du khác h, nhiều nhất là người Nga và Phần-lan. Người địa phương, phần đông là thổ dân Same, nghe nói cũng gịng giống Mông-cổ, nhưng so với dân Viking, không gần gũi với tôi ǵ hơn. Xe chở tôi chạy qua một khu chợ trời náo nhiệt. Sau ngày Liên bang Xô-viết sụp đổ, người Nga tuồn cả núi quân nhu, quân cụ ra bán. Nào là 'mũ nơm gà' Hồng quân Liên xô, huân chương, áo giáp, ống ḍm, la bàn, nào là quần áo nhà bin h, tượng Lê-nin, Xít-ta-lin, bao cao-su ... được bày la liệt trên lề đường, như một cuộc chiến vừa tàn. Ở vài góc đường, những cô gái Nga -rất dễ phân biệt với gái Na-uy nhờ nét mặt thanh tú, thân người thon nhỏ- ăn mặc phong phanh, mời mọc. Có lẽ đây là mấy cô mà bọn con trai trong trại thường to nhỏ, xuưt xoa mỗi lần đi phép về, và ông thiếu tá cũng đă cảnh cáo,nhưng vẫn không yên tâm, bắt cả trại thử máu thường xuyên. Ty cảnh sát nằm sau nhà thờ. Người đón tôi là một ông trung sĩ cảnh sát, nhưng người điều tra lại là một cô sĩ quan xinh đẹp, tóc ngắn, da dẻ đỏ như đồng, chắc suốt mùa hè này chỉ tắm nắng. Cô tự giới thiệu là Marianne. Vào pḥng thẩm vấn, tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng, không hiểu tại sao, khi thấy 'đối tượng' thông dịch là một cô gái. Cô đang ngồi quay lưng về phía cửa ra vào, khi cô đứng lên, quay lại, tôi hoa cả mắt v́ vẻ đẹp khác thường. Bị hớp hồn, tôi mở lời bằng một câu u mê:
- Cô người Việt?
Nàng cũng thẫn thờ:
- Anh người Việt?
Trong lúc chờ Marianne t́m thêm ghế, tôi nh́n trộm đôi môi hồng vừa thốt ra những âm hưởng Hà Nội ấm và sang, và nghĩ cái câu 'Anh người Việt?' có thể dùng để chào nhau, thay cho câu 'Bác xơi cơ m chưa?' của miền bắc Việt Nam. Khi người nữ sĩ quan cảnh sát bắt đầu gài mẫu biên bản lấy cung vào máy đánh chữ, tôi hiểu đây không phải chỉ là vụ cớ mất bóp hay du khách lạc đường, và trong tâm t rạng của một người chín tháng nay chưa thấy mặt người Việt Nam, tôi nghĩ bụng cô gái xinh đẹp này ... oan, dẫu chưa biết sự cố liên quan tới việc ǵ. Người sĩ quan bắt đầu:
- Cô tên ǵ?
- Natasja Jakusjok.
Tôi không nghe kịp tên họ, phải ch́a tờ giấy, xin cô gái viết. Trong lúc Marianne so mảnh giấy cô
gái viết với tờ thông hành, tôi so nét mặt thuần túy Việt Nam với cái tên Nga Natasja, ḷng đầy nghi hoặc. Marianne tiếp:
- Cô sang Na-uy làm ǵ?
- Du lịch.
- Từ bao giờ?
- Chiều thứ sáu.
- Bằng phương tiện ǵ?
- Xe buưt.
- Khởi hành từ đâu?
- Murmansk.
- Ai mời cô sang Na-uy?
- Tôi tự sang.
- Không có ai từ Nga tự sang Na-uy được. Phải có người từ Na-uy mời, lănh sự quán của chúng
tôi ở Murmansk mới cấp phép nhập cảnh.
- Tôi mà được mời?
Marianne tỏ vẻ nửa ngạc nhiên, nửa thất vọng. Tôi tự nhiên đâm thông minh hơn thường lệ một chút, dịch chữ 'mờí thành 'bảo lănh', và nhắc lại câu hỏi. Quả nhiên người đồng hương hiểu ư, trả lời:
- Tôi không biết tên người bảo lănh.
- Cái tên đó cô phải biết để viết đơn xin
chiếu khán.
- Tôi không viết đơn.
Marianne như sắp chụp được con mồi:
- Đó. Tôi muốn hỏi người nào viết đơn giùm và tổ chức chuyến đi cho cô?
- Tôi không biết. Tới phiên th́ tôi mua vé xe. Người bán vé chỉ cho tôi đi xe nào, tôi lên xe đó.
Người nữ cảnh sát thất vọng, xoay mặt lại cái máy chữ từ năy đến giờ nằm thất nghiệp, lùa tay vào mái tóc nâu. Tôi quay sang Natasja. Tia mắt tôi chạm phải bàn tay cô trắng nuột nà đặt trên đ ùi, tôi quay đi chỗ khác. Nhưng rồi trong lúc dịch tôi không thể tránh nh́n vào một trong hai người. Tôi nảy ra một so sánh: lúc mới gặp cô cảnh sát, tôi thấy cô đẹp như một nữ tài tử đóng trong các ph im James Bond; lúc này ngồi cạnh cô gái Việt, cô trông như một nữ t́. Nhưng người 'nữ t́' đă quay phắt lại, nghiêm nghị, dằn từng tiếng:
- Chúng tôi bắt được quả tang cô bám dâm. Tôi hụt hẫng, bàn tay co giật, loại co giật mà tôi thường gặp khi rơi từ cơn chập chờn vào giấc ngủ sâu, hoặc như khi đi đường băng trơn với em gái, mà nó bị trượt. Tôi sượng sùng, dịch 'bán dâm' thành 'tiếp khách'. Nhưng hai tiếng này cũng đủ như một tảng đá tṛng vào cổ, cô gái Việt cúi đầu xuống. Đầu tôi cúi theo. Một tiếng nhỏ, khàn đục bật ra từ khóe môi lợt lạt:
- Phải ...
Cô thú nhận với người cảnh sát Na-uy, nhưng theo thói quen, cô quay sang người thông dịch tội nghiệp. Mắt cô mở lớn, trong vắt, van lơn. Lồng ngực tôi đ̣i lấy hơi để trút một tiếng thở dài, nhưng tôi cố nín, và càng khó chịu hơn. Và khoảng cách giữa tôi và người con gái đồng hương trở nên bồng bềnh như một mạn thuyền với một cánh bèo trên biển sóng, lúc xa, khi gần. Tôi không làm nghề thông dịch, nhưng hồi c̣n đi học, thỉnh thoảng tôi có đi dịch để kiếm tiền tiêu vặt. Trước khi được nhận làm, tôi phải học mấy giờ về luân lư chức nghiệp. H́nh như tôi nhớ được đôi điều, và bây giờ tôi nhủ ḷng ḿnh 'Đây không phải việc của tôí. Cuối cùng cô gái 'Natasjá tiếp:
- Nhưng ... luật pháp Na-uy không cấm việc này ... có phải không?
Phản ứng bớt buông xuôi của Natasja khiến tôi ngạc nhiên. Marianne nghe vậy, lại trở nên hăm hở:
- Đúng. Luật pháp Na-uy không cấm việc măi dâm, nhưng cấm hoạt động ma cô. Chúng tôi cần
biết ai làm ma cô cho cô?
- Không ai làm ma cô cho tôi cả.
- Thôi. Xin hỏi câu khác: Cô vừa nói luật pháp
Na-uy không cấm măi dâm, mà cấm ma cô. Ai nói cho cô biết điều này vậy?
- Bạn bè.
Quanh đi quẩn lại, rơ ràng là cô cảnh sát chỉ muốn tóm cổ mấy thằng ma cô. Nhưng có gái giang hồ nào giám chỉ điểm ma cô của ḿnh?
Hồi năy khi đi qua khu chị em ta, tôi cũng thấy những bộ dạng khả nghi, chẳng phải người địa phương, cũng chẳng phải du khách hay người thập phương tới buôn bán. Cảnh sát cũng dư biết như thế, có lúc gặp tên ma cô nhâng nháo quá, họ ngứa mắt, đă bắt thử, nhưng chẳng có chứng cớ, phải thả ra cho nó nhâng nháo thêm. Cơ hội duy nhất cho biện lư cuộc là lời khai của các cô gái giang hồ. Nhưng các cô ấy, nhất là cô gái lạc loài ngồi trước mặt tôi đây, làm sao dám nói? Tôi ngước lên nh́n Natasja, gặp đúng lúc cô cũng ngước lên nh́n tôi - trong đôi mắt sâu ấy, cô đang chới với. Marianne ḍm lăm lăm
vào tờ biên bản gài trên máy chữ như để moi ra câu hỏi mới. Cu ối cùng cô ta chuyển đề tài:
- Cô có quốc tịch Nga, nhưng sanh tại Việt Nam?
- Vâng
- Cô lấy chồng Nga?
- Vâng.
Marianne ráng tỏ ra kiên nhẫn:
- Cô Natasja ạ, chúng tôi không bao giờ làm ǵ hại cô. Chúng tôi chỉ muốn biết tên và có bằng chứng truy tố bọn ma cô. Vậy cô cứ nói cho tôi biết ai đă đưa cô tới đây?
Natasja ngơ ngác:
- Đưa tới đâu cơ?

Marianne nói muốn nghỉ giải lao mươi phút, trong khi đó tôi phải ra văn pḥng làm thủ tục tính thù lao. Marianne gặp tôi ở pḥng khách lúc tôi định lấy tách cà phê cho tôi và có lẽ một tách cho cô gái. Cô hỏi chuyện lính tráng của tôi, về người tị nạn Việt Nam ở Na-uy. Câu chuyện lan man sang việc, vào năm 93, cô tham gia chiến dịch vĩ đại chuẩn bị cho trường hợp một triệu người Nga tràn vào Na-uy tị nạn chính trị hoặc nạn đói. Một nhà báo nổi tiếng dí dỏm gọi chiến dịch đó là 'cuộc chuẩn bị đón tiếp các công dân của Thiên Đường đở vỡ'. Việc đó may không xảy ra, nhưng lại xảy ra một cuộc xâm thực dưới h́nh thức khác. Cô hỏi tôi có biết về các tệ nạn biên giới? Tôi nói có đọc loạt phóng sự của nhật báo Aftenposten và Verdens gang về việc người Nga sang đây buôn bán ma túy, rượu mạnh, quân nhu quân dụng, và măi dâm. Tôi hỏi:
- Nghe nói có thể mua bất cứ thứ ǵ?
- Đúng. Từ sau khi Liên-xô sụp đổ, người ta có thể mua mọi thứ, thứ dữ như bom nguyên tử, súng máy, xe tăng, tầu ngầm... Thứ hiền như đồ chơi. Đồ chơi rẻ tiền có huân chương Anh hùng Liên-xô, huân chương Lê-nin, Anh hùng dân tộc, Anh hùng lao động. Và đồ chơi đắt tiền là các cô này.
- Bao nhiêu mà đắt?
- Từ 200 tới 500 kroner một đêm.
Tôi nghĩ tới Natasja. Theo cái giá mà văn chương Trung Hoa và Việt Nam đề ra, cô ta phải đáng
'ngàn vàng' là ít. Tại sao xuống tới mức này?
- Giá đó tương đương với 2 tới 5 giờ làm việc của một người thợ Na-uy. Có ǵ mà gọi là đắt?
- Chỉ một cuối tuần các cô gái buôn hương kiếm được số tiền bằng lương một năm của một người thợ trung b́nh ở Nga.
- Vậy sao quí vị không để cho người ta kiếm
ăn?
- Chúng tôi không muốn làm khó dễ các cô gái.
Chỉ muốn trừ khử bọn ma cô.
- Nghĩa là nếu các cô ấy làm ăn độc lập th́ được phép?
- Được.
- Cô thử hỏi cô gái tại sao không làm ăn độc lập?
- Cần ǵ hỏi. Tôi biết họ không thể nào làm ăn độc lập được. Người dân Nga tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Họ vừa thoát ách độc tài cộng sản, đă rơi vào nanh vuốt Mafia. Báo cáo của hội đồng an ninh kinh tế (NSR) cho biết 4/5 xí nghiệp Nga phải trả tiền bảo vệ cho Mafia.
Ta không cần hỏi đồng hương của anh câu đó. Marianne nh́n đồng hồ, ư muốn chấm dứt giờ giải lao, nhưng lại đứng thêm một lát hỏi về người Việt ở Nga. Tôi không biết ǵ ngoài những bài phóng sự về t́nh cảnh những người được chính quyền Việt Nam gởi đi nước ngoài lao động trả nợ chiến tranh, và công thức trả lương: một phần phát cho công nhân, một phần Nhà Nước Việt Nam 'lấy thảó. Sau đó khi bức màn sắt sụp đổ, nhiều người ở lại phải xoay xở chật vật để sinh sống, kể cả việc phi pháp và măi dâm.Và tới phiên người khác lấy thảo.

Tôi mang cà-phê vào cho Natasja, nhưng cô để nguội tanh không uống. Marianne tiếp tục lại cuộc thẩm vấn. Nhưng câu chuyện về sau biến thành một cuộc mạn đàm nhiều hơn. Sau cuộc thẩm vấn, Marianne tự độ ng nói với tôi:
- Chắc anh muốn nói chuyện riêng với người đồng hương? Cứ ngồi đây mà nói. Anh không phải thông dịch viên chính thức, chúng tôi nhờ vả anh trong trường hợp đặc biệt, nên đền công đặc biệt. Nhân tiện, tôi nhờ anh nói cho cô ấy biết theo luật pháp Na-uy cô ấy không làm điều ǵ bậy cả. Cô ấy đẹp và hiền quá. Tôi ngồi lại, không hiểu v́ động lực nào - v́ ṭ ṃ hay tội nghiệp, v́ đây là một người con gái đẹp hay một đồng hương? Marianne đă khép cửa văn pḥng lại. Bỗng nhiên tôi hoang mang, không biết tại sao ngày hôm nay, giờ này ḿnh ngồi đây với một cô gái lạ. Tôi nghĩ có thể Natasja cũng có cảm giác đó, khi cô loay hoay sửa lại thế ngồi, rồi lại trở về thế cũ. G̣ má cô từ từ ửng hồng. Cô mở lời rụt rè:
- Anh là người tị nạn ra đi từ miền Nam?
- Dạ.
- Nghe cách ăn nói đủ biết.
- C̣n cô? Chắc từ Hà Nội?
- Vâng.
- Nghe giọng nói đủ biết.
Lần đầu tiên chúng tôi cùng cười nhẹ. Cô tiếp:
- Ở đây đông người Việt không?
- Chỉ có ḿnh tôi đi quân dịch lên đây. Cách đây 500 cây số có một ông bác sĩ lên phục vụ để lấy thâm niên. Ngoài ra nhóm người Việt gần nhất ở cách đây chừng 1000 cây số. Khi nêu những khoảng cách xa xăm, bỗng tôi cảm thấy cô gần lại một chút. Cô nói, do dự:
- Tôi ... e ..m tên Quỳnh Hương.
- Tên đẹp quá. Tôi tên Thân.
- Anh có trách em không?
- Tại sao lại trách?
- Em làm xấu hổ chung.
Tôi cảm thấy ḿnh vụng về, không t́m được lời, chỉ biết nói:
- Cô cảnh sát nhắn tôi nói lại: Cô không làm điều ǵ bậy cả, theo luật pháp Na-uy. Cô ấy c̣n khen chưa thấy ai đẹp và hiền như cô.
'Chưa thấy aí là ba chữ quá giang, nhưng thực t́nh không quá tải. Quỳnh Hương cảm động, nét mặt bớt căng thẳng. Nhưng giữa chúng tôi có cái ǵ thiếu tự nhiên, câu chuyện không hào hứng như tôi t ưởng tượng lúc ngồi trên trực thăng đáp xuống Tana, và nhất là giây phút đầu tiên thấy mặt cô gái. V́ lịch sự tôi vẫn cho cô địa chỉ và số điện thoại, dặn cần ǵ có thể liên lạc. Tôi ra ngoài móc hết tiền bạc trong túi -h́nh như dăm trăm- bỏ vào một phong b́, viết mấy chữ an ủi nhờ Marianne đưa cho cô gái. Quỳnh Hương thất thểu theo một người nữ cảnh sát khác ra khỏi bót. Tôi đứng nh́n cô đi về phía nhà thờ, lủi thủi. Tôi tưởng tượng ra cô gái làng chơi Magdalena trong Thánh kinh trên đường đi t́m Chúa Giêsu để thú tội.

Nhưng cô có tội t́nh ǵ? Câu hỏi thành h́nh từ khi tôi ngồi lên trực thăng, và nó cứ lớn dần từng ngày khi tôi trở về trại. Tôi càng mong đợi càng bặt tin Quỳnh Hương. Tôi đinh ninh thể nào cô về cũng viết thư ngay cho tôi để cám ơn nghĩa cử, để tôi có thể nói những lời tốt đẹp, kể cả lời hứa giúp đỡ. Tôi c̣n tưởng tượng ra câu chuyện về một chàng thanh niên hào hoa, đóng ở 'tiền đồn heo hút', t́nh cờ gặp một cô gái giang hồ và cảm hóa được nàng đi tu thành ma sơ thánh thiện. Không ngờ một tuần, hai tuần, rồi một tháng trôi qua, không có tin cô. Rơ ràng cô đă nhét địa chỉ tôi cho vào bóp. Ngoài ra, trên phong b́
tiền tôi cũng quen tay ghi tên và địa chỉ một lần nữa.
Chờ đợi, băn khoăn, cuối cùng là hối hận. Tôi đă quá lạnh lùng, đă thay đổi thái độ quá nhanh sau khi biết cô là gái giang hồ. Tất cả chỉ xảy ra trong ḷng tôi, nhưng tránh sao cô chẳng linh cảm d dược. Nét mặt thông minh ấy.
V́ trịch thượng ngầm, tôi không nghĩ tới việc xin địa chỉ cô. Năm tuần sau, tôi nhận được lá thư đóng dấu bưu chính Murmansk. Tôi mừng như được thư người t́nh, leo lên tháp canh đọc cho ... thấm.
Nhưng đọc thư xong tôi vô cùng thất vọng. Nét chữ xấu xí quê mùa, lời lẽ t́nh nghĩa kệch cỡm, nghe rợn tóc gáy. 'Chủ đề' của thư đương nhiên là xin gởi tiền ('bằng tiền
Norwaư) về địa chỉ v.v. Tôi nổi giận, xé lá thư vất vào sọt rác. Không thể ngờ đượ c bộ mặt xinh đẹp như thế lại mang tâm hồn bần tiện như vậy. Dù cố thử biện hộ cho cô gái bằng lư luận 'cái khó bó cái khôn', tôi vẫn chán ghét cô gái, ê chề t́nh đời, tôi chán ghét cái vùng đất mất hết t́nh người. Đau nhất là con người lăng mạn của tôi bị quê nặng quá. Hết phiên gác, việc đầu tiên là tôi về pḥng để hủy cái dấu vết cuối cùng về cô gái bất xứng - miếng giấy viết hai chữ Natasja Jakusjok. Đó là miếng giấy mà cô gái viết tên trong bót cảnh sát, đi Tana về tôi gắn trước bàn viết để kỷ niệm một buổi gặp gỡ... hay hay. Nhưng khi gỡ miếng giấy, cầm trên tay, tôi bỗng giật ḿnh - nét chữ này thanh tao, nhuyễn mềm, khác xa một trời một vực với nét chữ thô lậu, tục tằn trong thư tôi vừa xé. Tôi tức tốc chạy lên đài quan sát, lục lại lá thư. Chẳng cần so lại tuồng chữ, tôi cũng biết thư này không phải do Quỳnh Hương viết. Tôi 'sang' hết mấy lời xỉ vả hồi năy cho bọn bất lương, và nôn nả bắt tay vào việc t́m tung tích Quỳnh Hương.
Sau buổi thông dịch, tôi thỉnh thoảng có điện thoại cho cô cảnh sát Marianne, vừa để tán gẫu chơi, vừa thăm ḍ xem 'ngựa có về đường cũ không'. Bây giờ muốn biết địa chỉ thật của Quỳnh Hương t ôi chỉ việc hỏi Marianne. Nhưng tôi không được phép làm như vậy. Tôi thử làm điệp viên si t́nh một phen. Một mặt tôi ra ngân hàng gởi 300 kroner cho bọn làm tiền, tất nhiên dưới tên Natasja Jakusjok. Na-uy đang mở rộng việc làm ăn với Nga, để biến đổi bán đảo láng giềng Kola thành một vùng bớt nghèo
đói và ô nhiễm, nên có rất nhiều hăng xưởng và ngân hàng Na-uy mọc lên hai bên đại lộ Lê-nin. Tôi chọn gởi tiền qua ngân hàng Kirkenes, v́ nó nằm đối diện với một khách sạn. Gởi tiền đi hôm trước, hôm sau tôi đáp xe đ̣ đi Murmansk và thuê khách sạn đó, pḥng có cửa sổ quay ra mặt đường. May mắn quá mong đợi, ngày ŕnh chực thứ ba tôi đă thấy bóng Quỳnh Hương ra ngân hàng. Tôi không cần ngụy trang nhiều, chỉ cần cái quần soọc, cái mũ lưỡi trai, và cái máy Nikon là ra dáng một anh triệu phú Nhật Bổn rồi. Phải thêm cái kính mát to để che mặt. Vào ngân hàng tôi đứng xa xa, thấy Quỳnh Hương đang xếp hàng quay lưng lại, tôi cẩn thận không lộ diện, nhỡ có tên cô hồn nào đi kềm nàng
không. Khi nà ng lănh tiền xong quay ra, tôi đau nhói tim thấy mặt nàng tiều tụy, và có vết bầm xanh. Một tên đàn ông mặt mũi bất lương ở đâu sán lại kè nàng, chưa ra khỏi cửa, nó đă giằng lấy tiền, chửi thề 'Đ .M. có mấy đồng ranh mà nàm nhọc xác ông'. Quỳnh Hương cúi đầu, không trả lời. Tôi lén theo dơi hai người, nhưng tới ngă tư th́ họ lên một chiếc xe hơi do người thứ ba lái chạy mất tăm, tôi
đón taxi k hông kịp. Tôi thất vọng trở về Na-uy, viết thư làm bộ nói nhớ thương Natasja và mong gặp nàng, bóng gió cho biết sang sẽ dễ dàng mang tiền về hơn.

Nàng sang thật. Vết bầm trên mặt đă biến mất, nhưng vẫn c̣n tiều tụy. Tôi đưa nàng thẳng vào một khách sạn đàng hoàng cho nàng nghỉ ngơi. Chúng tôi ăn ngay trong khách sạn. Nàng ngạc nhiên vô cùng khi tôi nói tôi biết hết tṛ giả mạo thư và làm tiền của bọn vô lại. Nhưng tôi thắc mắc:
- Tại sao chúng biết cô có liên hệ với tôi?
- Em vừa từ biên giới về, chúng nó lục lọi khám xét ngay, và tất nhiên thấy phong b́ tiền của Anh cho, địa chỉ nằm đó. Chúng bắt em viết thư ṿi tiền, em không làm, chúng đánh đập, bắt trở lại đứng đường. Em xin làm mọi việc trâu ngựa để hầu hạ cả bọn miễn đừng bắt em làm việc đó. Chúng chấp thuận
nhưng vẫn giả mạo thư tống tiền Anh. Em xấu hổ quá. Tôi hỏi một câu mà định hỏi mấy lần nhưng
chưa có dịp:
- Cô sang Nga theo diện nào?
- Nghiên cứu sinh. Nghiên cứu sinh sử học.
Tôi kinh ngạc:
- Nhà Nước Việt Nam gởi đi?
- Vâng.
Tôi nhớ lại việc thông dịch, hỏi:
- Sao cô không nói tiếng Nga, dễ kiếm người thông dịch ngay tại đây?
- Em muốn giấu tông tích. Chẳng may...
Tôi hơi phật ư về hai chữ 'chẳng maư, nhưng không tỏ ra, hỏi tiếp:
- Cô... xong tiến sĩ chưa?
- Thưa, rồi ạ.
- Vậy cô chỉ việc trở về phục vụ đất
nước.
- Trễ rồi.
- Sao vậy?
Quỳnh Hương hít hơi thật sâpu, như để đè nén cái ǵ, cuối cùng nói nhẫn nại:
- Truyện dài lắm. Em chỉ vắn tắt thế này:
Khi em đang chuẩn bị về nước, th́ bố em bay sang nói bất cứ giá nào đừng về.
- Tại sao vậy? Ở Việt Nam bây giờ thay đổi khá lắm, và bắt đầu đăi ngộ những người có tŕnh độ.
- Lợi dụng th́ có, đăi ngộ không.
Chúng tôi ra ban-công. Nắng đêm quyện vào gió bắc cực lùa vào mặt mát rượi. Tóc Quỳnh
Hương thơm. Tôi hỏi:
- Ngoài ra bố cô nêu lư do ǵ để khuyên cô đừng về nước?
Nàng nh́n con hải âu đậu một ḿnh trên cột đèn, đáp:
- Là lư luận gia lâu năm của Đảng, khi thấy bức tường Bá-linh rạn nứt và thiên đàng Liên-xô
sắp bốc lửa, Bố em dự kiến Đảng cộng sản Việt Nam sẽ biến từ một tổ chức cách mạng thành một guồng máy tư bản.
- Vậy càng tốt chứ sao?
- Anh không hiểu đâu, cũng như em hồi đó không hiểu. V́ thế Bố phải đích thân bay sang. Gặp Bố em vừa mừng vừa ngạc nhiên hết sức, nhưng run sợ khi ông nói nước Việt Nam sẽ không c̣n là nơi dung thân của con người nữa.
- Sao vậy
- Bố hỏi em 'Chị xem - cái thiên đàng kiểu mẫu mà sắp sụp đổ nay mai, th́ cái thiên đàng mô
phỏng sẽ ra sao?' Em không trả lời, ông nói 'Các ông ấy là những kiến trúc sư chuyên vẽ thiên đàng. Kiểu này đổ vẽ kiểu khác. Mà mỗi lần đổ, mỗi lần đổi kiểu là hàng vạn người chết v́ cột kèo đè.' ... Bố em về, tự vẫn chết, để họ không c̣n gây sức ép với em được, trước khi bị cột kèo đè.
Nghe đến đây, tôi lạnh toát xương sống, khô cổ họng. Cột đèn đằng trước, con hải âu đă bay đi, c̣n cái tay đèn đua ra, như chờ một sợi dây tḥng lọng. Măi lâu sau tôi mới thốt lên được câu gần như vô nghĩa:
- Khủng khiếp quá!
Quỳnh Hương mím môi để khỏi bật ra tiếng khóc, nhưng giọng ướt lệ:
- Người ở ngoài không hiểu nổi sự khủng khiếp tới mức nào đâu. Người trong cuộc, đa số khi hiểu th́ trễ quá rồi. Vai tôi chờ một mái đầu tựa vào. Nhưng tôi phải làm như tỉnh táo, hỏi:
- Với cô, có quá trễ chưa?
- Em không biết. Nhưng để em kể em đă sa xuống chỗ nào. Lúc đầu em may mắn trên con đường tị nạn. Ông giáo sư đỡ đầu cho em li dị vợ để cưới em. Anh đừng trách em. V́ ông ta li dị xong mới cho em biết đă có vợ và mới li dị. Ở Nga, li dị là chuyện cơm bữa, cũng như chuyện trai gái chung chạ. 30% các cặp vợ chồng li dị. Việc làm t́nh hổ lốn trở thành phổ thông là v́ t́nh trạng ăn chung ở chạ, nhà cửa chật chội. Chồng em là một tên ghiền rượu, đánh đập em măi, em vẫn chịu đựng được. Nhưng hai ba lần em bị anh họ chồng, em chồng, rồi cả bố chồng cưỡng hiếp, th́ anh bảo sao em chịu d dược? Em phải ra đi, và sa vào tay Mafia.
Tôi lại ớn lạnh. Không phải v́ gió đêm. Mà v́ nhớ chúng tôi đang ở gần biên giới. Tôi d́u Quỳnh Hương vào trong. Đóng cửa sổ lại. Chúng tôi im lặng uống một thứ rượu kem ǵ đó khá ngon. Tôi quyết định ngày mai ra lănh sự quán bí mật làm giấy bảo lănh hẳn cho Quỳnh Hương sang Na-uy. Điều làm tôi do dự là cái giấy hôn thú. Trước khi về pḥng riêng, tôi đắp mền cho Quỳnh Hương như một đứa em gái và nói:
- Ngủ ngon. Đừng mộng mị ǵ cả, dù thiên đường.

Quỳnh Hương sang chơi Na-uy lần kế tiếp vào ngày lễ Sankthans, ngày dài nhất, đúng hơn, không có
đêm. Nàng từ xe buưt Murmansk bước xuống, ăn mặc đơn giản, càng xinh đẹp hơn. Nàng tha thướt đi giữa nhữn g huân chương và mũ áo Hồng quân bên vệ đường, tàn tích của một thiên đường vừa đổ vỡ, diễm lệ như một nàng tiên, tôi đặt tên cho nàng là 'Trích Tiên'.
Khi tôi nói ra, nàng cười tươi, chấp nhận. Từ đó cuối tuần nào nàng cũng qua. Thường tôi đưa nàng về căn cḥi thuê của xă ở sườn núi trông ra biển, rất thơ mộng. Từ mùa thu không c̣n mặt trời giữa đêm nữa, nhưng rừng thu biến thà nh những tảng màu đỏ, vàng tuyệt diệu. Vài cánh buồm trắng nhẹ trôi trên mặt nước xanh lộng bóng núi. Ban đêm trời trong, trăng sao vằng vặc chiếu xuống vịnh bao la.
Chúng tôi ngồi bên nhau ngoài hiên n ói chuyện tới khi sương ngập thềm. Tôi gọi căn cḥi này là'Động Tiên', muốn vĩnh viễn ở lại không về trần gian. Nàng 'trích tiên' thỉnh thoảng lại khóc làm tôi lo lắng. Nhưng nàng nói:
- Xin lỗi Anh, em khóc chỉ v́ quá hạnh phúc.
Tôi uống những giọt hạnh phúc này từ mắt nàng, và nói:
- Đây là nước mắt hạnh phúc. Nhưng nước mắt đau khổ của Em, anh cũng xin uống.
Chúng tôi chỉ ước có phép mầu cho thời gian và không gian ngừng ở đây. Lạ lùng là những lúc tôi gần gũi Quỳnh Hương trên cḥi nghỉ mát, tôi chỉ say sưa nh́n ngắm, lắng nghe, ngửi hương nàng, không xàm xỡ. Tôi sống sự hiện diện nàng. Sự sống nồng nàn, ngây ngất mà thanh khiết. Tạo hóa đă khắc cho nàng một chân dung kỳ diệu - từng nét th́ đối chỏi mà toàn thể th́ hài ḥa. Các nhà giải phẫu thẩm mỹ
không bao giờ làm được như vậy. Chỉ có Nhà Điêu khắc tối cao, thừa thương yêu và tinh quái mới nắn nên khuôn mặt và thân thể Quỳnh Hương - để tặng riêng tôi, cho riêng mỹ cảm mà Ngài tạo cho tôi. Và Ngài gởi tặng phẩm tới cho tôi qua con đường sầu thảm quá. Con đường các phép lạ thường đi. Khốn nạn thân tôi (tiếng Bắc của Quỳnh Hương), nỗi đam mê lành thánh kia, tôi chỉ giữ được khi có sự hiện diện của nàng. Khi nàng qua lănh thổ Nga, tôi trở về trại Banak, th́ xác thịt tôi giằn vặt, réo gọi. Tôi quằn quại trong giường lính độc thân, thèm khát thân h́nh nuột nà cô gái giang hồ Natasja. Xác thịt tôi trách móc tôi đă dại dột bỏ qua cơ hội nọ, cơ hội kia trên Động Tiên. Cho tới kh i tôi ngủ thiếp đi. Có vài lần trong mơ . . . Nhưng thường trong mơ tôi thấy nàng Trích Tiên mặc áo dài trắng tinh khiết trổi lên từ gịng nước trong xanh vẫy gọi tôi. Phải chờ tới buổi sáng, khi mặt trời mọc, rọi sáng vào những góc tăm tối trong tâm hồn, tôi mới thực tỉnh táo, và hănh diện cuối tuần trước đă giữ ḿnh đứng ngoài cái gịng đục lềnh bềnh những xác bố chồng, xác anh, xác em chồn g nàng, và những thiên đường mà nàng đang vùng vẫy thoát ra. Đúng hơn, chúng đẩy nàng ra như một vật lạ trong cơ thể. Chỉ có một lần tôi táo bạo, lần đi thăm Nordkapp. Nordkapp hay 'Mũi Bắc' nằm trên vĩ độ cao nhất nước, có lẽ là kỳ quan Na-uy thu hút nhiều du khách nhất. Mỗi năm, hàng vạn người từ khắp thế giơ 'i, nhất là Nhật, Đức, Mỹ mua vé máy bay lên đây, chỉ để coi mặt trời đêm. Lúc tôi đưa Quỳnh Hương đi thăm Mũi Bắc, trời đă sang đông, không c̣n du khách nào nữa, cũng không c̣n mặt trời đêm. Tôi n ắm tay Quỳnh Hương đứng trên ghềnh đá vách dựng đứng. Nước biển vẫn thăm thẳm. Gió lạnh buốt. Nhưng chúng tôi càng thích thú. Bỗng nhiên, mây trên trời biến thành màu xanh như lân tinh, và quay tít nhu + đèn kéo quân, hào quang lấp lánh rực rỡ, những luồng điện nổ tí tách trong mây như hàng ngàn tràng pháo chuột ngày Tết. Quỳnh Hương kinh sợ nhưng lại reo vui v́ có tôi bên cạnh. Tôi giải thích:
- Đó là nordlys (bắc quang). Hiện tượng huy hoàng này không phải lúc nào cũng xảy ra. Hôm nay nó xảy ra đúng lúc Em tới đây. Đó là dấu hiệu Trời cũng muốn chào đón Em đó. Quỳnh Hương tựa lưng vào ngực tôi. Giọng nàng mật ngọt:
- C̣n Anh, Anh cho em dấu hiệu ǵ?
Cầm ḷng chẳng đậu, tôi xoay người nàng lại, và hôn vào đôi môi nồng nàn. Đó là lần đầu tôi hôn một người con gái. Trên mỏm đá lịch sử Nordkapp, dưới ánh bắc quang.

Chỉ c̣n một tháng nữa là Tết ta. Thu An gọi điện thoại nhắc thế nào tôi cũng phải xin về phép cho kịp ngày cúng Giao Thừa. Thay v́ nói trong điện thoại, sợ không đủ mạch lạc và không đối đáp được co n em lí lắt, tôi viết cho nó một thư dài 6 trang tŕnh bày ư định mời Quỳnh Hương về Oslo ăn Tết. Tất nhiên trong thư tôi dấu một số chi tiết về thảm cảnh của Quỳnh Hương, nhưng tên 'Trích Tiên' th́ không thể không khoe. May quá con bé chấp thuận liền, c̣n hào hứng chuẩn bị đón 'chị dâú. Tôi nói tuyệt đối nó không được ... lạc quan.
Gia đ́nh chúng tôi đă nhận bao nhiêu tai họa bất ngờ, đúng trong nhu +~ng lúc tưởng là hạnh phước nhất. Tết Mậu Thân Ông Nội đang công tác ngoài Huế bị cộng sản Bắc Việt bắt đi chôn sống, đúng lúc ông được điện tín về mà coi mặt và đặt tên cho cháu đích tôn l à tôi; Bà Nội đi bốc xác Ông, về phát điên rồi mất. Năm 75 con Thu An vừa sanh ra, để trong cái biệt thự thơ mộng Ba Má mới mua ở Chí Ḥa mấy năm sau 'có một tiểu thư ra vàó, th́ cộng sản tràn vào ' giải phóng'; Ba đi tù, Má bị sa thải. Ba trốn học tập về, đúng lúc Má đặt được chỗ vượt biên chính thức, tưởng vĩnh viễn thoát khỏi cái thế giới điêu ngoa, hận thù, gian manh, th́ tầu do tỉnh ủy Đ ồng Nai đóng bị vỡ, Ba Má chết đuối. Từ đó, cứ thấy bóng dáng hạnh phúc là tôi giật ḿnh. Lần này, với Quỳnh Hương, tôi lại lăn xả vào, không phải như con thiêu thân nhào vào lửa nhan sắc, mà như muối gặp biển mặn. Nàng là hiện thân của tôi -phần nước mắt, và cả gia đ́nh, dân tộc tôi, phần ước mơ và bất hạnh. Tôi đón nhận hết. Một lần, trong Trích Tiên. Tôi thu xếp cho Quỳnh Hương sang đúng dịp tôi và Thu An nghỉ phép mùa đông. Và để tránh mọi dị nghị, tôi tŕnh bày nội vụ với ông thiếu tá, và nhờ ông tŕnh ông đại tá luôn. Ông dễ thương tặng Quỳnh Hương cái vé máy bay. Thu An bày đặt mang hoa ra phi trường Fornebu đón khách. Vừa giáp mặt Quỳnh Hương, nó đă reo ầm lên:
- Eo ơi! Chị Quỳnh Hương đẹp dễ sợ.
Quỳnh Hương bật cười v́ những từ ngữ kỳ cục của con bé, cảm động nhận hoa. Tôi giới thiệu với khách:
- Đây là đứa em gái thua tôi tới sáu tuổi, nhưng từ ngày chúng tôi mồ côi, nó nhảy tót lên ngôi chị hai, 'kềm kẹp' tôi từ miếng cơm tới manh áo.
Thu An cong cớn:
- Từ nay em không thèm kềm kẹp nữa, em sắp bàn giao 'chủ quyền Trường Sá cho người khác.
Quỳnh Hương chỉ biết đỏ mặt. Tôi huưch Thu An một cái làm nó chạy giạt sang bên kia, núp bóng Quỳnh Hương.
- Ê ê! Từ nay có chị Quỳnh Hương che chở, anh
Hai không được ăn hiếp em nữa. Thu An vừa lái xe vừa giới thiệu thành phố cho
khách. Chị em nói chuyện líu lo. Tôi ngồi băng sau, nhắm mắt nghe giọng Hà Nội và giọng Sài G̣n
quấn quít. Quỳnh Hương như thơ trẻ lại. Tôi ngả người tận hưởng hạnh phúc của một gia đ́nh, lần đầu tiên sau 15 năm cô độc, lạc lơng nơi xứ người.
Đêm giao thừa, cúng vái, ăn cơm xong, Quỳnh Hương dọn trà mứt, Thu An bưng ra một cái bánh bông bơ, thắp 30 ngọn nến. Quỳnh Hương trầm trồ:
- Người Việt tại Na-uy có tục lệ riêng để đón xuân? Đẹp quá!
Thu An trả lời:
- Không phải đâu, chị. Năm nào chúng em cũng ăn Tết, đồng thời mừng ngày sanh anh Hai. Nhưng năm nay đặc biệt hơn, v́ năm nay anh Hai 'tam
thập nhi lập'.
Quỳnh Hương hiểu ngay:
- Thế tức là Anh sinh năm 1968 ?
Tôi nói:
- Đúng, năm Mậu Thân.
Thu An hớt:
- V́ thế Ba Má mới đặt tên ảnh là Thân. Ba Má nói 'Thân' đây có hai nghĩa là 'yêu mến', 'thân thiện' chứ không phải 'con khỉ'. Nhưng em thấy ảnh 'mậu thân' với em lắm. Từ nay ảnh 'mậu thân' là ảnh chết.
Quỳnh Hương cười ngặt nghẹo. Chưa bao giờ nàng cười nhiều như vậy. Tôi nói:
- Năm đó con khỉ con này chưa sinh ra, sao bây giờ khoọc khẹc dữ vậy?
- Chính anh Hai nghe lóm Ba Má kể rồi khoe với em hết chứ bộ. Cũng như Anh, năm Mậu Thân đâu
có biết ǵ về chuyện Ông Bà Nội, bây giờ cũng kể vanh vách.
- Chuyện ǵ vậy?
Quỳnh Hương hỏi. Tôi chần chờ. Thu An lần lượt kể về những thảm cảnh gia đ́nh. Thảm cảnh nào nó không trực tiếp trải qua, nó kể lể rành mạch như chuyện cổ tích; đến thảm cảnh Ba bị công an và o nhà c̣ng tay Ba lần thứ hai, cảnh đắm tầu th́ nó kể lộn xộn như cơn ác mộng. Cuối cùng tôi kết luận một câu mà trong những dịp thiêng liêng thường nói với em gái, như bổn phận nhắc lại một gia q ui đơn giản, Quỳnh Hương là người dưng đầu tiên nghe:
- Ba Má chỉ dạy chúng tôi một điều: ḷng trắc ẩn.
Một làn khói hương từ trên bàn thờ bay là đà xuống đầu Quỳnh Hương. Nàng lên tiếng:
- Hai Bác thật là nhân hậu, từ những khủng khiếp của năm Mậu Thân và bao năm sau đó, chỉ rút ra chữ 'Thân' đặt tên cho con trai và hai chữ 'Trắc ẩn' khắc trong ḷng hai con.
Không muốn hai người con gái thấy ngấn nước trong mắt tôi, tôi bèn đứng lên thắp thêm nhang
trên bàn thờ ông bà. Nghĩ tới 'Trích Tiên' và mấy chục triệu người đáng thương xót ở ngàn dậm xa, tôi khấn thầm:
'Lạy Trời Phật! Hai chữ trắc ẩn Ba Má khắc trong ḷng chúng con, cũng là lẽ sống bàng bạc trong ḷng Trời Đất. Xin Trời Đất nhỏ xuống ḷng mọi người ở bên kia một giọt trắc ẩn.
Riêng t́nh yêu của con dành cho Quỳnh Hương, đă khởi đầu do ḷng trắc ẩn, nhưng bây giờ kết thúc là t́nh yêu. Xin Trời Phật, Ba Má chứng kiến và chúc phúc cho chúng con'.
Im lặng một lúc, Thu An hỏi:
- Anh Hai vừa ăn mảnh, lén xin Ba Má thêm cái ǵ, phải không?
Tôi nửa đùa nửa thật:
- Anh không xin xỏ ǵ cả, chỉ hỏi ư kiến thôi.
Ba tháng nữa anh Hai hết thời hạn quân dịch, và có quyền bảo lănh một người ngoại quốc sang
Na-uy. Anh hỏi Ba Má muốn con dâu là một người
trần hay tiên.
Quỳnh Hương mắc cỡ gục mặt xuống, trong khi Thu An nhảy lại ôm vai nàng, reo:
- Em thay mặt Ba Má trả lời: Tiên. Trích Tiên!
Nhưng c̣n Quỳnh Hương, nàng có ưng thuận vào trong cái mà tôi cho là 'thiên đường' của chúng
tôi không? Một con người suốt đời bị số phận đẩy đưa và người khác định đoạt, lần này quyết định phải thuộc quyền nàng. V́ thế lúc bạn đọc tới gịng này, tôi vẫn đang ở trong giây phút thiên thu chờ đợi nàng trả lời.

 

                                      * * *                                              

  

Chuỗi Trân Châu

Bùi Ngọc

 

Con tàu vượt biên đă tới bến.

Mọi người sửa soạn bước lên đất liền. Một số người vui tươi. C̣n một số khác bước lên với dáng vẻ ngờ vực. Gương mặt họ c̣n phảng phất những lo ngại. Bởi v́ mấy tiếng đồng hồ trước đó họ phải vất vả và khổ tâm điều đ́nh và thương lượng với những người đại diện chính quyền địa phương để mọi người có thể một cách chính thức nhập cảnh quốc gia này.

Gia đ́nh tôi nhỏ bé, chỉ hai mẹ con. Hai người đàn bà, một già và một trẻ. Lúc này tôi mới cảm thấy lo ngại và sợ thiệt tḥi v́ thiếu bóng dáng một người đàn ông trong gia đ́nh. Thôi cũng đành chịu thôi. Đến đâu lo tới đó.

Mẹ tôi tin tưởng vào tôi cho nên tôi phải tỏ ra can đảm và sẵn sàng lănh nhận trách nhiệm. Từ lúc bỏ nhà ra đi mẹ chỉ tin tưởng vào những lời âm thầm cầu nguyện với chuỗi tràng hạt trên tay.

Được nhận vào trại định cư, chúng tôi thấy phần nào yên tâm. Dầu sao mọi người đă đi qua được những chặng đường khó khăn lúc ban đầu. Tôi hy vọng một đêm ngủ yên không nghe thấy tiếng sóng vỗ và bớt đi những ác mộng v́ những trở ngại trên biển khơi.

Hai mẹ con được phân chia một khu vực nhỏ với hai cái giường xinh xắn đủ cho mỗi người ngủ. Tôi phải vui mừng để mẹ yên tâm.

Trại này đă tiếp đón và thu nhận nhiều người trước chúng tôi. Cho nên nơi này đă được tổ chức qui mô và an toàn. Nơi ăn, chỗ ở và khu vực nấu nướng, giặt rũ, nhà vệ sinh đều sạch sẽ và gọn gàng.

Một tiểu xă hội tạm định cư cho một số người. Họ c̣n đặt ra một ban an ninh để pḥng ngừa trộm cắp hay những bất ổn khác cho mọi người. Một số thanh niên trẻ trung và khỏe mạnh t́nh nguyện làm công tác này. Và một ban điều hành trông coi, giúp đỡ đồng bào và giải quyết những khó khăn. Tôi thầm khen phục mọi điều tiên liệu của họ.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy người c̣n uể oải và mệt mỏi. Một ngày đầu tiên nhớ nhà và xa quê hương. Nếu là thi sĩ  tôi có thể làm thơ được. Tôi cười một ḿnh và nhớ đến những người thân yêu. Tôi tự hỏi, bây giờ họ ở đâu và nghĩ ngợi ǵ? Họ sống yên ổn không?

Tôi rùng ḿnh nhớ lại một lúc đáng sợ trên biển cả.

Bọn cướp biển tới tàu chúng tôi. Người sợ mất tiền, kẻ sợ mất thân. Mấy người con gái tuổi cỡ tôi lúc ấy phải t́m kiếm chỗ mà ẩn nấp. Chúng tôi chạy trốn như những côn trùng sợ ánh sáng mặt trời. Thật tội nghiệp. Mỗi người nh́n vào thân ḿnh mà hoảng sợ. Chúng tôi tự ghét cái gương mặt và thân h́nh của chính ḿnh.

Không c̣n cách nào khác, chúng tôi đi xuống sàn tàu t́m những ǵ dơ dáy và bẩn thỉu nhất bôi lên người. Chúng tôi ngụy tạo thành những thân h́nh xấu xí và già nua. Tôi nghĩ tới những cảnh hóa trang trong một số câu chuyện tôi đă đọc. Bực ḿnh lúc ấy tôi vụng về và nguy si quá.

May mắn cho chúng tôi. Bọn chúng chỉ ghé nh́n qua con tàu chúng tôi rồi bỏ đi. Không ai hiểu bọn chúng. Thoát nạn là mọi người mừng rồi. Mẹ tôi nói có lẽ những lời cầu nguyện của một số người trên tàu đă làm thay đổi ư định xấu của bọn thổ phỉ. Như vậy chuyến vượt biên của chúng tôi có vất vả nhưng vẫn b́nh yên cho tới phút này. Mẹ tôi nói mọi người nên đọc kinh để cảùm tạ Chúa.

 

 

Điều mọi người mong mỏi lúc đó là t́m cách sớm được đi định cư ở một quốc gia khác. Mẹ con tôi chờ đợi sự bảo trợ của một người thân ở Hoa Kỳ. Nghĩ tới ngày được xum họp ở "vùng đất hứa", mọi người tỏ ra hân hoan và tin tưởng.

 

Tôi nghĩ không bao lâu nữa hai mẹ con tôi sẽ tới định cư ở miền nam California hiền ḥa v́ người bảo trợ của tôi sống ở vùng này. Hai mẹ con tin tưởng và chờ đợi ngày vui mừng ấy.

 

Khi niềm tin c̣n xa tầm tay, một ác mộng đă tới đe dọa hai mẹ con.

Tôi không thể quên được những ngày đau khổ này.

Những thanh niên lo việc an ninh của toàn trại có lẽ đă từng tạo được những thành tích tốt đẹp. Cho nên họ là những người được nể nang và quí mến. Nhiều người tin tưởng ở họ. Khi mới nhập trại, tôi đă có một nhăn quan thật tốt đẹp về họ. Có phải v́ vậy mà đôi khi họ tạo ra những hành động quá đáng không? Thật là đáng buồn.

Một người trong bọn họ để ư đến tôi. Tôi vô t́nh không hay biết. Trong một lúc tôi bỗng cảm thấy lo ngại. Trực giác cho tôi hay tôi phải đề pḥng. Tôi biết gia đ́nh tôi không có đàn ông nên tôi dễ bị ăn hiếp. Nếu chỉ bị chọc ghẹo, tôi sẽ lờ đi như không hay biết. Lần này câu chuyện không đơn thuần như tôi nghĩ.

Gặp tôi, hắn nói thẳng ư nghĩ trong ḷng. Hắn đă theo đuổi tôi mấy ngày rồi. Hắn muốn cưới tôi làm vợ. Nh́n gương mặt hắn, tôi ngại ngùng và lo sợ. Trong một loáng tôi nhận ra hắn và tôi ở hai thái cực, hai người quá khác nhau. Tôi không thể nào sống chung hạnh phúc và an lành với hắn được. Có lẽ chính hắn cũng hiểu được điều ấy.

Tôi làm sao thoái thác hay từ chối? Giọng nói của hắn như ràng buộc. Hay đúng hơn hắn ép tôi phải chấp nhận lời cầu hôn của hắn. Một lần nữa tôi lại bực bội cái dáng vẻ bề ngoài của tôi. H́nh như nó dễ tạo cho tôi những trở ngại trong cuộc sống. Khi dự định đi vuợt biên và bỏ nước ra đi, một số người bạn của tôi đă nói rơ ra ư nghĩ này. Dù trong hoàn cảnh nào chúng tôi cũng phải chấp nhận thiệt tḥi để tới nơi b́nh an.

 

Tỏ ra vẻ tử tế, hắn cho tôi ba ngày để suy nghĩ. Ngày thứ tư tôi phải trả lời dứt khoát. Liệu tôi được lựa chọn? Có lẽ thương t́nh bộ mặt ngơ ngác của tôi lúc đó, hắn nói như vậy thôi. Qua gương mặt ấy, tôi nghĩ hắn đă quyết định mọi chuyện. Tôi không thể chối từ hay t́m ra một lối giải quyết khác? Đau ḷng quá tôi gục mặt xuống muốn khóc. Tôi suy nghĩ nước mắt khó giải quyết được sự việc rắc rối này.

 

Tôi dấu chưa cho mẹ tôi hay. Một cách mong manh, tôi hy vọng t́m ra cách thoái thác. Nh́n gương mặt suy tư và khó hiểu của tôi, nhiều lần mẹ tôi hỏi ḍ xét. Nhưng tôi quyết tự lo lấy một ḿnh, không làm phiền đến mẹ già.

 

Thời gian trôi qua quá mau. Đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ ân cần và săn đón. Tôi giật ḿnh. Trước khi nghe tôi nói, hắn đă tỏ ra mấy cử chỉ sàm sỡ làm tôi lo ngại. Với thái độ ấy làm sao tôi nói? Tuyệt đối tôi không thể chấp nhận. Nhưng tôi phải nói cách nào?

 

H́nh như hắn đă nhận ra thái độ tŕ hoăn của tôi. Hay hắn không cần câu trả lời của tôi? Bỗng nhiên thái độ và giọng nói của hắn trở nên ngang tàng và hiếp đáp. Tôi nh́n thấy rơ con người thật sự của hắn. Tôi run sợ.

 

Hắn nói rơ vào tai tôi một câu nói quyết liệt. Nếu tôi chối từ lời cầu hôn ấy, mỗi đêm mẹ tôi sẽ phải ra qú ở ngoài trời tuyết sương lạnh lẽo. Nói xong hắn cười lớn tiếng rồi bỏ đi. Tôi nghe tiếng cười ghê gớm và hăi hùng như  tiếng rống của con dă thú trong rừng xanh.

 

Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi tin rằng hắn dám làm theo ư nghĩ của hắn nếu tôi không ưng thuận hắn. Liều mạng, tôi mặc kệ hắn. Tôi không trả lời và lặng thinh.

 

Tôi tự nghĩ, không lẽ trái tim của hắn làm bằng sắt? Hắn có cha mẹ hay anh em không? Hắn đang tâm hành hạ một người đàn bà lớn tuổi đáng tuổi mẹ hắn?

 

Tối hôm ấy, tôi trở về pḥng ngủ trễ. Trong một lúc tôi đă quên đi lời đe dọa độc ác của tên khốn kiếp kia. Âm thầm tôi hy vọng sự lạnh lùng của tôi có thể thay đổi ư định ngông cuồng của hắn. Tôi lầm rồi.

 

Khi tôi về tới mảnh sân nhỏ trước cửa pḥng của tôi, trời đă xẩm tối. Tôi nh́n thấy một bóng dáng người qú ở ngoài sân lạnh lẽo. Bỗng nhiên chân tay tôi trở nên run rẩy và kinh hoàng. Ḷng tôi đau thắt lại. Mắt tôi mờ đi. Rồi từ từ hai hàng nước mắt chảy dài xuống má tôi.Vội vă tôi chạy tới ôm chặt lấy mẹ tôi qú ở trước mặt.

 

Không suy nghĩ hay tính toán nữa, tôi vội bước tới phía mấy người thanh niên giữ an ninh gần đó và xin cho tôi gặp hắn. Hắn xuất hiện tức thời với gương mặt lạnh lùng và không t́nh người.

 

Tôi qú xuống trước mặt hắn và nói ưng thuận lời cầu hôn ấy. Đưa tay ra hắn đỡ tôi đứng dậy. Hắn tha cho hai mẹ con ngủ một đêm êm ấm và yên lành trong căn pḥng. Xụt xùi trong tiếng thổn thức, tôi khẽ nói câu cám ơn.

 

Đêm ấy hai mẹ con ngủ trên giường với ḷng thao thức và bồi hồi. Tôi đă kể lại hết câu chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi không trả lời và lặng thinh. Thái độ ấy làm tôi ái ngại quá. Hiểu được ḷng tôi, mẹ khẽ nói nhỏ là mẹ đă có cách giải quyết êm đẹp. Tôi không tin nhiều vào lời nói của mẹ. Có lẽ mẹ an ủi cho tôi yên ḷng qua một đêm. Hay biết đâu mẹ biết cách giải thoát khó khăn cho tôi?

 

Vào khoảng hai giờ sáng, lúc mọi người ngủ say sưa và bên ngoài trời sương tuyết lạnh lẽo, mẹ khẽ lay động gọi tôi thức dậy. Không gian vắng lặng và tĩnh mịch. Vào giờ ấy, tôi hy vọng mọi người c̣n ngủ trong chiếc mền ấm áp. Tôi cảm thấy lạnh lẽo, lo sợ và ngờ vực. Nh́n vào bóng đêm, tôi tưởng như có người ŕnh rập và nghe ngóng ở bên ngoài.

 

Bước sang giường tôi, mẹ ôm lấy tôi và nói nhỏ vào tai tôi mấy câu đơn giản để tôi hiểu. Rồi mẹ tiếp tục lần chuỗi tràng hạt. Mẹ âm thầm đọc kinh và cầu nguyện cả đêm. Mẹ vẫn có thói quen ấy nên những người ngoài không ngạc nhiên. Nhưng đêm nay mẹ đặc biệt thức thâu đêm để xin ơn cứu thoát con gái mẹ. Làm sao mẹ chấp nhận được gă ấy là con rể của mẹ chứ? Mẹ thoái thác ra sao? Tôi cầu mong mẹ đă có cách.

 

Sáng hôm sau, mẹ nói hai mẹ con đi lễ sớm. H́nh như mẹ muốn những người chung quanh biết điều ấy. Thật ra đó là thói quen hằng ngày của chúng tôi. Không ai thắc mắc về việc này.

 

Một số người tỏ ra lo ngại cho hai mẹ con v́ họ biết câu chuyện xảy ra tối hôm qua. Tuy nhiên không ai muốn xen vào việc này. Tôi không ngạc nhiên với thái độ dè dặt ấy. Tuy trong ḷng đau buồn, chúng tôi cố gắng giữ bộ mặt thanh thản. Hoàn cảnh khó khăn đă dậy cho tôi nhiều bài học quí giá.

 

Hai mẹ con chỉ ghé vào nhà thờ một loáng rồi ra đi. Lúc ấy tôi chỉ biết nghe theo sự chỉ dẫn của mẹ. Bỗng chốc tôi đă trở lại thành đứa con gái nhỏ bé ngày xưa bên cạnh sự che chở của mẹ. Trên đường đi mẹ chỉ dặn ḍ từ phút ấy tôi phải nghe theo sự xếp đặt của mẹ.

 

Tôi thầm cảm phục sự khôn ngoan và kín đáo của mẹ. B́nh thường mẹ tỏ ra một bà già chất phác và hiền lành. Nhưng thái độ lúc này khác hẳn cử chỉ hằng ngày của mẹ.

 

H́nh như vào những lúc cần thiết mỗi người trở nên thông minh hay can đảm để đối ứng với công việc. Có lẽ mẹ ở vào trường hợp này. Tôi rất vui mừng và hănh diện với dự tính của mẹ lúc này dù tôi chưa biết kết quả sẽ ra sao. Tuy nhiên nó đă tạo cho tôi một niềm tin.Mẹ dẫn tôi tới gặp một người.

 

Khi gần tới nơi, tôi nhớ ra người mà hai mẹ con cần nói chuyện. Bực ḿnh, tôi trách bản thân tại sao tôi không nghĩ ra người này. Tôi biết anh ấy mà. Anh rất quí mến và tôn trọng hai mẹ con tôi. Anh làm việc trong ban điều hành trại và có nhiều uy tín với một số người Mỹ tới giúp sự định cư cho người tỵ nạn tại các quốc gia khác. Có lẽ trong mấy ngày vừa rồi, lúng túng quá tôi không nghĩ ra anh. Chỉ ḿnh anh giúp đỡ được hai mẹ con vào lúc khó khăn này thôi.

 

Vừa khi gặp anh, mẹ nói muốn tiếp chuyện với anh ở một chỗ kín đáo. Tại nơi ấy mẹ kể hết câu chuyện cho anh nghe. Thấy sự việc đă trở thành cấp bách, anh muốn hai mẹ con đi theo anh tạm ẩn tránh ở một nơi. Hai mẹ con không trở lại chỗ ở cũ cho tới khi mọi việc dàn xếp êm đẹp.

 

Tôi không biết công việc của anh sau đó. Nhưng tôi tin rằng anh đủ khả năng và uy quyền để tạo cho hoàn cảnh của hai mẹ con tốt đẹp. Khoảng một tháng sau, hai mẹ con đă được đi đoàn tụ tại Hoa Kỳ ở một tiểu bang khác California.

 

Về sau mẹ cho tôi hay trong những lúc khó khăn nhất khi con người không thể đương đầu, mọi người nên tin cậy ở sự che chở và giúp đỡ của quyền lực siêu nhiên. Lời kinh nguyện của mẹ với chuỗi tràng hạt trên tay là một khí giới có mănh lực vô song.

 

Đức Mẹ đă cứu giúp tôi thoát hiểm nghèo.

Khi yên ổn tại chỗ định cư ở Hoa Kỳ, hai mẹ con cùng tới nhà thờ tạ ơn Mẹ Thiên Chúa. Tôi hứa trước mặt Người duy tŕ một cuộc sống đạo hạnh để tạo thành một đóa hoa tươi tắn dâng lên cám ơn Người.

 

 

Một hôm tôi nhận được thư của người anh ân nhân cứu giúp tôi qua lúc khó khăn. Anh nói không bao lâu anh cũng đi định cư ở Hoa Kỳ và cho tôi biết địa chỉ sau.

Anh lớn hơn tôi tới 20 tuổi. Nhưng dáng anh trẻ trung. Không ai tin rằng anh ở vào tuổi ấy. Anh có vợ chưa tôi cũng không biết rơ. Đối với anh, tôi coi anh như người anh quí mến, người tôi phải đền ơn sâu nặng.

 

Nhiều lúc anh tỏ ra lo lắng cho tôi như một người cha làm tôi bực ḿnh mà không dám nói ra. Cha tôi qua đi đă lâu. Biết đâu v́ thiếu t́nh phụ tử mà tôi c̣n cố t́m ở anh điều mong mỏi này?

 

Tôi nghĩ rằng anh yêu tôi. Nhưng tôi nhận thấy rằng anh không muốn tôi trả ơn anh bằng t́nh yêu. Nếu anh có vợ rồi th́ sao? Tôi hy vọng việc phỏng đoán này của tôi sai lầm. Anh tên Dao và tôi tên Quỳnh.

           

Một lần anh kể cho tôi nghe câu chuyện về hoa. Cây quỳnh nở hoa xinh đẹp và thơm tho. Nó chỉ có lá mà không có cành hay thân cây. Trong khi cây dao chỉ có cành và thân cây mà không có lá cây. Nó cũng không có hoa.

           

Người ta nói hai cây này cần đi với nhau. V́ khi hoa quỳnh nở, người ta bẻ cành dao đỡ cho bông hoa. Để tỏ rơ sự liên hệ mật thiết này, anh đọc cho tôi nghe một câu thơ của thi sĩ Nguyễn Du: "Một vùng như thể cây quỳnh cành dao". 

           

Tới nay tôi định cư ở miền nam California. Nhiều nhà trồng cây quỳnh với nhiều màu hoa khác nhau. Hoa thường nở về đêm. Cây phải trồng trong bóng mát. Một người bạn tôi nói cây quỳnh chỉ là một loại xương rồng thôi.

           

Trong khi ấy ít người trồng cây dao. Không ai nói tới việc phải bẻ cành dao để giúp cây quỳnh nở hoa cả. Nhưng câu thơ trên đây thật sự có trong cuốn Đoạn Trường Tân Thanh của thi sĩ Nguyễn Du.

           

Một người bạn gái của tôi khi c̣n ở trung học đă ưa làm văn thơ mà quên cả những môn học khác. Cả lớp vẫn gọi cô là người lăng mạn và mơ mộng. Khi nghe câu chuyện của tôi, cô cảnh giác tôi nên bỏ bớt đi tư tưởng "sống trên mây trên gió".

           

Lời khuyên của cô đối với một bạn học ngày xưa giống như một mẹ già nhắn nhủ con gái. Tôi cảm thấy bực bội trong ḷng. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng lời nói ấy đúng và tôi phải nghe theo.

           

Một thời gian sau tôi chấp nhận lời cầu hôn của một người bạn cùng học Anh văn tại khu đại học cộng đồng.

           

Trong ngày vui trọng đại của tôi, mẹ tặng cho tôi một món quà để trong một cái hộp nhỏ xinh xắn. Về tới nhà, chồng tôi mở ra và nh́n thấy một chuỗi tràng hạt. Cảm động tôi ứa nước mắt và khẽ nói: "Con cám ơn mẹ".

                                                                                       

                                                                                          

KẺ CÓ L̉NG

Hoàng Ngọc Lễ

 

Lăo chủ tịch xă ốm tỏng,  ốm teo đi bên cạnh bà Việt kiều màu mỡ phốp pháp đă tạo ra một h́nh ảnh thật trái ngược. Lăo chủ tịch tất bật, xum xoe bao nhiêu th́ bà Việt kiều lại nghiêm nghị, trịnh trọng bấy nhiêu. Họ đến, họ duyệt qua một hàng chào danh dự để khánh thành một cây cầu treo ngang qua bưng 6 xă.

 Bài diễn văn dài thọng với những lời ngợi khen công đức của bà Việt kiều mà thành tích của bà, ai nấy cũng phải ái mộ, thán phục. Bài diễn văn dài, dài đến nỗi thỉnh thoảng lăo chủ tịch đọc lộn hàng trên xuống hàng dưới mà chẳng ai thèm để ư. Người ta chỉ để ư thấy bà Việt kiều béo trắng nơn nà, người nhung nhúc thịt là thịt, mặt mày bà sơn xanh sơn đỏ như con kỳ nhông rừng biến sắc, đổi màu  khi hoà ḿnh vào màu cảnh lạ. Bà ngồi chễm chệ trên chiếc ghế danh dự được kê trên một cái bục cao quay lưng vào lưng cầu.

 Người dân ở đây hân hoan hồ hỡi v́ chỉ vài phút nữa đây, cây cầu sẽ được khánh thành và từ nay dân làng không c̣n phải khó nhọc qua lại trên chiếc cầu khỉ mỏng manh vất vưởng.  Từ nay xe đạp, xe gắn máy sẽ thong dong qua lại mà không phải qua đ̣. Cảnh qua sông lụy đ̣ từ nay sẽ chấm dứt. Lăo chủ tịch c̣n huyênh hoang rằng nhờ cái cầu treo của bà Việt kiều, trong tương lai kinh tế của làng xă sẽ đi lên và cùng lúc, lăo yêu cầu bà Việt kiều  thương t́nh bà con dân làng mà xây dựng thêm chợ búa, trường học.

 Cuối cùng, lăo chủ tịch đề nghị đặt tên cây cầu là cầu  Tố Nga để đền đáp lại công ơn của bà Việt Kiều.

 Bà Việt Kiều đă hết sức cảm động, bà không dấu được cơn xúc cảm và v́ thế bà đă không thể mở lời đáp từ. Bà run run cầm cây kéo cùng lăo chủ tịch cắt dây băng khánh thành trong tiếng hoan hô cuồng nhiệt của dân làng.

 Một bảng tên bằng đồng đă ghi tên bà ngay trên đầu cầu.

 

 Bà Tố Nga được lăo chủ tịch giới thiệu như một Việt kiều trí thức yêu nước. Bà hiện làm chủ một trung tâm y khoa thẩm mỹ nổi tiếng ở Hoa Kỳ và v́ yêu thương quê hương, bà đă bỏ tiền ra để xây dựng cây cầu treo này, giúp dân làng dễ bề qua lại.

 Tất cả dân làng ở đây đều khen ngợi công ơn và nể v́ bà Việt kiều, ngoại trừ  lăo Tám Khách, lăo ngờ ngợ nhận ra bà và lăo đă đoan chắc với mọi người rằng bà Tố Nga chắc chắn là con Sen rỗ gánh nước mướn ngày xưa ở thôn Đông.  Lăo bảo rằng tuy con Sen rỗ ngày nay đă chà ủi hết những vết rỗ và trám lắp vào đấy những lớp phấn son loang lỗ và dày đặc nhưng giọng nói ú ớ, cái dáng đi chân nọ đá chân kia của ả th́ làm sao mà lăo có thể nhầm lẫn được.

- Này nhé! Hăy nh́n xem! Cái giọng nói ù ạc như vịt đực của nó th́ không phải là con Sen rỗ th́ ai vào đây!

- Đă vậy cái dáng đi ṿng kiềng của nó th́ đích thị rồi chứ trốn vào đâu được!

 Lăo Tám đoan chắc như thế nhưng v́ cái vẻ bề ngoài sang trọng qúa của bà Việt kiều nên ít ai dám tin vào lời lăo. Họ bảo lăo nói càn. Có người c̣n hăm dọa lăo phải thận trọng lời ăn, tiếng nói không th́ có ngày đi cải tạo mút mùa.

 Không ai chịu tin vào lời nói của lăo. Lăo Tám ức lắm! Lăo quyết phải phanh ra chuyện mới thôi!

 Đúng là con Sen rồi! Lăo nghĩ thế! Cái lưng nó rộng như cái phản, hai chân quất qua, quất lại như thế kia th́ đích thị là nó rồi chứ ai vào đây! Lăo muốn tiến gần để hỏi nó vài câu cho ra chuyện nhưng khi th́ nó đi với lăo chủ tịch, khi th́ với ông bí thư nên hắn không thể tiếp cận với nó được. Lăo nghĩ rằng con Sen đă nhận ra lăo nhưng nó chỉ nh́n lăo phớt một cái rồi nh́n đi nơi khác. Lăo nhận ra con mắt lá răm của nó, nay được mổ to rộng hơn nhưng cái đuôi lá răm vẫn c̣n lộ lờ mờ những vết ve nho nhỏ, thâm đen. Con Sen mắt ve đích thị rồi không thể sai đâu được!

 Lăo Tám Khách nhớ như in rằng cái đêm mưa gió hôm nào cách đây lâu lắm! Hai chục năm có thừa. Thằng Mười Hiên,  em của lăo tổ chức vượt biên và có thuê con Sen gánh nước xuống tàu. Khi tàu ra khơi và sợ lộ chuyện nên thằng Mười đă bắt ép con Sen phải đi theo. Con Sen sợ lắm và lạy van, xin thả nó ra nhưng không ai dám thả v́ sợ nó khai báo lung tung. May mắn ông bà phù hộ tàu của thằng Mười đă ra đi bằng an.

 

 Mấy ngày nay trời nóng qúa! Ngày nào dân làng cũng thấy bà Việt Kiều Tố Nga mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn nằm ngửa trên chiếc ghế bành ở hiên nhà lăo chủ tịch. Chân bà duỗi dài và thường lúc nào cũng có người phục dịch bà. Lúc th́ có kẻ cắt móng tay, móng chân, khi th́ cỏ kẻ tẩm quất đấm bóp thân bà.

 Bà đeo cặp kính đen, phơi cặp lưng trần nung núc thịt và to rộng như chiếc phản.  Lúc nào cũng thấy bà chăm chú đọc sách. Người ta đoán rằng bà đang đọc những loại sách nghiên cứu khoa học này nọ, Thỉnh thoảng bà ôm con chó con vào ḷng rồi hôn lấy hôn để. Con chó qúy này bà cũng đem từ Mỹ về. Nghe đâu bà cũng đă mua một vé đặc biệt cho nó trên máy bay. Thỉnh thoảng bà xổ ra một tràng tiếng Mỹ với nó.  Bà cho nó ăn những món ăn đặc biệt cũng mang từ Mỹ về. Bà c̣n mua nước lọc cho nó uống. Bà kêu tên nó là Cốt Ty, Cốt Tiếc ǵ đó!

 Dân làng ít ai có dịp tiếp cận với bà v́ lúc nào bà cũng lên xe xuống ngựa.  Người ta chỉ biết được rằng hơn một tuần nay, từ ngày bà Việt kiều về đây để khánh thành cây cầu th́ bà ở lỳ nhà lăo chủ tịch.

 Phần bà Tố Nga, bà đă cảm thấy xúc động tới tận cùng và qua cặp kính đen, bà đă nh́n thấy những người thân quen. Mặc dù không có ai máu mủ ruột thịt  v́ thân phận bà mồ côi từ đâu trôi dạt về cái thôn Đông này. Lớn nên, ăn nhờ ở đậu hết nhà này tới nhà khác rồi cuối cùng làm thuê, gánh nước mướn.

 Bà đă nh́n thấy rơ con Hoa ghẻ, con Tám cũng gánh nước mướn như bà và cả lăo Tám Khách nữa, trong đám dân làng đang tham dự để hoan hô công lao của bà.  Lăo Tám ǵa dịch này đă mấy lần làm hỗn bà nơi cḥi vịt ngoài đồng vắng. Có lần vợ lăo bắt được lăo đang mèo mỡ với bà, vợ lăo  đă túm tóc bà cạo trọc lóc và tẩn cho bà một trận nên thân và rạch một vạch dài trên mặt bà. Mặc dầu bà đă quết son phấn khá dày nhưng không sao che lấp được vết rạch qúa sâu này! Tội thân bà, bà đâu muôn thế tại lăo Tám nổi cơn dê với bà mà ra!

 Bà cảm động lắm khi nhận ra con Hoa ghẻ. Tội nghiệp nó cũng thân phận khốn khổ như bà. Cha mẹ, quê hương nó ở đâu nó không hề biết. Nó chỉ biết là nó lớn lên ở đây và mang thân phận nô đầy cho hết người này kẻ nọ. Bà cảm động và ân hận lắm v́ đă lỡ rồi. Bà không thể vứt bỏ đôi kiếng đen tối đặc để rời khỏi khán đài  mà tới ôm hôn con Hoa ghẻ.

 Bà đâu muốn thế! Bà đâu muốn trở thành một bà Việt kiều xa lạ như thế này! Bà biết thân phận bà lắm chứ! Bà đâu có muốn đi vượt biên và bà cũng đâu có nghĩ  là ḿnh sẽ trở thành bà Việt kiều sang trọng và xa cách như thế này bao giờ đâu! Bà nhớ rơ rằng Mười Hiên mướn bà gánh nước xuống tầu thế rồi chúng bắt bà đi theo. Bà sợ hăi và la làng quá trời! Chúng định mấy lần quăng bà xuống sông, xuống biển nhưng rồi bà van dữ lắm chúng mới tha mạng cho bà!

 Sang Mỹ bà đâu biết làm ǵ để sống, bên ấy đâu có nghề gánh nước mướn, đâu có nghề ở đợ. May có người quen trên tàu giúp đỡ cho bà nhập form để cùng định cư với họ.  Bà được hưởng trợ cấp xă hội để đi học tiếng Anh nhưng bà học đâu có vô. Chữ Việt c̣n một chữ cắn đôi không biết th́ học tiếng Anh thế nào! Bà đi học được mấy hôm, thấy uốn giọng uốn lưỡi dị hợm kỳ qúa định bỏ nhưng người ta dọa là nếu bà bỏ th́ họ sẽ cúp hết tem phiếu thực phẩm xă hội nên bà lại phải tiếp tục. Ấy vậy mà bà lại không ngu như bà nghĩ, học được 6 tháng th́ bà cũng đă có thể đi chợ, hỏi đường như ai.

 Bà nhớ lại cái ngày đầu tiên phải đi giày, thấy vương vướng và kỳ cục làm sao ấy! Rồi lại phải mặc đồ lót xú chiêng rồi cuối cùng những lớp son phấn đầu tiên được bôi thoa lên mặt. Bà nhớ những lần đầu tiên bôi thoa son phấn, bà thấy nó nhột nhạt, ngưa ngứa làm sao ấy! Thế rồi cứ thế thành quen và rồi bà cũng đă biết cách để bôi thoa che lấp cái lớp rỗ trên mặt bà. Nh́n vào gương, bà thấy bà trẻ đẹp ra phết. Chẳng thế mà mỗi khi ra đường mấy anh người Mễ theo bà tán miết!

 Bà làm đủ mọi việc để có thể sinh sống. Khi th́ đi làm mướn ở các nhà hàng, khi th́ đi may công nghiệp. Thường th́ bà làm 2 jobs và chẳng mấy chốc mà bà đă để dành được món tiền khá khá. Cũng như ai, bà cũng phải học lái và mua một chiếc xe làm chân đi lại. Có xe rồi, bà đi đây, đi đó cho khuây khoả và thấy bà có tiền, có job, những  người cùng tàu t́m tới bà làm quen. Họ rủ bà mở shop làm nail. May cho bà, nghề làm nail đúng thời nên làm ăn khấm khá. Ngày nào shop của bà cũng có hàng chục cô người Mễ, Mỹ đen chiếu cố.

 Thấy Sen rỗ làm ăn khấm khá và hiện làm chủ trung tâm thẩm mỹ Tố Nga, Mười Hiên t́m tới thăm bà. Hắn không ngờ bà tay trắng mà làm nên nhanh thế! Hắn sững sờ trước một trung tâm đông khách và nhiều người làm. Hắn ân hận nhớ lại cái ngày mà hắn định vứt bà xuống sông, xuống biển. Hắn nài xin bà giúp vốn và chỉ cách làm ăn.  Bà Sen vui vẻ nhận lời, bà không hề thù oán Mười Hiên, bà quên hẳn cái phút giây mà Mười Hiên định quẳng bà xuống sông. Ngược lại, bà nghĩ rằng nhờ có Mười Hiên mà bà mới có ngày nay. Nhờ có tàu của Mười Hiên và nhờ Mười Hiên giúp th́ bà mới có dịp đổi đời. Hơn nữa Mười Hiên là người cùng quê, cùng xóm. Thế rồi sau một thời gian vợ chồng con cái Mười Hiên học nghề nơi bà, bà Sen c̣n giúp vốn cho Mười Hiên về Seatle mở shop nail và chính bà tới giúp Mười Hiên trong ngày khai trương.

 Số Mười Hiên, ăn không nên. Làm không ra sao ấy! Lúc đầu th́ đông khách nhưng chỉ vài tháng sau th́ có 2 shop mới mở ra cạnh tranh rồi thi nhau xuống gía. Khách một ngày một ít dần đi và tiền công cũng mỗi ngày mỗi xuống. Thấy làm ăn có ṃi khó khăn. Vợ Mười Hiên bàn với chồng  hay là dọn về Houston làm ăn coi bộ dễ hơn. Mười Hiên tỏ vẻ không bằng ḷng:

 - Chị ấy đă giúp vốn cho ḿnh làm ăn. Ḿnh làm không nên, nay lại dọn về cùng thành phố với chị ấy để cạnh tranh th́ coi sao được.

 - Houston đất rộng người đông. Ḿnh không làm th́ người khác làm cũng thế thôi! Có khác ǵ?

 - Đành rằng như thế! Nhưng ai lại đi cạnh tranh với ân nhân của ḿnh chứ!

 - Houston  có cả hàng triệu người, người đầu này, kẻ đầu nọ th́ sao lại gọi là cạnh tranh. Nếu ông không nghe tôi th́ cứ ở đây mà chết cả lũ. Mấy tháng nay làm không đủ trả bill rồi khách cứ mỗi ngày một ít dần.

 - Thôi th́ tôi tùy nơi mẹ con bà. Làm sao để cho người ta đừng chửi vào mặt ḿnh th́ làm!

 Thế rồi gia đ́nh Mười Hiên lại dọn về Houston. Họ thuê ở một khu phố khá xa với khu của bà Sen và công việc của họ cũng gặp nhiều khó khăn chật vật. Nơi họ ở không có nhiều người da trắng và người Mễ mà đa phần là người da đen nghèo, nên thường shop của họ chỉ đông khách vào những ngày đầu lănh lương. Nhiều lần Mười Hiên định tới cầu cứu bà Sen, nhưng ông ta  thấy ngại ngại sao ấy! Cuối cùng rồi bí qúa,  ông ta cũng phải chạy tới cầu cứu bà.

 Bà Sen vui mừng thật sự khi gặp lại người thân sau một thời gian dài bật tin. Bà càng vui mừng hơn khi biết gia đ́nh Mười Hiên đă dọn về Houston

 - Anh chị dọn về Houston lâu rồi sao không cho tôi biết tới thăm?.

 - Vâng thưa chị, chẳng nói dấu ǵ chị v́ công việc đa đoan, khó khăn qúa nên chúng tôi dấu chị mà thôi!

 - Vậy shop của anh chị ở khu phố nào vậy?

 - Dạ thưa chúng tôi ở khu Boon Rd.

 - Trời ơi! Khu đó sao mà làm nail được! Sao anh chị không hỏi tôi trước. Dầu ǵ th́ tôi cũng ở đây lâu rồi. Biết ǵ tôi chỉ cho chứ!

 Thế rồi bà Sen lại ra tay cứu vớt gia đ́nh Mười Hiên và đứng tên thuê shop cho Mười Hiên ở gần ngay khu phố của bà.

 Mặc dầu làm ăn khấm khá nhưng bà Sen không thể nào quên được con Hoa, con Tám ở quê nhà. Bà muốn gửi tiền giúp chúng nhưng biết đâu địa chỉ mà liên lạc. Bà chỉ nhớ lơm bơm nơi ở của bà là thôn Đông, xă Tân Thượng, huyện Long Toàn thế thôi. C̣n tên Hoa th́ thiếu ǵ người trùng tên, chẳng lẽ lại đề là Hoa ghẻ. Nhớ thương chúng nó qúa, bà quyết định phải liên lạc với chúng bằng được. Nay qua Mỹ học được đôi chút và bà cũng có thể viết được đôi hàng hỏi thăm.  Thế rồi bà viết thư về thôn Đông hỏi tin. May cho bà, lá thơ của bà đă rơi lọt vào tay lăo chủ tịch. Lăo viết thư hồi âm và hứa t́m giúp người thân cho bà.

 Bà Sen nhớ lại những lúc ở quê nhà, bà cùng bọn con Tám con Hoa sáng sáng quẩy thùng đi gánh nước mướn. Có những hôm chúng bị bệnh, bà phải gánh thay chúng cả buổi không xong. Bà c̣n nhớ rơ ngày mà vợ tên Tám Khách cạo tóc rạch mặt bà. Phần đau đớn, phần mắc cở nên bà đă phải nghỉ mất mấy ngày và rồi bọn con Hoa, con Tám chúng gánh nước thay cho bà, c̣n săn sóc bà nữa. Chúng nấu cháo cho bà ăn rồi tối tối tới cḥi ngủ với bà. Bà nhớ chúng qúa! Ước ǵ bà gặp lại được chúng để giúp đỡ và cấp vốn cho chúng làm ăn.

 Thư đi thư lại nhiều lần thành quen. Lăo chủ tịch tuy không biết bà là ai nhưng cái "en tête" của tờ giấy viết thư ghi rơ là trung tâm thẩm mỹ Tố Nga th́ lăo nghĩ ắt hẳn bà phải là triệu phú chứ không vừa! Nắm lấy cơ hội, lăo nhân danh chủ tịch khẩn thiết mời bà về thăm quê hương. Đồng thời lăo gửi cho bà những dự án cần thiết của làng xă.

Sau khi đọc các thư hồi âm của chủ tịch xă, bà hứa với lăo chủ tịch là bà sẽ về thăm quê nhà và hứa sẽ giúp cho thôn Đông 3.000 đô la để xây cây cầu treo thay cho cây cầu khỉ, để xe đạp, xe gắn máy và khách bộ hành có thể qua lại  dễ dàng. Thế rồi bà gửi tiền về. Làng xă trịnh trọng viết thư mời bà về thăm quê.

 Bà được đón tiếp linh đ́nh và bà bị bao vây bởi làng xă. Họ không để rời bà một bước. Họ đưa bà đi thăm mọi dự án xây dựng của xă. Từ trường học cho tới những cánh đồng hoang ngập nước. Đâu đâu bà cũng được họ khẩn nài xin giúp đỡ.

 Bây giờ ngồi đây, trên khán đài danh dự, bà liếc nh́n xuống thấy con Hoa, con Tám rách nát tả tơi chen lẫn trong dân làng. Bà cảm động bùi ngùi. Bà cảm thấy ở thế này th́  thật khó ḷng để có thể rời bỏ  chiếc ghế danh dự mà xuống với con Hoa, con Tám.

 Bà nghe tiếng con Tám ho lụ khụ và run rẩy.  Bà đau ḷng và bà cảm thấy tim bà nhói buốt như chính ḿnh đang lên cơn ho vậy! Nước mắt bà tuôn trào. Bà cởi bỏ cặp kính đen để nh́n con Hoa, con Tám  cho rơ hơn. Chúng nó rách nát  qúa! Bà chạnh nghĩ đến thân bà và nước mắt bà trào dâng. Bà nghẹo ngào gọi thầm:

 - Hoa ơi! Tám ơi!

 Rồi bà vứt bỏ cặp kính đen, chạy thẳng xuống đám dân làng tội nghiệp. Bà ôm chầm lấy con Tám, con Hoa trước sự ngỡ ngàng tột cùng của dân làng.

 - Tám, Hoa ơi! Sen rỗ này!

 - Trời ơi! Sen!

 Dưới chân khán đài, những tràng pháo tay nổ vang. Lăo chủ tịch h́nh như đă không nh́n thấy biến cố mới vừa xảy ra. Lăo vẫn cao giọng đọc tiếp bài diễn văn dài thọng và tiếp tục tuyên xưng bà. Dưới kia, vẫn những tiếng kêu gào, xúc động:

- Hoa!

- Sen!

 

                          

                                                                                                                    

CHUYẾN VỀ NGUỒN  50

Chắc chắn sẽ là cuộc họp mặt kỳ thú của anh chị em Lớp Thánh Gia  sau  nửa Thế kỷ  thành lập Lớp TG  1954 – 2004. Ban Tổ Chức  ước mong  sẽ được tiếp đón các bạn từ khắp nơi trên thế giới về họp mặt tại quê hương Việt Nam vào Mùa Xuân Giáp Thân 2004

 

                   Trưởng Ban Tổ Chức                   

                                             Nguyễn Dương An                                              

Trân trọng kính mời