Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

THÁNH GIA B ẢN TIN HẢI NGOẠI THÁNG CHÍN

Bộ Mới : Số 42 – Tháng 9- 2003

5434 Canyon Forest Dr. HOUSTON, TEXAS  77088  -  USA

Phone 281-847-3818   Email : thanhgia_bantin@hotmail.com 

Thánh Gia Website :  https://www.angelfire.com/rnb/thanhgia

 

 

 LÁ THƯ CHỦ BIÊN

                            

 

KHI NGƯỜI BỊ TAI NẠN ĐĂ THOÁT NẠN :

 

A- ĐỐI DIỆN VỚI NHỮNG CHUYỂN BIẾN CỦA BỆNH TRẠNG

1.- Endocine Disorders: Nhiễu loạn nội tiết

2.- Ophthalmic Diseases: Biến chứng về mắt

3.- Respiratory Diseases: Biến chứng về hô hấp

4.- Hematologic Dissorders: Biến chứng về khi huyết.

5.-Gastrointestinal Diseases: Biến chứng về thực phẩm

6.- Edenmatous States: Trang thái ảnh hưởng đến sự gây ra bởi sự bài tiết nước tiểu v.v.

7.- Nervous System: Ảnh hưởng hệ thần kinh

8.- Miscellaneous: Tập hợp linh tinh các loại khác

 

B - VỚI SỰ TIẾP XÚC VỚI NHỮNG NGƯỜI CHUNG QUANH

1.- Với người thân trong gia đ́nh

2.- Với bạn thân

3.- Với những người thường gặp ngoài xă hội

 

C – NGƯỜI VỢ ĐÓNG NHỮNG VAI G̀ TRONG CUỘC ĐỜI TA

1- N àng đóng vai người MẸ

2.-Nàng đóng vai người  CHỊ

3.- Nàng đóng vai người EM

4.- Nàng đóng vai người T̀NH .

 

Các bạn Thánh gia Hoàn vũ thân mến,

 

Khoảng thời gian, lúc 11:00 đến 12 giờ trưa  ngày 19.06.2003 tôi xuất viện Memorial Hermenn Hospital, Khi nhập viện cũng cùng giờ ( 11:00 A – 12:00 noon) tôi được chở bằng máy bay khẩn cấp. Hôm nay về thư thả hơn. Sau khi Kim Anh “nàng thư kư kiêm y tá riêng” của tôi kư thay tôi lấy giấy xuất viện và sau khi y tá bệnh viện cẩn thận khoác lên cổ tôi chiếc Cervmax Collar trên cổ tôi, mục đích giữ cho chỗ cổ nối với đầu tôi không bị lắc lư khi ngồi trên xe dẩy của nhà thương cũng như ngồi xe hơi về nhà, hoặc đi đứng di chuyển th́ cái cổ của tôi sẽ không bị di đông và hề hấn ǵ cả. Công việc đă xong, người y công da mầu vừa đẩy chiếc xe cho bệnh nhân ngồi, họ đỡ tôi đứng dậy, từ từ cho tôi ngồi xuống, thấy tôi ngồi  đă  đúng chỗ rồi, người y công mới đẩy xe nhe nhàng qua các hành lang dài lê thê, Kim Anh th́ thất thểu bước rảo theo sau xe, rồi  người y công  ngừng lại ở một dẫy có cửa cầu thang máy, tôi đếm  được sáu cửa của cầu thang máy thật lớn, tại đây người chờ rất  đông, đèn hiệu chớp tắt liên tục kẻ lên người xuống tấp nập. Riêng tôi th́ được một y công đẩy xe tôi ngồi vào một trong những thang máy khi đèn báo hiệu tới phiên để từ lầu 3 xuống tầng trệt, và từ đó y công  đẩy tôi một quăng dài nữa trong hành  mới đem tôi ra được cửa của bệnh viện là nơi cháu Anh Dũng con trai tôi đang đậu xe chờ sẵn để chở bố về nhà.

 

Về tới nhà tôi mới thấy than xác của ḿnh c̣n phải chịu nhiều hiện tượng lả và những cảm xúc mà tôi sẽ lần lượt kể thêm dưới đây:

 

A- ĐỐI DIỆN VỚI NHỮNG CHUYỂN BIẾN CỦA BỆNH TRẠNG

 

1.- Endocine Disorders: Nhiễu loạn nội tiết

 

Đúng như sự khuyến cáo của bác sĩ điều trị của bệnh viện, tôi sẽ phải qua sự nhiễu loạn về các tuyến nội tiết. Khi về nhà, tôi được thoải mái về tinh thần, nhưng không có giường tự động nâng đầu có độ dốc theo ư ḿnh, mà phải kê gối cao lên để cho dễ thở. Nhưng do ư nghĩ và trí tưởng tượng nên ảnh hưởng tâm lư làm tôi khó chịu vô cùng, cứ tưởng như ḿnh đang sắp bị ngộp thở đến nơi ! Tôi có cảm giác như bị một khối dây thung buộc chặt ngang ngực làm cho khó thở, buộc chặt ngang bụng trên, bụng dưới khó chịu khôn tả.

 

Lúc này tôi c̣n rất yếu muốn đứng lên hay ngồi xuống cũng cần người giúp đỡ, mà có đứng lên th́ cũng không vững nữa nên chịu phải nằm theo kiểu ngồi tựa lưng vào mấy chiếc gối chồng lên ngả vô tường!

 

Cảm thấy như muốn đi đại tiện nhưng ra đến restroom ngồi đó mà không thể nào đi được,  chỉ tiểu tiện được chút ít mà thôi. Đó là triệu chứng rối loạn nội tiết.  

 

2.- Ophthalmic Diseases: Biến chứng về mắt

 

 Thỉnh thoảng nước mắt tôi chảy ra, nhưng may mắn không là biến chứng về mắt. Lúc này tôi nước mắt chẩy ra tôi có thể dùng khăn giấy Kleleex để thấm nước mắt chứ không bất động như lúc vừa bị nạn. Mắt tôi nh́n b́nh thường như khi chưa bị té nặng.

 

Một hôm ngài Quản lư Thăng Đen đi khám mắt, bác sĩ nhăn khoa không biết đă giảng giải cho bạn ta những ǵ đó mà Thăng Đen vội phone cho tôi một cách khẩn cấp và hỏi:

 

- Chủ biên ơi, mắt cậu có sao không?

 

Tôi trả lời :

 

- Có sao là  . . . làm sao?

 

- Là cậu c̣n nh́n được b́nh thường hay kém hơn lúc trước bị té đập vào sau gáy (ót)

 

- Nh́n vẫn b́nh thường như trước, tại sao cậu hỏi như vậy?

 

Quản Lư Thăng Đen không nói tiếp nữa mà  như reo to mừng rỡ:

 

- Vậy là cậu hên lắm đấy, mừng cho cậu BS nhăn khoa của tớ nói khi bị đập mạnh vào sau ót, nạn nhân có thể kém thị giác, thậm chí cặp mắt có thể bị đui mù . Bạn bị nặng thế mà không hề hấn ǵ thật là phúc đức . . .

 

Tôi đă không bị biến chứng vê mắt!

 

3.- Respiratory Diseases: Biến chứng về hô hấp

 

Sự khó thở, tôi có cảm tưởng như thế v́ ngực như bị một khối dây thung cột, tuy cảm giác không chặt lắm nhưng khó chiu lắm, cứ như ngộp thở tới nơi!

Nhưng thực sự tôi không bị biến chứng về hô hấp, những hiện tượng trên chỉ là cảm giác nhất thời khi căn bệnh đang biến đổi.  

 

4.- Hematologic Dissorders: Biến chứng về khi huyết.

 

Khi dưỡng bệnh tại nhà, tôi không cảm thấy sự biến chứng này

 

5.-Gastrointestinal Diseases: Biến chứng về thực phẩm

 

Theo BS nói nếu bị th́ triệu chứng buốn nôn, sau đó bị ói một lần hay nhiều lần trong giờ hay trong ngày. May mắn tôi không thấy hiện tượng này xẩy ra, tôi không bị biến chứng về thực phẩm.

 

6.- Edenmatous States: Trang thái ảnh hưởng đến sự gây ra bởi sự bài tiết nước tiểu v.v.

 

Tôi bị táo bón kinh khủng, lúc đầu nghĩ rằng những ngày nằm tại bệnh viên không ăn thức ăn đặc nên không đi đại tiện, ai ngờ bị táo bón nặng. Kim Anh phải cho tôi uống Friber, một thứ thuốc bột gói thành liều lượng bán tại các dược pḥng (pharmacy), tức ḿnh tôi uống gấp đôi liều lượng cho phép, thế mà măi ngày hôm sau thuốc mới công hiệu!

 

7.- Nervous System: Ảnh hưởng hệ thần kinh

 

Phần này th́ ảnh hưởng nặng, khi tôi cúi đầu nhẹ về phía trước th́ toàn thể phiá sau lưng tôi từ cột sống toả ra hai bên như bị điện giật, cảm giác lăn tăn nhưng không đau đớn ǵ cả, nếu không c̣n cúi xuống mà ngẩng đầu lên theo trạng thái b́nh thường th́ cảm giác lăn tăn không c̣n nữa.

Trạng thái này cho đến lúc tôi đang viết những ḍng chữ này ( nghĩa là đă gần 2 tháng kể từ lúc bị té) tôi vẫn c̣n tê hai bàn tay, sờ vào vật ǵ da tay cũng có cảm giác như da tay ḿnh dầy hẳn ra. Đụng vào nước nóng (ngồi vào SPA  có nhiệt độ nóng nhất định (104 độ F ) tôi cảm thấy thân thể chỗ nóng chỗ lạnh nên nhột nhạt tức cười, nhưng chỉ ít phút sau th́ mọi cảm giác b́nh thường trong nước nóng.

 

8.- Miscellaneous: Tập hợp linh tinh các loại khác

 

Đó là sự khuyến cáo của BS rằng có thể có những sáo trộn tập hơp linh tinh khác (miscellaneous) nhưng phải chờ sau khi tái khám tổng quát bằng cách scan  qua máy MRI (Magnetic Resonance Imaging)

 

Và tôi đă được bệnh viện sắp xếp để khám tổng quát như đă nói trên vào lúc 11:00 A ngày 13 tháng 8 -2003  (tức là 1 tháng 27 ngày kể từ ngày 16.6.2003 là  ngày tôi bị nạn). 

 

 

 

B - VỚI SỰ TIẾP XÚC VỚI NHỮNG NGƯỜI CHUNG QUANH

 

1.- Với người thân trong gia đ́nh:

 

Tôi đă b́nh phục từ từ, tuy nhiên vẫn c̣n yếu nên được giám sát chặt chẽ bởi bà vợ Kim Anh và con trai Anh Dũng của tôi, một tiếng động mạnh, một cuốn sách rớt từ trên bàn xuống đất đều được chú ư để rồi không ai bảo ai cũng chạy lại để coi xem nơi phát ra tiếng động có là nguyên cớ nguy hiểm và tôi tại chỗ đó với tôi  không . . . Thấy tôi không bị ǵ cả mới hoàn hồn !

 

Tôi xuất viện được hơn 10 ngày, (cũng xin ghi lại đây là giấy xuất viện BS ghi  “ No Driving for 10 days”), như vậy căn cứ theo đó tôi có thệ lái xe, tuy tay chân vẫn c̣n yếu,  đầu tóc cắt đă khá lâu nên tóc đă dài,  có tiệm hớt tóc ách nhà không xa mấy, lại  không muốn phiền vợ và các con nên tự lái xe để đến tiệm hớt tóc.

 

Lúc đầu, con trai tôi tưởng có người lái xe chở tôi đi hớt tóc, sau mới biết tôi tự lái xe một ḿnh. Nên buổi tối hôm đó khi tôi đang ngồi trước keyboard, mặc dù chưa được khoẻ lắm nhưng cũng cố gắng soạn lại những bài dang dở của bản tin tháng 7-2003 th́ con trai tôi ngồi xuống ghế sau lưng tôi và nhẹ nhàng nói:

-          Có phải bố tự lái xe đi hớt tóc không, thưa bố?

Tôi trả lời :

-          Bố cảm thấy sức khoẻ đă khá, nên tự lái xe lấy không muốn phiền đến các con đưa bố đi lại c̣n phải chờ đợi  để đưa bố về . . .

-          Bố có biết bố không muốn làm phiền tụi con, nhưng tay bố c̣n yếu  nếu lỡ lạc tay lái gây tai nạn th́ phiền đến cỡ nào không hả bố ?  C̣n có khi xe khác nó lái đâm  vào xe bố mà bố không tránh kịp cũng phiền lắm đó Bố ạ!

Thấy con nói có lư, việc than trách của nó cũng phải và rất hợp lư nên tôi không nói ǵ nữa cả, chỉ im

lặng đánh máy, trong khi con trai tôi th́ nói như cầu khẩn : nào là bố c̣n yếu đừng làm ǵ cả cho đến lúc sức khoẻ được phục hồi hoàn toàn, lúc này bố muốn đi đâu th́ chúng con sẽ chở đi,  bố cố gắng giữ ǵn sức khoẻ dể vui sống với con cháu  v.v. 

Con tôi nói nhiều lắm nhưng tôi không nói thêm bất cứ điều ǵ, v́ tôi biết thời gian gần đây tôi đă làm cho vợ con tôi lo lắng quá rồi !

 

Thấy tôi im lặng không nói ǵ, con tôi tưởng rằng tôi đang giân nó . . .

 

Đêm đă khuya, gần nửa đêm rồi nên con tôi đứng dậy để về pḥng ngũ. Trước khi về đă nói:

-          Thôi khuya rồi, con về ngủ để mai đi làm nghe bố!  

 

Rồi  c̣n cẩn thận nói tiếp:

-          Nếu  vừa qua con có nói điều ǵ làm bố buồn th́ con xin lỗi bố!

 

Tôi mỉm cười, gật đầu nhè nhẹ đáp lại lời chào của con tôi để nó yên tâm về pḥng ngủ.  Lúc gật đầu

dù rất nhẹ, nhưng dây thần kinh ở gáy h́nh như bị giăn ra toả xuống sống lưng và lan rông toả ra khắp lưng . . .  mới cảm thấy sức khoẻ của ḿnh  chưa phục hồi! Tôi vẫn c̣n yếu lắm !

 

Từ lúc đó tôi vẫn ngồi trước Keyboard nhưng không đánh được một chữ nào nữa. Tự cảm thấy sức khoẻ của ḿnh vẫn c̣n bết bát lắm! Con trai tôi nói phải !

 

Đêm đă khuya tôi cũng đi vào giừng nằm, nhưng trằn trọc măi vẫn chưa ngủ được, nên suy nghĩ vẩn vơ.

 

Cuối cùng rồi cũng ngủ được tuy giấc ngủ chập chờn trong cơn bệnh hoạn và cảm giác như thân ḿnh bị một khối dây thung cột lại một cách lỏng lẻo, làn hơi thở ra hít vào tuy vẫn b́nh thường nhưng  có cảm tưởng dường như không khí vô h́nh nhưng hơi nặng nề hơn b́nh thường, hít vào thấy nặng nề! Rồi lại cứ tưởng như vợ con đă quá khắt khe với ḿnh, theo dơi từng giây từng phút thật khổ sở !

 

Tâm Tè khi biết được tin tôi bực bội chuyện này, chàng ta đă thốt lên rằng “ Lăo Tạ té nặng mát giây rồi! vợ con săn sóc như thế c̣n than phiền! Ngược lại nếu không ai săn sóc th́ ṿ đầu bứt tai, trách phận ḿnh cô đơn ” . . . 

 

Tôi thấy chàng Tâm có lư nên tự nhận có lẽ ḿnh té nặng mát giây thật rồi.

 

Người lớn đă vậy, con trẻ th́ sao?

 

Cháu Anna Tạ  h́nh như đă in trong đầu non nớt của bé một h́nh ảnh lúc ông nội té, tay ông mềm nhũn khi người phụ trách xe cứu thưong  cầm tay tôi nhấc lên, nhưng tôi không tự chủ điều khiển được khiến tay rơi xuống như một khối thịt không xương.

 

Thế là bé có một ấn tượng trong đầu và lúc nào cũng nhớ “tay ông nội yếu”.

 

Tôi c̣n yếu thật! Bước đi chậm chạm, bé Anna chạy lại cầm tay tôi và nói:

-          Tay ông nôi yếu để con dắt ông!

 

Tôi đưa tay cho cháu đắt, rồi mỉm cười nh́n cháu v́ những cử chỉ ân cần, nói với cháu :

-          Cám ơn bé Anna, đúng rồi tay ông nội c̣n yếu !

 

Cháu chỉ tay lên giường:

-          Ông nội ngồi lên đây để bé Ti bóp tay cho!   ( Ti là nick name của bé Anna)

 

Tôi ngồi lên giường, bé Ti lên ngồi bên cạnh bóp tay cho ông nội cháu vài cái, chắc cháu coi như đă đủ nên lẩn mất, có lẽ  bé c̣n cần ra pḥng family room coi TV với Chanel Disney hay chanel cartoon coi những phim diễu hay hoat hoạ mà cháu thích nhất.

 

Một lần khác, cháu thấy ông nội ngồi trên giường, tựa lưng vào tường coi TV, cháu Ti bưng ly kem ngồi bên cạnh, cháu đưa ly kem nhờ ông nội cầm, tôi lặp lại câu cháu thường nói :

-          Ti biết “tay ông nội yếu” mà !

 

Cháu chợt nhớ ra điều ǵ … liền múc một muỗm kem đưa lên miệng ông nội nói:

-          Ông nội ăn  ice-cream  này cho tay ông nội khoẻ !

 

Tôi cười rồi ăn muỗm kem của bé Ti,  rồi chợt nhớ ra  mỗi lần mẹ cháu muốn bé uống hết ly sữa

thường  nói với cháu “ con uống sữa cho khoẻ để đi học” hay  “con uống sữa đi để mới thành big girl ” Bây giờ với ông nội, cháu Ti nghĩ rằng nếu ăn kem chắc sẽ làm ông nội khoẻ tay lên chăng ?    

 

 

2.- Với bạn thân:

 

Phần nhiều các bạn đều quan tâm thăm hỏi, chúc Lăo Tạ mau b́nh phục  Hai bạn Phát Cúc từ New Orleans (mà bạn Phát đă phiên âm thành Ngọc Lân) không quản ngại đường xá xa xôi, lái xe đến tệ xá để thăm và quan sát tận chỗ Lăo Tạ bị nạn. Lại nghe chính cháu Anna Ta ( bé Ti) kể lại. (Lăo Đầu Bạc đă có bài tường thuật).

 

Bạn Thái Phong và Thanh Hương với cháu Trinh cũng cất công, bay từ Vancouver Canada tới Houston thăm BVC và Lăo Ta, đă tỏ ra hết sức ưu ái đối với những kẻ bệnh hoạn và tai nạn. Thật là sâu đậm t́nh nghĩa TG. Xin ghi ơn tất cả  anh chị em và các thân hữu, xin tạ ơn mọi người bạn TG trên hoàn vũ.    

 

 

3.- Với những người thường gặp ngoài xă hội.

 

Từ ngày bị nạn, đă gần 2 tháng sau tôi mới sinh hoạt b́nh thường, thấy tôi đă khoẻ, con trai tôi mới “cho phép” tôi lái xe đi lễ ngày Chúa Nhật với điều kiện có con ngồi bên cạnh quan sát . . .

 

Khi thấy tay lái tôi vững không khác ǵ lúc trước khi bị nạn. Kể từ lúc đó, con trai tôi mới nói “Hôm nay trở đi bố lái xe vững rồi, tuy nhiên bố nên lái thật cẩn thận th́ tốt hơn ” . Tôi coi như lời đó là “giải toả cấm vận” !

 

Tự lái xe được ở bên Mỹ này là như chim bay bổng trên nền trời cao, “con chim sổ lồng, con sáo sang sông” khỏi phiền lụy ai đưa đi rồi chờ đợi để chở về, phiền toái vô cùng. (Nhưng cũng cần lưu ư khi lái xe v́ xe th́ đông mà đường th́ lại rộng, xe nào cũng chạy với tốc lực khá nhanh, nếu xẩy ra tai nạn th́ ghê gớm hơn tôi bị té kỳ vừa qua nhiều, đôi khi mất mạng như chơi!)

 

Hôm nay tôi đến Club Super Sport  24 Hours Fitness gặp mấy ông bạn Mỹ già hỏi thăm sao lâu quá không đi tập với những câu thường hỏi xă giao:

 

- Where  are you last month?

- I miss you  so much !

- Very nince to see you again

- Very glace to see you  . . .

 

Tôi cười, rồi trả lời cho qua chuyện v́ không muốn kể dài ḍng là tôi bị nạn, mà coi như cuộc đi chơi du lịch về thăm quê hương Việt Nam.

 

Nghe vậy, họ trầm trồ khen nào là cảnh Việt Nam đẹp, người Việt Nam dễ thương v.v.

 

Nhưng chúng ta chỉ nên coi những câu nói đó là xă giao, đầu môi chop lưỡi thôi, v́ có người nói thế nhưng chưa chắc họ đă biết nước Việt nam ở vào vị trí nào trên mặt địa cầu!

 

Chào hỏi xă giao rồi mỗi người đi trên máy chạy bô, máy đi xe dạp, bơi lôi, ngồi SPA  nước nóng  tuỳ theo sở thích của ḿnh như thường lệ.

 

Xă hội tư bản đầu môi chop lưỡi là như vậy đấy các bạn ạ.   

 

 

C – NGƯỜI VỢ ĐÓNG NHỮNG VAI G̀ TRONG CUỘC ĐỜI TA

 

1- Vợ  đóng vai người MẸ

 

Cử chỉ đoan trang giống mẹ hiền

Mẹ tôi năm trước đă qui tiên

May mà thay thế người vợ quư

Săn sóc cho tôi giống mẹ hiền

 

2.-Vợ  đóng vai người  CHỊ

 

Chị tôi lâu lắm mới lấy chồng

Tuy đi, nhưng chị vẫn bâng khuâng

Tưởng như ḿnh vẫn làm chưa đủ

Mà đă ra đi để lấy chồng!

 

Vợ tôi, có tính giống chị tôi

Nàng lo lắng cả, măi không thôi

Nhưng  nàng vẫn thấy như chưa đủ

Ngậm ngùi, cay đắng giống chị tôi

 

 

3.- Vợ đóng vai người EM  

 

Vợ tôi chịu nhịn giống em tôi

Chẳng hề than thở dẫu nửa lời

Cả khi những chuyện tôi vô lư

Nhưng vẫn nhịn hoài giống em tôi

 

4.- Vợ đóng vai người T̀NH .

 

Dịu ngọt vợ tôi dáng người t́nh

Nụ  cười rạng rỡ thuở b́nh minh

Cho tôi mộng mị ngày chưa cưới

Da dẻ nhăn rồi, vẫn thấy xinh

 

Tạ ơn người vợ giống người t́nh

Quản chi khổ cực, miệng cười xinh

Khi gặp  nạn rồi,  ḿnh mới biết

Chỉ có riêng em mới nhiệt t́nh

 

 

Houston,  15.08.2003

Lễ Đức Bà Mông Triệu   

TẠ  THẠC

 

 

 

THƯ BAN BẠN BỐN PHƯƠNG 

 

Từ Canada đ ến Houston

Thư của Lăo Thái Phong & Thanh Hương viết từ Vancouver CANADA

 

Khi được tin Lăo Tạ  và Lăo Bùi, một người bị tai nạn té thập tử nhất sinh, c̣n  người kia th́ bị bệnh ung thư trầm trọng th́ Lăo Phạm Phong tôi muốn bay ngay qua Houston để thăm các Lăo và TG Houston, nhưng v́ công việc đa đoan nên cứ chầm chương măi đến ngày 8 tháng 7 - 03 mới thật sự đáp chuyến bay tốc hành mà đi được, mừng quá!

Thanh Hương bà xă của tôi th́ nóng ḷng gặp lại các chị Kim Anh, Thu Hoàng và cô Điệp, các bà quen và thân nhau như chị em ruột thịt kể từ chuyến Về Nguồn Mùa Xuân năm 2001. Riêng chị Phượng Liên (chị BVC) th́ mới chỉ được nh́n h́nh bóng qua email, trên site mà chưa được gặp mặt nên cũng muốn nhận diện cho thật gần . . .

Chuyến đi sang thăm Hoa Kỳ này, cặp Thái Phong & Thanh Hương chúng tôi muốn dành ưu tiên cho Houston nên chọn nơi này làm trạm dừng chân đầu tiên trước khi đến thăm thân nhân tại Okklahoma, OK. Nhớ lại, lúc Về Nguồn 2001 đáng lẽ chúng tôi về thăm thân nhân (bà cụ nhạc mẫu của tôi lúc đó c̣n sống và đă thọ 107 tuổi) ngay ngày hôm trước, tức là ngay khi đáp xuống trường bay Tân Sơn Nhất, nhưng chúng tôi quyết định hoăn lại để ngày hôm sau mới về Giốc Mơ,  mục đích để ra phi trường đón căp Tạ Thạc và Kim Anh từ Mỹ trở về, ngày đó thật vui.

Chuyến thăm Houston này phải kể đến nhiều điều làm tôi cảm động và đáng ghi nhớ! Việc xúc động đầu tiên làm tôi nhớ măi, đó là việc bạn BVC dám cưỡng lại lệnh của BS điều tri,  không cho mà dám lái tự lái xe!

Lúc đó tôi đang ở Hong Kong city Mall ( Chợ Hồng Kông 4 ), đang ăn phở ở tiệm Phở Dũng,  tiện có cell phone sẵn, tôi phone cho Chấn, vừa nghe tiếng và biết tôi đang ở khá gần  nhà nên anh ta đă tự lái xe đến đón và hướng dẫn tôi về nhà 6223 Meadway, Houston TX 77072.

Tôi hỏi tại sao BS không cho phép lái xe mà anh dám liều mạng th́ Chấn trả lời như bất cần :

-” Không sao đâu, ưu tiên vẫn là Thái Phong, có nghĩa là t́nh bạn TG vẫn tuyệt vời nên lệnh của BS tạm ngưng thi hành”.

Tôi sẽ không bao giờ quên được cử chỉ cao đẹp này, cảm động nên vợ chồng tôi đă ở lại nhà bạn, nghỉ đêm tại đay để hàn huyên cho bơ những ngày xa cách nhau gần nửa thế kỷ.

Một việc khác nữa tôi cũng không thể quên được đó là ngày các bạn TG Houston gọi là “bữa tiệc Truyền Thống ” thết đăi các bạn TG từ phương xa đến.

Chúng tôi từ Canada đến nên cũng được các bạn TG Houston tiếp theo nghi lễ Truyền Thống thật long trọng và rất đông thân hữu và các con cháu của các bạn  vào buổi chiều tối ngày 11-08-2003 tại nhà hàng Kim Phụng tọa lạc tại 2200 Jeffeson  Houston.  Bữa tiệc hôm nay do quan Quản Lư Thăng Đen sắp xếp, mặc dầu Thăng rất bận v́ phải đi làm 6 ngày trong một tuần, nhưng hôm nay anh nghỉ ngang, sớm hơn giờ mọi ngày để điều hành buổi tiệc.

Chủ biên ThạcTạ th́ vừa mới thoát khỏi một tai nạn khủng khiếp, ngựi c̣n rất yếu, nước da xanh mướt như tàu lá, tiếng nói c̣n lạc giọng và nghe như có vẻ run, đi lại di chuyển c̣n cần phải có người d́u, chị Kim Anh thường ngày vừa là nội tướng vừa là là người điều khiển “giàn nhạc mầm non” (cháu nội và ngoại), bây giờ lại kiêm thêm việc săn sóc cho đức lang quân, tuy vậy anh chị Thạc Kim Anh  cũng  được con trai anh đưa tới dự, v́ anh là người chủ tŕ bữa tiệc này, nên chắc chắn rằng không thể thiếu anh.

Anh Chấn đến dự tiệc nhưng dáng người mệt mỏi v́ mới vào bệnh viện vô thuôc (chemo ) ngày hôm trước nên hôm nay thuốc hoá học trị liệu hành nên khó thở . . . Thế nên có một đôi làm tôi đă d́u Chấn ra ngoài sân để bớt ngộp! Chấn nói rằng :

-“Hôm nay là ngày TG đặc biệt chiêu đăi anh chị Thái Phong &Thanh Hương nên nhất định phải tham dự chứ trong người tôi bị thuốc hành khó chịu lắm, tức ngực lại buồn nôn!” .

Chị Phượng Liên theo sát ông xă trong mọi hoàn cảnh nên hôm nay xin nghỉ làm sớm để cùng với phu quân được trưởng nam lái xe đưa tới tham dự. Như vậy 2 bệnh nhân Tạ Thạc và Chấn Bùi đều bị lệnh của BS cấm cản lái xe.

Tôi thật cảm động vô cùng v́ cung cách các bạn TG đối với chúng tôi thật đậm đà t́nh bạn, t́nh người, t́nh đồng hương, t́nh Kitô hữu. Tôi xin khắc ghi trong tâm khảm và chân thành cám ơn quư bạn.Xin Thánh Gia Thất luôn che chở cho các bạn và gia đ́nh.

Ước mong có ngày được đón tiếp quư bạn tại Canada.  Thân mến,   Thái Phong & Thanh Hương 

 

 Lăo Tạ chủ biên đáp lời:

 

Bạn Thái Phong và Thanh Hương quư mến,

Trong những lời lẽ trong thư của bạn, TG Houston thật mát ḷng mát ruột; cầu mong  những năm cuối của cuộc đời của chúng ta măi gắn bó với nhau trong mọi hoàn cảnh.

Sau khi đọc được thư của Thái Phong  mà Lăo Hà Bá post lên site TG, BVC điện thoai cho  Thạc, có để massage hỏi Thạc rằng đă đọc  đoạn văn “ Từ Canada  đến Houston “ của Thái Phong chưa v́ hắn viết rất tâm t́nh ”.

Lăo Tạ  nói rằng đă đọc trước khi Lăo Hà Bá  post lên site, lúc đó Chấn mới nhớ ra rằng là Chủ biên hẳn phải đọc trước rồi . . .

Ước mong cho tất cả anh em TG hoàn vũ có những niềm vui chung với nhau trong những năm tháng cuối của cuộc đời. Mong lắm thay!

 

 

Thư của Lăo Tè viết từ Oslo, Na Uy:

 

Giỏi thật! C̣n đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng mà đă làm xong Bản Tin Tháng 8-2003 rất ngon lành. Bài “Đối diện với cái chết . . .” thật là hay. Những kinh nghiệm đó, nếu không tự ḿnh trải qua th́ làm sao biết được. Nhờ Thạc viết một cách tường tận, đọc rất hồi hộp và cảm động . Bài viết chứng tỏ Thạc không mất tí trí nhớ nào. Không chừng  đầu óc tỉnh táo minh mẫn hơn xưa.  TÂM TÈ 

 

Lăo Tạ trả lời Lăo Tè

 

Cám ơn ư kiến của Lăo Tè, có thể Thạc chưa bị mất trí nhớ nên nghĩ sao viết vậy để anh em cùng đọc biết tâm sự cùng cảm nghĩ của người bị nạn đứng trước với bao nhiêu vấn đề từ tâm lư đến sinh lư rối loạn lúc tính mạng lâm nguy.

Riêng các bạn đọc, nếu có ư thêm xin cứ gửi về toà soạn để cùng nhau bàn luận trong Bản Tin số tới. Có bạn đă cho Chủ biên biết qua phone là rất thích thú đọc Bản Tin v́ thấy càng ngày càng phong phú hơn. Được như vậy cũng là nhờ sự đóng góp bài vở của các bạn khắp nơi. 

Cám ơn Chúa đă cho con c̣ thoát nạn (chữ của Tâm Tè) để Bản Tin khỏi . . . mồ côi!

 

Lăo Bá nói :

 

Các bạn thân mến,

Bài  viết về Trà Bồng sẽ được tiếp tục. HB sẽ gửi bằng email hoặc post lên site TG một số h́nh ảnh chụp Trà Bồng sau trận chiến.

Cảnh Trà Bồng rất đẹp có thể không thua kém ǵ Sapa cả!

Tại dây có một khu rừng rất quư hiếm ( HB sẽ viết một bài về đề tài này )

 

Lăo Tạ nói:

 

Chủ biên nhất định đăng bài Trà Bồng vào TGBT để các bạn không có PC thưởng lăm.

Yêu cầu Lăo Bá làm thành những Album, cảnh đẹp VN, kể cả cảnh Trà Bồng (nếu không chiếm nhiều memory).

 

Lăo Anvideo nói:

 

Thạc ơi, Tớ cứ tưởng cậu in lấy, ai dè cậu phải đi nhờ người ta, làm như vậy mất công và mất nhiều giờ quá. Sao cậu không mua máy in rồi tự làm lấy, sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tớ vẫn tự in lấy bằng một máy in rất rẻ tiền (EPSON- LQ100) tuy vậy mà tiện lắm, muốn in lúc nào cũng được, sửa chữa ǵ cũng dễ dàng.

 

Lăo Tạ nói:

 

An ơi, tớ có tới 2 cái printers cũng rẻ tiền thôi (Lexmark Z31 Color Jestiprinter  và MINOLTA –QNS- PagePro 1100  PCL) cũng tự làm lấy được như cậu vậy, nghĩa là muốn in lúc nào th́ in và  sửa chữa ǵ cũng dễ dàng.

Nhưng khi in nhiều trang để đóng thành tập th́ in máy nhà không lợi, nên đem ra Office Depot, hay Kimko Copy Center. (Những công ty này rất nhiều cửa hàng trên toàn nước Mỹ, riêng Houston cũng có mấy chục cửa hàng trên khắp thành phố, riêng Kimko Photocopy Center có nơi mở cửa suốt ngày đêm 24/24)

Tại đây có những máy photocopy khổng lồ, tớ cũng tự in lấy (self service) chứ có nhờ ai đâu. Nếu ḿnh lười có thể đưa cho nhân viên của họ in cho, nhưng tính công đắt hơn tự ḿnh làm) Ḿnh in cả ngàn trang mà cũng mau lẹ lắm, (chỉ có hôm bị tai nạn xong th́ làm chậm chạp mất th́ giờ nhiều thôi).

Nếu đem so sánh mua máy và các đồ phụ tùng ( mực, giấy in v.v.) về nhà mà in lấy th́ phiền phức và tốn phí hơn nhiều so với việc đem đến các trung tâm này để in.

Việc in ấn TGBT bạn Bùi Ngọc Thiệp, Chủ biện Đặc san Ninh Cơ cũng đă đề nghị mua máy tối tân  (như ở Trung Tâm Công Giáo VN của Giáo phận Orange County đang xài !) nhưng tớ vẫn thấy cách tớ đang làm tiện lợi hơn. Với lại đă chắc c̣n sức khoẻ hoài để phục vụ anh em măi suốt đời đâu, với lại v́ t́nh bạn mà làm chứ không như những người làm thương mại, họ mua máy về để in ấn rồi bán bù lại tiền mua máy. C̣n anh em ḿnh th́ kiếm lợi nhuận ở đâu ra?

Đối với TTCGVN tại Orange County họ mua máy để in tập san xuất bản hàng tháng, họ thu được tiền quảng cáo của các cửa hàng, các thương vụ, ngoài ra c̣n thu được tiền của những ngựi ủng hộ v́ muốn được tiếng với cộng đồng giáo dân nên coi như là những mạnh thường quân  . . .  Mục đích của họ khác, và có điều kiện. C̣n ḿnh th́ khác, chỉ là t́nh bạn mà thôi nên không tính chuyện thiệt hơn, hơn thiệt.

 

 

An nhờ Thạc nói với BVC:

 

Tuần trước, An có việc xuống Long Xuyên, gặp Cha giáo Mai Xuân Triết, vừa gặp An, ngài hỏi ngay “ BVC bây giờ thế nào rồi ?”  An trả lời “ … sang năm hắn sẽ Về Nguồn cùng với chúng con, thế nào con cũng dẫn hắn đến gặp Cha để Cha xem cái chân của hắn đă từng giơ chân lên để “đạp mũi nhọn . . . ” Ngài cười vui vẻ .  Thân ái  -  AN

 

Chẳng cần Thạc nói BVC cũng biết v́ hắn đă vào thăm site thường xuyên :

 

BVC cũng  sẽ đọc được những ḍng chữ này trên site, lúc này BVC dưỡng bệnh, không đi làm việc nữa nên có nhiều giờ để lang thang trên site của TG, và các website khác để đọc các báo điện tử.

 

Thư của Giuse Khánh viết từ Garden Grove CA

 

Giuse Khánh HO (!?) thăm bác Tạ Thạc, Thăng Đen và các bạn đă gửi lời chào tôi lần đầu tiên khi gia nhập làng  meo TG.

Rất tiếc Giuse Khánh không ham dùng PC nên không có nhiều tin tức đến các bạn như ư các bạn mong muốn xin thành thực tạ lỗi. Nhân tiện đây Khánh xin thổ tả về cái tôi để các bạn tường:

“ Khánh hiện sống tại Nam California với bà bề trên mà Khánh cưới về làm bề trên HO  ở Saigon mà có một số bạn đi dự lễ cưới. Hi65n nay Khánh tôi có 7 kiệt tác phẩm và 12 cháu nội, ngoại cũng ở gần Khánh nên rất vui và cũng rất ồn ào, hiện đă có 6 cháu lập gia đ́nh  dổ đồng mỗi tên có 2 tí nhau. Khánh lúc này ở nhà coi babysister phụ mẹ bề trên hoặc bề trên sai ǵ th́ không dám trái lệnh v́ đức vâng lời trọng hơn của lễ Khánh đă học làm ḷng từ khi c̣n bé xíu cho đến lúc bạc đầu như bây giờ không hề dám quên. Lâu lâu có lúc được rảnh rỗi th́ nằm thở hắt ra và nghĩ đời chỉ có thế thôi . . . và c̣n lắm nữa nhưng không thể nói cho hết được . . . thôi để khi khác nói tiếp nhá các bạn. 

V́ có cháu nhỏ đang khóc đ̣i ông cho bú  . . . Lúc này Khánh đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn lắm các bạn ạ. Nói để các bạn thông cảm với cái thân già này chút xíu. Thân chào  Giuse Khánh.

 

Tội nghiệp cho Giuse Khánh quá già !

 

Bạn nào đọc những ḍng trên (nguyên văn) của Giuse Khánh  mà không tội nghiệp “cái thân già” . . . Rồi tự xét thấy chẳng lẽ chỉ có Giuse Khánh có quyền  già  thôi sao? Chỉ v́ Khánh lười th́ đúng hơn. Nếu ai cũng kêu già lăo mệt mỏi như Khánh th́ thử hỏi ai sẽ đóng vai mơ làng để thông tin cho anh em hàng tháng đây hả Giuse Khánh ?

 

Hà Bá thăm An và các bạn

 

Thăm An và các bạn mến,

DVD Quê hương  Nỗi Nhớ & Niềm Thương 2003 coi như đă xong phần kỹ thuật, Hà Bá chỉ c̣n đợi lệnh của Lăo Tè th́ sẽ cho copy ra hang loạt . Ha bá sẽ dùng nó như quà Noel đến với các bạn. Vậy xin các bạn vui long cho Hà Bá biết địa chỉ để có thể gửi làm quà cho các bạn. ( Một số bạn th́ đă có rồi chẳng hạn như Cao Thanh). Riêng An th́ ḿnh sẽ gửi sớm DVD này. Có 3 phần

Phần 1 : Đêm Thơ ở Ngọc Lan Đ́nh

Phần 2 : Họp mặt Thánh Gia ở Bùu Môn

Phần 3 : Họp mặt Thánh Gia ở Gia Kiệm 

 

 

Anvideo đáp lời và cám ơn lăo quan Hà Bá

 

 

Chúc mừng Hà Bá đă làm được  DVD một cách tài t́nh ! Địa chỉ của An ở trong  cuốn TGHK. 65/323. KP 1, P Tan Mai. Tp Biên Hoà, Dồng Nai VN.

Cam ơn trước và cám ơn nhiều – AN

 

Lăo Đầu Bạc từ Ngọc Lân (New Orleans) LA lên tiếng :

 

Các bạn ơi, chúng ta lại phục Lăo Hà Bá them một lănh vực khác nữa rồi. Đó là lănh vực chụp ảnh và quay phim, rồi chuyển thành DVD. Với tài Lăo Bá, anh chị em TG tham gia kỳ VỀ NGUỒN 50 thêm nữa! Cám ơn bạn Hoàng Ngọc Lễ thật nhiều.  -   Lăo Đầu Bạc

 

Chuyện chuyển từ video qua DVD của hệ thống bên nhà :

 

An nói với Thạc:

 

Thạc ơi ! Chuyện chuyển qua DVD ờ bên nhà th́ dễ, nhưng mắc tiền lắm 300.000d/2 hours, Tiền đâu mà chuyển được ? - AN

 

 

Chuyện chuyển từ Video qua DVD của hệ thống bên nhà:

 

Hà Bá nói với An:

 

An ơi ! Ở bên nhà chuyển ẩu lắm! Kỳ trước đây ḿnh quay đám cưới cho người cháu , rồi nhờ một cửa hang ở đường Huỳnh Thúc Kháng (do An chỉ) chuyển qua DVD, họ nhận rồi chuyển lung tung, nhiều đoạn không có âm, nhiều đoạn h́nh bị cắt, h́nh ảnh bị chớp . . .  Sau hỏi kỹ th́ mới biết cái programme họ sử dụng đă quá lỗi thời, hệ thống máy với khả năng memoire vive quá yếu!

 

 

Như vậy chúng  ḿnh ráng chờ Lăo Bá làm DVD chắc ăn hơn:

 

Như vậy cứ nhờ Hoàng Ngọc Lễ là chắc ăn dù cho có phải chờ đợi sau chuyến VỀ NGUỒN 50 anh trơ về Thuỵ Sỹ , anh chị em ta có thể chờ đợi mà. Cũng xin anh nhận cho anh chị em TG chia sẻ những phí tổn đó, đâu có của chùa hoài coi sao được  OK  - Lăo Đầu Bạc

 

 

Hà Bá nói đây chỉ là hobby  của Lăo Bá, chỉ cần lời cầu nguyện của anh chị em:

 

Đây chỉ là một a "hobby"  của Hà Bá, Ở đời mà tạo cho nhau được những nụ cười th́ giá đắt mấy cũng phải trả. Anh chị em cứ yên tâm, một khi anh chị em nhờ ath́ Hà Bá “xin vâng” ngay!

Bù lại,  Hà Bá vốn là con người khô khan nguội lạnh, thích đời và ham thích của trời nên xin các anh chị em đặc biệt là lăo chánh trương Đầu Bạc them lời cầu nguyện cho “lỗ Trí Thâm” biết ăn năn hồi tỉnh . . .

- Hà Bá

 

 

Hà Bá  làm thơ cho BVC khi hay tin cái đầu trọc của hắn tóc đang lún phún:

 

Lún Phún

(Tặng BVC)

Lún phún da non ngứa găi hoài

Da đầu tóc mọc đă lai rai

Soi gương “SƯ” phọt ra lún phún

Chắc là căn bệnh hết nay mai

 

Hà Bá

 

Tuân Mất Gốc cũng làm thơ tặng BVC v́ đầu hắn đă lún phún  . . .

 

SAMSON

 

Tóc tơ lún phún mọc khắp đầu

Điền vui cơn bịnh đương biến xa

Sam-Son phen này phục lại sức

Da-Li-La c̣n sướng tấm than

 

Mừng anh bạn Chấn thoát tử thần

Nhất tâm muốn sống anh thắng bịnh

Y Sĩ tỉnh lại, thấy ḿnh sai

Sáu tháng hay là sáu mươi năm

 

TMG

 

Ngô Thanh Tâm,  Oslo Thủ đô Norway  góp ư:

 

Rất vui khi thấy anh em TG Houston duy tŕ t́nh bạn TG  với BVC mà các anh chị em TG hoàn vũ cũng duy tŕ t́nh bạn TG trong bất cứ thành viên dù đang trong hoàn cảnh nào. Chuc BVC mau lành bệnh

 

Lăo Tè  Na Uy

 

Phạm Ngọc Tuyền khen TGBT # 41  Tháng 8-2003:

 

Các ban TG thân mến,

Đọc TGBT số 41 Tháng 8-2003 và những thư trao đổi từ vấn đề anh Thạc bị nạn, đến Hà Bá t́nh nguyện làm DVD và các bạn khác đă đồng loạt cảm ơn. Tuyền thấy thể hiện một bầu không khí “ Một ngày Thánh Gia cả đời Thánh gia”

Văn chương th́ theo Hà Bá nói “cứ tuôn ra như ngỗng ỉa”

Ngày xưa Tuyền đâu có thấy Lăo Tâm Tè, Lăo Đầu Bạc viết lách dữ dội như vậy mà bây giờ đến tuổi “xế chiều”lại càng viết hay, viết giỏi và tư tưởng đầy ḿnh. Từ khen “bà xă” đến các “công nương”chắc là để được ăn cơm ngon, canh ngọt! Ḿnh lại thấy tinh thần “VỀ NGUỒN 50” có vẻ sống dậy, hy vọng chuyến này sẽ đông. Nhưng riêng ḿnh chưa chắc 100%. Tuyền nguyện xin Chúa cho lăo Thạc Tạ binh an khoẻ mạnh để phục vụ anh chi em qua TGBT. C̣n các anh chị em khác đừng có bị “tê liệt” để khỏi khổ ḿnh và khổ cho những người than.Lăo An th́ được khoẻ mạnh để làm gạch nối giữa anh chị em TG trong và ngoài nước. Lăo Hà Bá ( tuy Tuyền chưa quen) nhưng cũng xin Chúa cho khoẻ mạnh để làm việc hăng say giúp đỡ anh  em v́ nếu thiếu lăo Hà Bá th́ tất cả chúng ta sẽ chẳng c̣n interesting media để tán gẫu và nghe ngâm thơ, nghe nhạc và nghe chuyện “Cô Dâu”. Nói vậy không phải là Tuyền quên các an hem khác đâu, mỗi người góp một khía cạnh dù trongb âm thầm như Tuyền hay trong thinh lặng cầu nguyện như các an hem Linh mục, v́ mọi người đều là thành viên TG cả!

Chúc các bạn “Một ngày vui, một đời vui”  -  Phạm Ngọc Tuyền,  Thánh Gia’ 57

 

 

Anvideo th́ reo vang và vỗ tay hoan hô “ông Trùm” Phạm Ngọc Tuyền

 

Hoan hô “Ông Trùm Phạm Ngọc Tuyền, ông giảng hay quá ! giọng của ông giống giọng củavị “Đại úư” ra lệnh cho binh lính trước khi lâm chiến.Em xin chấp hành lệnh cấp trên. Thăm sức khoẻ của ông và gia d́nh. Thân ái – AN

 

Tâm Tè th́ thấy P N Tuyền bệ vệ chân đi hai hàng  như Cụ Diệm:

 

An goi Tuyền là "ông Trùm", đúng laq81m! Hồi nhỏ hắn bệ vệ như cụ Diệm vậy, h́nh như bụng to và đi hai hang ( chắc là có ǵ vướng )     TÂM

 

 

Hà Bá th́ họa P N Tuyền  theo ư trên của Lăo Tè

 

Cái ǵ dính giữa hai càng

Để đi tàng hảng hai hàng, hai nơi

“Của đời” to tủa  chơi vơi

Thế nên chân cẳng hai nơi, hai hàng

 

Hà Bá

 

Lăo quan Hà Bá báo một  tin thật vui cho các bạn TG hoàn vũ:

 

Trước khi cắt nghĩa về Adobe Acrobat do 2 ban  yêu cầu ( dựa theo cái mail của một anh bạn của quan chủ nhiệm nói về bẻ khoá lấy lậu Acrobat 6). Hà Bá xin cắt nghĩa thêm đôi hang về Video Media.

 

Hôm qua quan chủ nhiệm Tạ Thạc yêu cầu bạn Anvideo là sau khi về nguồn th́ cố gắng chuyển video sang DVD để chất lượng vừa tốt, vừa bé nhỏ gọn . . .

 

Sau đó bác Anvideo trả lời rằng ở VN chuyển 2 tiếng đồng hồ hết 300.000 đồng (Hồ). Nhưng xin nói thêm rằng đây chỉ là sang băng thôi chứ không có nghệ thuật montage, làm phim, cắt, dán, lồng âm, lộng h́nh lộng chữ . . .  Cái máy sang DVD hiện nay không c̣n quá đắt, chẳng hạn như Sony có khả năng thâu 52 giờ (52 cuốn phim VHS/DV . . . chỉ mất 1 giờ, nhưng giá chỉ c̣n khoảng 1500 đô la Mỹ.

 

Để làm montage cho một cuốn phim DVD 120 phút với những phương tiện mạnh và tối tân nhất như Adobe Premiere 6.5 cũng phải mất ít nhất vài ngày, tuỳ theo sự nhanh nhẹn , nhậy bén của từng người. Phải t́m chọn những bài thích hợp, phải coi đi coi lại cuốn phim trước khi cắt bỏ, phải làm chủ và chọn những mẫu chữ liên quan, ấy là chưa kể đến những effets khác như đóng và mở phim …

 

Cũng như những mail trước, Hà Bá cắt nghĩa rằng để có thể làm được những điều trên, người làm montage  phải được trang bị rất nhiều loại máy và thật tốn kém. Nhưng nay với hệ thống tin học media th́ chỉ cần một máy portable cực mạnh,  pentium 4, 3 gega HZ, 120 gega hard disk......DDRam > 1.000 ........

 

Hà Bá xin đề nghị thế này, khi VỀ NGUỒN xong, các bạn gửi ngay các DV vừa quay xong tới Hà Bá sẽ bỏ một ngày giúp các bạn. Đây cũng là một Hobby của Hà Bá ( c̣n hơn là đi chơi bời lêu lổng, nói theo lời của hiền thê của Hà Bá).

 

Đêm qua t́nh cờ Hà Bá mở cuốn phim Phong-Hương, Tuân-Cúc thăm chơi Hà Bá. Coi đoạn h́nh Phong lái tầu điêu luyện như một thuỷ thủ lành nghề. C̣n TMG th́ thỉnh thoảng cứ nhảy thót lên đưa hai tay lên trời  la toáng lên rằng “đẹp như Vịnh Hạ Long! Mà đẹp thật, non nước hữu t́nh nhất là 3 thằng già  trong tay đều cầm một chai bia lạnh. Uổng một điều là khi An và Hùng tới thăm chơi th́ chỉ chụp h́nh chứ không quay phim. Hà Bá cũng sẽ ghép những h́nh này trong DVD thứ 2.

 

DVD Quê Hương Nỗi Nhớ & Niềm Thương vẫn c̣n đang đơi lệnh của Lăo Tè trước khi gửi đi. Cũng xin thưa rằng DVD đầu tiên này xin Lăo Tè đừng đặt nặng  vấn đề nội dung v́ khúc đầu như đă nói rằng thằng cháu nhút nhát trước bộ râu Ăng lê của bác Tuân, không dám bén mảng lại gần mà cháu ngồi ở măi bàn dưới quay lên trong đêm tối.

 

Lăo Tè hăy chú trọng mạnh vào kỹ thuật ghép, ráp, lồng âm, lộng h́nh . . .

 

 

Thông báo mới về site TG:

TRONG TƯƠNG LAI  SITE THÁNH GIA SẼ CÓ NHỮNG  VIDEO CLIPS ĐỂ ANH EM CÓ THỂ THÔNG HIỆP VỚI NHAU QUA H̀NH ẢNH  -

Nay thông báo –

 

HÀ BÁ

 Người phụ trách site TG 

 

Kính thưa quư bạn,

-          Như vậy là DVD 1 “Quê Hương Nỗi Nhớ & Niềm Nhớ ” sau khi được Lăo Tè kiểm duyệt, Hà Bá  đă gửi đến các bạn yêu cầu và đă cho HB địa chỉ . Chính v́ sợ làm mất th́ giờ của các bạn nên buộc ḷng HB đă hỏi ư kiến các bạn trước. Có một số bạn yêu cầu gửi DVD nhưng lại không cho Hà Bá địa chỉ, nên đành chịu thua.

-          DVD “ Làng Cũ Quê Tôi Bên Sông Cầu” cũng đang được montage và sẽ gửi đến các bạn như đă kể ở trên một ngày gần đây. Trong DVD này  có cả  những h́nh của anh em Ngâm Giao, quê hương của Cao Thanh và Thanh Suốt.

-          DVD3 “ Quê Hương Đất Nước & Con Người ” cũng đang được gom h́nh, lộng h́nh . . .

-          Xin các bạn hăy coi đây như món quà của Hà Bá đến với các bạn để bù đáp lại những cảm t́nh, mến thương mà các bạn đă dành cho Hà Bá   

 

TIN VỀ CHA NAM 

 

Hôm ấy  ( 5.8.03) Thạc được “mật báo” của Phát Cúc từ Ngọc Lân (New Orleans) báo tin rằng cha Nam Con Đơt vừa được người cháu tên Bắc ở gần thành phố của Phát Cúc t́nh cờ mở sổ tay của cha Nam thấy số điện thoại của Phát Vũ  nên đă t́m hộ bạn cho người chú là cha Nam, do đó cha Nam đă gặp đưọc Phát Cúc.

Sau khi gặp được bạn Phát rồi th́ ngài đi Bioxi (Missoury), ngày hôm đó ngài ở nhà người cháu tên Đông và cho Thạc số phone để liên lạc. (Phát c̣n lưu ư Lăo Tạ rằng họ hàng cha Nam đều lấy phương hướng để đặt tên, này nhé cha Nam, cháu tên Bắc ở New Orleans, một cháu nữa tên Đông ở Bioxi), chỉ c̣n thiếu hướng Tây nữa là đủ 4 hướng. Cho nên cha Nam “rét” lắm v́ đă bị trên 10 năm bị gió thổi vào . . . vậy khi nói chuyên Thạc nhớ thận trọng kẻo ngài sợ!

Thế là sau khi cúp phone với Phát, tôi kêu điện thoại đến nhà ông Đông tại Bioxi th́ gặp cha Nam, sau khi nghe và biết người đang điện đàm là Thạc Tạ th́ ngài rất vui mừng, tôi hỏi thăm vấn an sức khoẻ của ngài th́ được trả lời là không được khoẻ lắm, hàng ngày vẫn phải uống thuốc trị bệnh cao máu và trị bệnh tiểu đường. Tôi nói rằng tuổi chúng ta, mấy ai mà thoát khỏi hai chứng bệnh vừa kể. Tôi hỏi ngài có chương tŕnh ghé thăm Texas  trong đó có Austin và Houston không th́ được cha Nam trả lời :

-          Chắc là không, v́ không ngờ Mỹ quá rộng, đi  hoài không hết!

Tôi có nhắc lại:

-          Trước khi rời VN cha Nam có nói sẽ gặp chủ biên Tạ Thạc và “người cô đơn BVC “ vào cuối tháng 6-2003 cơ mà?!

-          Ḿnh nghĩ vậy, nhưng mà khi qua đây mới biết nước Mỹ quá rộng, mấy hôm nay tôi di chuyển từ miền tây  Orange County (California) qua Boston, Massachusettez và mấy tiểu bang gần đó như New York, Illinois rồi qua Lousiana bây giờ đang ở Missoury, chỉ ngồi máy bay thôi mà mệt quá nên chắc phải bỏ qua Texas thôi.

 

Thấy ngài bỏ qua, không có ư định tới thăm “người cô đơn” như dự tính từ trước nên tôi lối đường giây three lines với BVC để cha Nam nói chuyện, nhưng chuông reo không ai bắt phone, Chấn vắng nhà.Tôi liền quay sang select với phone của Thăng Đen, và cả 3 chúng tôi đều nói chuyện thật vui vẻ, cha Nam nói 3 người ở 3 nơi thật xa mà nói chuyện như ở gần nhau thật quá đă đă ! Rồi như quên điều ǵ, cha Nam hỏi:

-          Thăng Đen có biết ḿnh đang ở Bioxi không?

Thăng Đen liền lên tiếng:

-          Thăng Đen đang nói chuyện với cha Nam đây này . . .

-          À, vậy Thăng Đen đấy hả ? Ḿnh lại tưởng là . . .  anh nào ấy!  Sao nghe tiếng . . . trẻ thế!?

 

Thăng Đen lại được một phen phổng mũi.

 

  

TIN THÊM VỀ CHA LỄ:

 

Hôm qua 8.8. 03 BBT/TGBT đă liên lạc bằng phone với Trưởng Tràng Đinh Ngọc Lễ  và  được biết hiện Lễ đang bị chứng nhức đầu hành hạ nên các chương tŕnh đi đây đi đó đều tạm hoăn lại hoặc bị huỷ bỏ. Do đó Trưởng Tràng có yêu cầu Chủ biên báo cho anh em TG hoàn vũ biết v́ đă lâu Lễ không liên lạc v́ thiếu phương tiện chứ không v́ lười đâu. Nhân tiện Lễ cũng xin BBT/TGBT gửi cho bản tin tháng 8 -2003 để đọc cho biết sinh hoạt của các bạn TG hoàn vũ, Lễ cũng cho địa chỉ email ( mượn tạm) để anh em nào tiện việc liên lạc trong thời gian Lễ c̣n ở Hoa Kỳ: tanhdinh@sbcglobal.net.

Sau đây là mail của Chủ biên gửi cha Lễ:

 

Date: Fri, 08 Aug 2003 23:32:10 -0500

 

Cha Lễ thân,
Ngày mai  09.08.03 sẽ gửi TGBT in trên giấy về địa chỉ: 

1147 BRANDYBUCK WAY
SAN JOSE, CA 95121

 

Bản tin này cha Lễ có thể đọc liền ngay được nếu ngài chỉ cần bấm nhẹ mũi tên vào địa chỉ site TG:

 

https://www.angelfire.com/rnb/thanhgia

 

 

BBT/TGBT  thân gửi:

 

Các bạn TG hoàn vũ thân mến,

Chủ biên vừa điện đàm với Trưởng Tràng Đinh Ngọc Lễ và  thay mặt an hem chúc mừng lễ Thánh Đa Minh bổn mạng của Lễ. Lễ cám ơn tất cả các bạn TG. Đă chúc mừng và cầu nguyện cho Lễ.

 

Ngược lại, Lễ chúc Chủ biên sớm b́nh phục hoàn toàn để làm việc giúp anh em trong việc nối nhịp cầu. Lễ dự định đi dự Đại Hôi Thánh Mẫu Ḍng Đức Mẹ Đồng Công Carthage Missourie nhưng bị chứng nhức đầu, lại khí hậu quá nóng của mùa Hè nên không dám đi, do đó chuyện đến thăm Ban Biên Tập và bản doanh của Bản Tin TG  tại Houston không thực hiện được nên đành cáo lỗi với Chủ biên Tạ Thạc và Thủ Quỹ Thăng Đen.

 

Lễ cũng nói rằng không thể đến Ngọc Lân (New Orleans) thăm anh chị Phát Cúc !

 

Cha Lễ cũng tạ lỗi với cha Nguyễn Anh Văn, các bạn Nguyễn Thanh Định, Hoàng Bá Thông tại thủ đô Austin của Texas, cũng v́ lư do nêu trên, thật tiếc quá!

 

Đó là bầu tâm sự của Trưởng Tràng Đinh Ngọc Lễ. (phone: 408-972-9341)

 

 

Nguyễn Thanh  Định nói với cha Lễ

 

Cha Lễ thân mến, 

Mấy hôm nay Texas thật nóng, lũ chúng tôi sắp chết khô rồi mà cha không đến thăm th́ chúng tôi bốc hơi mất! Nhưng không ai bắt người nhức đầu đi thăm củi khô, nhớ đến nhau trong kinh nguyện là đủ rồi, ân sủng của Thiên Chúa là tất cả.

Cha Trần Sơn Nam hiện đang ỏ địa chỉ 12003 Ranchito St. El Monte CA 91732 . Phone 562-427-5373, có lẽ thứ tư 20.08.03 lại đi Georgia rồi.

Cha Nam có gửi cho Định cuốn sách “Đỉnh Trời Yêu Thương” rất hay, Định đang dự định giới thiệu với Cơ Sở Hy Vọng ở Cali  in lại cuốn sách này tại Mỹ, v́ là sách tu đức có nhiều mùi vị hôi nhập văn hoá Á Châu, rất thích hợp cho người Việt chúng ta.

Nhân dịp lễ Thánh Đa Minh xin chúc mừng cha Lễ và các bạn nhận Thánh Đa Minh làm Bổn Mạng.

  

Thư của bạn Khải Lưu viết từ Irvine CA:

 

Anh chị Thạc thân mến

 

Khải gời thư thăm anh chị, Khải ước mong anh chị luôn khoẻ mạnh và gặp nhiều may lành . Sau đây là tin của cha Lễ:

Cha Lễ đă điện thoại cho ḿnh biết rằng đă phone cho anh nhiều lần nhưng không thông, có lẽ cha Lễ ghi lầm số chăng (?). Cha Lễ nhờ Khải báo tin cho anh Thạc hay để có thể phone đén nhà em cha Lễ   408 972-9341

Chúc anh chị luôn khoẻ mạnh, các cháu gặp nhiều may mắn, đặc biệt sức khoẻ của anh được phục hồi một cách vẹn toàn.  Thân mến   -  Khải Lưu

 

Chuyên Gia Việt Nam  (Gia Viên) kể chuyện Đặc San Ninh Cơ

 

Bạn Hà Bá quư mến,

Nói vậy là bạn không “kỳ thị” tên Khoa Thỏ Gia Viên (Gia=Chuyên gia / Viên= Việt nam à đọc nhanh theo tiếng Mỹ, tác giả cắt nghĩa như vậy) này đấy chứ? Nếu bạn cảm thấy dễ chịu lúc nào đấy th́ làm ơn gửi hai (2) DVD đó cho tôi được không? Tôi có cảm tưởng tôi lúc nào cũng là thứ hạng 2 trong TG vậy. Bạn thấy thế nào? Tôi đă đọc kỹ loạt bài về technology của bạn và rất phục. Bạn cứ việc tiến hành theo kỹ thuật ấy đi và đây là địa chỉ:

 

KHOA NGUYEN (GIA VIEN)

P.O. Box 6545

Santa Ana, CA 92843.

 

C̣n chi phí th́ sao đây? Bạn cũng nên cho biết luôn thể. Không lẽ bạn “ cơm nhà vác DVD ” hay sao đây? Vài hàng thăm bạn.

Tôi đă có cuốn Ninh Cơ mới rồi, đang đọc, số này có nhiều bài hay ghê lắm! Thế nhưng trong bài thơ duy nhất của tôi, người ta đánh sai đi mất một chữ khá quan trọng làm ḿnh cũng bực ḿnh. Đó là chữ  “ gót sen ” người ta đọc là “ gót sau ”!  Trong câu “ Lá buông theo gió rợn mừng gót sen”. Gót sen dể chỉ  gót chân người con gái đẹp, nó hồng hồng như bông sen vậy! Chữ này trong Kiều, tôi sẽ dẫn chứng sau. Chữ “gót sau” là cái ǵ chứ !!!.

Tôi cũng đọc truyên của Tâm Tè : Hoa Soan cũng có mầu tím gần như hoa Tử Đinh Hương … Bạn có hai bài trong đó có bài về “ Hát Quan Họ” hay ghê lắm. Cám ơn trước nhé. Thân mến. Khoa Thỏ ( Gia Viên) 

 

Chủ Bút Bùi Ngọc Thiệp  Đặc san Ninh Cơ lên tiếng:

 

Thạc Thân,

Đặc san Ninh Cơ 2003 đă in xong, chưa gửi cho người nào hết, không biết tại sao Khoa đă có trong tay một cuốn rồi! Kể ra Khoa khá lanh lẹ trong việc này. Nhiều lần tôi khuyên Khoa nên tự đánh máy lấy “tác phẩm” của ḿnh để khỏi xẩy ra chuyện “đáng buồn” vừa rồi, nhưng Khoa nói bận rộn lắm không có giờ tập đánh máy. Công việc của tôi đa đoan quá nên khó chiều ư mọi người. Làm việc t́nh nguyện giúp anh em, tôi chỉ làm hết khả năng của ḿnh thôi.

Ninh cơ làm việc theo một lối khác. Không ai xếp người nào là  Chủ biên cả, chỉ có Chủ bút thôi (tức là người chọn và soạn bài, cho đánh máy và đưa đi in) Cho nên nói Tuyên hay Thiệp là Chủ biên  đều không đúng. Có lẽ nói chúng tôi là những người “vác ngà voi” th́ đúng hơn.

Nhân tiện đây tôi xin lỗi  bạn Khoa về đánh máy sai chữ “gót sen”. Chữ gót sen trên giấy có lẽ chưa quan hệ bằng một “gót sen” thật sự trên đời này phải không bạn Gia Viên? Để đền bù, khi nào bạn tới tôi chơi, tôi xin kiếm cho bạn một “gót sen” thật sự đ643 “vui hưởng cuộc đời” bạn nghĩ sao? Nếu tôi không làm được việc này, xin nhờ các bạn khác tiếp tay. Nếu Hà Bá có lần nào trở về Làng Lim nữa th́ Khoa nên đi theo v́ ở đó có rất nhiều “gót sen” xinh đẹp như mộng, chỉ sợ tuổi già của bạn không khm nổi thôi. 

 

Nguyễn Dương An từ VN nói với “Ông “ Thiệp:.

 

Ông Thiệp ơi,

Tôi chưa một lần nào được hân hạnh gặp Ông, cũng chưa bao giờ đợc nh́n Đặc San Ninh Cơ mà Ông là Chủ biên. Tuy vậy tôi cũng xin gửi tới Ông lời chào thân ái và chúc Ông vui luôn mặc dầu bị “than phiền” . Một vài câu than phiền th́ đă nhằm nḥ ǵ. Biềt đâu chẳng có ngày người ta gởi email cho cả thế giới để chửi Ông đủ mọi tật xấu, lúc đó Ông mới cảm thấy mùi vị của ban bè!

Tôi vẫn c̣n mừng cho Ông là người  ta than phiền nhưng vẫn c̣n tiếp tục lien lạc với Ông, như vậy có nghĩa là người ta chưa “point final” với Ông, Ông c̣n có cơ hội làm cho người ta sáng mắt ra . . .

Theo tôi, bài tiếng Việt mà không có dấu th́ đọc sao cũng được. Ai muốn bài của ḿnh chính xác th́ bỏ dấu vào, nếu máy PC không có dấu th́ chép bằng tay, gửi qua Bưu điện. Những người “than phiền” Ông cứ bảo thẳng họ như vậy. Tôi cũng đă gặp nhiều trường hợp như vậy, và tôi cũng đă xử lư như thế, họ cũng phải chịu cứng cổ ra! Mong có dịp khác được đóng góp ư với Ông nhiều hơn ! Thân ái    AN

 

 

Tiếng nói của bạn Tâm Tè từ Na Uy (Norway)

 

Anh Thiệp biết tại sao bạn Nguyễn Dương An nhà tôi “gởi lời chào” tới anh không? Bởi v́ An cũng như anh, đầy thiện chí và xả thân v́ bạn bè, nhưng lại bị chửi (đúng nghĩa đen) nhiều lắm, vậy mà An vẫn vui vẻ. Thôi hai ông đồng hội đồng thuyền nên lập ra cái hội “Nghiền Nghe Chửi” đi!  TÂM

 

Tiếng nói của Chủ bút Đặc san Ninh Cơ gửi bạn An:

 

Bạn An thân mến,

Xin được phép gọi là bạn cho thân t́nh. Cảm ơn bạn đă hỏi thăm và tỏ ra thong cảm cho tôi khi bị bạn bè không vui v́ một lỗi lầm trong Đạc San Ninh Cơ. Bạn cũng là cựu học sinh Hồ Ngọc Cẩn, nhưng bạn tỏ ra xa lạ với Đặc san Ninh Cơ, đứa con tinh thần của Trung học Hồ Ngọc Cẩn.

Ninh Cơ tới nay được 3 tuổi. Bạn có thể nói cho tôi cách gửi về biếu mấy số không? Tôi quá vụng về việc này. Nghe Thạc nói, bạn lưu giữ được nhiều tài liệu quư giá mà ít người có, thật đáng ca tụng bạn về việc bảo tồn văn hoá. Nếu có thể năm tới xin bạn hay “ái nữ” của bạn góp một vài bài cho Ninh Cơ 2004 được không? Ước mong bạn đừng từ chối việc hợp tác về văn hoá hữu ích này. Mong tin bạn     Thiệp

 

 

 

 

 

THÔNG BÁO KHẨN

 

 

Các bạn TG hoàn vũ thân mến,

 

Ban Biên Tập TGBT xin thông báo cho các bạn TG toàn cầu biết:

Bạn TG Vũ Thanh Phát ( Lăo Đầu Bạc) Khoảng 11:00 AM  Thứ Sáu 15.08.2003, tự nhiên bị đau nhói ở lồng ngực phía bên trái tim, đau đến nỗi chịu không nổi phải vô bệnh viện trong trang thái cấp cứu (emergency).

 

Sau hi nhập viện các Bác sĩ chẩn bệnh, chụp X-Ray, thử máu v.v. Sau khi chích thuốc, cơn đau thuyên giảm chút ít. Mấy giờ sau đó chỗ đau bên trái ( chỗ trái tim) lại chạy qua bên phải làm đau nhức tiếp.

 

BS coi  những phim vừa chụp, thấy tim phổi đều tốt cả, nên vẫn chưa t́m ra căn bệnh.

 

Bây giờ th́ cơn đau đă thuyên giảm, BS  c̣n đang t́m căn bệnh.

 

BS chẩn bệnh tiếp th́ thấy h́nh như lá lách bị sưng,  nên đă lấy một chút lá lách để thử nghiệm,  nên  vẫn chưa biết chắc căn bệnh ǵ..

 

Vậy xin thông báo cùng tất cả anh em TG hoàn vũ để thêm lời cầu nguyện cho TG Vũ Thanh Phát, xin Chúa soi sáng cho các BS sớm t́m ra căn bệnh, và xin cho Lăo Đầu Bạc sớm b́nh phục

 

Houston 17.08.2003

 

Đại Diện BBT/TGBT

          Tạ Thạc 

 

 

 

Lăo Hà Bá sững sờ v́ tin Phát bị bệnh

 

Sững sờ

(Tặng Lăo Đầu Bạc)

 

Tin anh bịnh, tôi rụng rời

Ḷng thành khấn vái những lời nguyện xin

Mẹ thương cứu chữa bạn hiền

Cứu anh qua khỏi, phổi, tim an lành!

 

Thơ anh như một bức tranh

"Chuyện t́nh" anh kể ngọn ngành ư thơ

Giờ đây tôi bỗng thẫn thờ

Cung đàn dang dở, bài thơ c̣n dài ...

 

                                                                          Hà Bá

 

 

 

Thư của hai bạn Thanh Tâm-Khánh Hà từ Oslo Norway:

 

Nghe tin Phát Vũ bị bệnh, thật là lo sợ và buồn rầu. Xin hợp lời cầu nguyện với tất cả bạn bè để Chúa và Đức Mẹ ban cho Phát được mạnh khoẻ b́nh an. Cứ theo lời mô tả của Thạc th́ “không phải tim phổi” th́ cũng bớt phần nào nguy hiểm, nhưng đă bệnh tật trong tuổi già là cái ǵ cũng nguy hiểm hết. Mong Cúc và các cháu được khoẻ mạnh tỉnh táo để lo cho Phát.  -  Tâm-Hà

 

Thư của Trần Tiến Hùng Anthony từ Orange County CA:

 

Xin gửi lời thăm anh Phát, xin Chúa và Mẹ Maria  thương Lăo Đầu Bạc, cắt hết bệnh hoạn  để sớm về nhà. Vườn hoa văn nghệ trong TGBT vẫn c̣n tươi mát v́ có Lăo Đầu Bạc vun trồng. Thân ái   - Hùng Trần Anthony

 

Ta cùng buồn và cùng vui

(Tặng Lăo Đầu Bạc)

 

Hay tin Phát bệnh Lăo Tạ buồn

Cơn bệnh già rồi sẽ nặng hơn

Khi c̣n tráng kiện thời trai trẻ

Đau bệnh để rồi lướt đi luôn

 

Ngày tôi bị té, bác cũng buồn

Nghe tôi bị nạn bác đi luôn

Lái xe một mạch đường xa quá

Chẳng ngại đường trường, đến thăm tôi

 

Nay bác bệnh rồi, tôi bâng khuâng

Tâm hồn trống trải, nhẹ như bông

Suy nghĩ rằng ta cùng già cả

Sẽ đến nơi nào bác biết không ?

 

Có thể mai ngày sẽ  ở  đây

Mống trời nằm giữa những đám mây

Ta cười nh́n xuống xem dương thế

Tất bật đêm ngày, thấy đắng cay !

 

Lăo Tạ

 

TG Về Nguồn 50

 

Lớp Thánh Gia sẽ tổ chức một chuyến du lịch từ Nam ra Bắc và từ Bắc trở vào Nam vào mùa xuân Giáp Thân, 2004, để trở về thăm quê hương sau 50 năm ra đi. Do đó, chuyến du lịch này được gọi là VỀ NGUỒN 50.

 

BTC tha thiết mời các bạn tham dự. Nhưng trước hết xin các bạn đọc kỹ bản dự thảo này và cho BTC biết ư của bạn, chỗ nào đồng ư, chỗ nào không đồng ư, bạn muốn thêm ǵ, bớt ǵ, yêu cầu ǵ thêm nữa, . . . Cũng xin bạn nhớ rằng chương tŕnh này rất dễ dàng điều chỉnh nếu có bạn yêu cầu.

 

Những bạn muốn đi Trung Quốc hoặc Thái Lan th́ BTC sẽ liên lạc với các công ty du lịch để các bạn đi với các công ty đó, sẽ thông tin chi tiết sau . . .

 

 1) Mục đích và ư nghĩa : Để anh chị em TG cùng sinh hoạt với nhau trong những ngày du lịch ; để cùng ôn lại những kỷ niệm mà  anh em đă cùng nhau chia sẻ trong thời niên thiếu khi c̣n trên ghế nhà trường tại Ninh Cường, tại Bùi Chu, tại Huyện Sỹ ; đồng thời cũng để các thành viên trong đoàn có dịp về thăm quê hương và thăm lại những nơi đă đào tạo nên ḿnh khi c̣n nhỏ (tại Bùi chu, Thái B́nh, Hải Pḥng, Hưng Hóa . . .) ; để làm cho t́nh bạn TG thêm vững mạnh và bất diệt mặc dầu anh em đang sống rất xa nhau trên khắp hoàn vũ. Lẽ dĩ nhiên bạn sẽ phải chi phí vào đây nhiều thời giờ và tiền bạc, nhưng bạn sẽ có những ngày sống trong t́nh bạn TG mà không dễ ǵ mua được !

 

2) Thời gian : Dự trù 17 ngày (từ ngày 29.1.2004 đến ngày 14.2.2004, kể cả ngày đi và về).

 

3) Ngày khởi hành : Thứ Năm, ngày 29.1.2004, nhằm ngày 8 Tết Giáp Thân (Tết Nguyên Đán vào ngày 22.1.2004).

 

4) Nơi khởi hành : Nhà thờ Hà Nội, tp HCM (chủ nhà : Lm Đinh Ngọc Lễ).

 

5) Phương tiện di chuyển : Bằng xe du lịch (khi về, ai không muốn đi xe th́ về bằng máy bay).

 

6) Thành phần tham dự : Tất cả anh chị em, con cháu, chắt, thân nhân và các thân hữu của TG. Các bạn có thể tham dự cả gia đ́nh, cha mẹ, con cháu, có thể mời bà con, bạn bè cùng tham dự  . . .

 

7) Hành tŕnh :

1/ Thứ  Năm,  29.1.2004 : Khởi hành tại giáo xứ Hànội, theo QL 13, 14

Buôn Ma Thuột (350km) : thăm gia đ́nh anh Nguyễn Gia Viễn, đi Pleiku (190km), dự sinh hoạt văn nghệ của người thượng (do LM Trần Sơn Nam hướng dẫn), ngủ tại Pleiku.

 

2/ Thứ  Sáu, 30.1.2004 : Pleiku, thánh lễ tại nhà thờ Thăng Thiên (của TG LM Trần Sơn Nam), đi Qui Nhơn (189km), thăm đức cha TG Nguyễn Soạn và cha giáo Nguyễn Cao Hiên, thăm mộ Hàn Mặc Tử (thi sĩ công giáo nổi tiếng), thăm làng Tây Sơn (quê hương của vua Quang Trung), ăn trưa tại Qui Nhơn, đi Quảng Ngăi (178km), ngủ tại Quảng Ngăi.

 

3/ Thứ Bảy, 31.1.2004 : Từ Quảng Ngăi đi Quảng Nam, viếng mộ đức cha Phạm Ngọc Chi ở giáo xứ Trà Kiệu (cách Đà Nẵng 37km về phía nam, nhà thờ Trà Kiệu ngày nay được xây dựng trên đất cố đô của vương quốc Champa xưa), núi Bà Nà (cách Đà Nẵng 35km về phía tây nam, cao 1 378m so với nước biển, nhiệt độ quanh năm trung b́nh từ 17 đến 20 độ C), đi Đà Nẵng (Quảng Ngăi - Đà Nẵng 132km), thăm LM Hoàng Quang Hải, thánh lễ tại nhà thờ Nội Hà, ăn trưa tại Đà Nẵng, đi Huế (108km), đèo Hải Vân, viếng nhà thờ Phủ Cam, Ca Huế trên sông Hương, ngủ tại Huế (BTC liên lạc thuê khách sạn trước và nhờ khách sạn đặt  Ca Huế trên sông Hương).

 

4/ Chúa Nhật, 1.2.2004 : Huế (thuê hướng dẫn viên ở Huế), thánh lễ tại nhà thờ DCCT, ăn sáng bún ḅ Huế, cầu Tràng Tiền, Đại Nội, Cửu vị thần công, Ngọ Môn, điện Thái Ḥa (nơi họp triều đ́nh nhà Nguyễn), Thái B́nh Lâu (nhà đọc sach của vua, có vườn ngự uyển), cung Diên Thọ (nơi ở của các hoàng thái hậu), cung Trường Sanh (nơi  ở của các bà nội của vua), Tử Cấm thành (nơi ở của hoàng hậu và các cung phi), ăn cơm Hến tại cồn Hến, thăm lăng Gia Long (vua thứ nhất của nhà Nguyễn, cách trung tâm tp Huế 16km) và lăng Minh  Mạng (cách trung tâm tp Huế 12km), Đàn Nam Giao (nơi các vua chúa hành lễ tế Trời lộ thiên),  cơm cung đ́nh, ngủ tại Huế.

 

5/ Thứ Hai, 2.2.2004 : Đi LAVANG (74km), thánh lễ tại Thánh địa Lavang, cầu Hiền Lương, Đồng Hới (94km), động Phong Nha (qua Đồng Hới 50km), sông Gianh, đèo Ngang (yêu cầu Ta Thạc và Phong Thái đọc thơ QUA ĐÈO NGANG, phải thuộc ḷng), ngủ tại Hà Tĩnh (cách Phong Nha 100km).

 

6/ Thứ Ba, 3.2.2004 : Thánh lễ tại một nhà thờ ở tp Hà Tĩnh, Nam Định, chùa Cổ Lễ (được xây dựng từ thế kỷ 12, có chuông rất lớn), Ninh Cường (Hà Tĩnh - Ninh Cường 300km), ăn tối và ngủ tại Quất Lâm (có thể về quê).

 

7/ Thứ Tư, 4.2.2004 : Thánh lễ tại nhà thờ Du Hiếu (lănh ơn toàn xá v́ năm 2004 là năm thánh của giáo xứ Du Hiếu, trước lễ có rước trọng thể), Bùi Chu, Thái B́nh (thuê hướng dẫn viên tại công ty du lịch Thái B́nh), nhà thờ chánh ṭa, ... các bạn Thái B́nh về thăm quê, các bạn khác tham quan thị xă TB, ngủ tại Thái B́nh.

 

8/ Thứ Năm, 5.2.2004 : Đi Hải Pḥng, nhà thờ chánh ṭa, ... các bạn HP về thăm quê, các bạn khác tham quan thành phố HP, băi cọc Bạch Đằng (nơi Ngô Quyền đă cắm cọc để đại phá quân Nam Hán trong trận thủy chiến vào tháng 12 năm Mậu Tuất, 938, giết tướng giặc Hoàng Thao), đi Hạ Long, ngủ tại Hạ Long.

 

9/ Thứ  Sáu, 6.2.2004 : Hạ Long, hang Đầu Gỗ (nơi Ngô Quyền tích chứa cọc gỗ trước khi đem cắm trên sông Bạch Đằng), hang luồn, ... đi Lạng Sơn

 

10/ Thứ Bảy, 7.2.2004 : Lạng Sơn, động Tam Thanh, núi Tô Thị, đền Kỳ Cùng, chợ Đồng Đăng, Cổng trời, ṭa giám mục ...(trả hướng dẫn viên của Thái B́nh). Đi Hà Nội, ăn bánh tôm Hồ Tây, ngủ tại Hà Nội.

 

11/ Chúa Nhật, 8.2.2004 : Hà Nội, thành Cổ Loa (do Thục An Dương Vương xây vào thế kỷ thứ 3 AC để chống lại quân Tần), Văn Miếu Quốc Tử Giám (Vua Lư Thánh Tông lập Văn Miếu vào thế kỷ thứ 11 để thờ Chu Công, Khổng Tử và các vị tiên hiền, năm 1076 vua Lư Nhân Tông lập Quốc Tử Giám để dậy học con của vua và con các quan), chợ Đồng Xuân (được thành lập từ năm 1889, ngay gần chân cầu Long Biên), trưa ăn thịt chó ở đê Nhật Tân, tối ăn bún ốc Phủ Tây Hồ, ngủ tại Hà Nội

 

12/ Thứ Hai, 9.2.2004 : Đi chùa Hương tại tỉnh Hà Tây, cách Hà Nội 70km (đi thuyền 5km giống như đường vào Tam Cốc, nhưng đẹp hơn nhiều, leo núi 3km cảnh đẹp nhưng phải chống gậy), tại đây có chùa Thiên Trù, suối Giải Oan, động Hương Tích, đây là một địa điểm hành hương của Phật giáo, chúng ta đến là v́ thắng cảnh  đẹp tuyệt vời của nó, ngủ tại Thanh Hóa (cách Hànội 153km).

 

13/ Thứ Ba, 10.2.2004 : Về, ngủ tại Đông Hà (460km).

 

14/ Thứ Tư, 11.2.2004 : Về, ngủ tại Quy Nhơn (500km).

 

15/ Thứ N ăm, 12.2.2004 : Về, đèo Cả, Vạn Giă,  thăm TG Lm Hoàng Tiến Nam tại nhà thờ Vạn Giă, huyện Vạn Giă, Khánh Ḥa, đt (58) 840 502, Nha Trang (238km), đi Phan Rang (105km), ngủ tại Phan Rang.

 

16/  Thứ Bảy, 13.2.2004 :  Phan Rang, Tháp Chàm,  về Biên Ḥa, Saigon (334km).

 

8) Nguyên tắc:

1/  Cơm hàng cháo chợ : Ăn tại nhà hàng, ngủ tại khác sạn, không ăn hoặc ở tại bất cứ nhà ai, nhà chung cũng như nhà riêng. Nguyên tắc này phải được tuyệt đối thi hành.

 

2/  “Mỗi người v́ mọi người và mọi người v́ mỗi người”, nghĩa là tất cả cùng chung sức làm cho cuộc về nguồn thêm vui và thêm t́nh bạn, nhưng đồng thời, tất cả mọi yêu cầu và nhu cầu phát sinh của cá nhân đều phải được cả đoàn đáp ứng thỏa đáng, yêu cầu của anh em cũng là yêu cầu của ḿnh (như về thăm quê, cần nghỉ ngơi khi đau yếu . . .)

 

3/  Chia đều : mọi chi phí sẽ được chia đồng đều cho từng thành viên, không ai được gánh phần thay cho ai.

 

9) Lộ phí : Dự trù mỗi thành viên chừng 4.500.000 đồng, có thể thay đổi tùy theo thực tế, dư trả lại, thiếu góp thêm. Khi về, ai muốn đi máy bay th́ phải thêm tiền vé máy bay, 1.300.000 đồng.

10)Bảo Trợ thiêng liêng : Về Nguồn 50 sẽ đặt dưới sự bảo trợ của Thánh Cả Giuse. Nguyện xin Thánh Cả soi sáng cho chúng ta biết làm sáng danh Chúa trong những ngày về nguồn này, và xin Thánh Cả ban cho chúng ta được đi về bằng an, t́nh bạn măi măi tốt đẹp.

 

11) Ghi danh : Mời các bạn ghi danh về nguồn, càng đông càng vui, càng sớm càng tốt. Các bạn có thể ghi danh bằng điện thoại ', bằng thư bưu điện *, hoặc bằng email @  qua 1 trong 2 địa chỉ sau đây :

 

 F Tạ Thạc, 5434 Canyon Forest Dr. Houston, TX 77088,  USA,  phone : (281) 847 3818 & (281) 543 4406, email : thacta@hotmail.com  

 

 F Nguyễn Dương An, 65/323, K1, P. Tân Mai, Tp Biên Ḥa, Đồng Nai, VN, phone (061) 812 284 & 0913 690 460 , email : anduhieu@yahoo.com

 

Sau đây là những thành viên đă đăng kư :

 

 

1)  Bác Nguyễn Văn Tân, tục gọi là Anh Hai Thành Phố, Houston,              

2)  Bác Nguyễn Văn Trọng & Hoàng Thị Lan       Phone 832 202-3840       

3)  Anh Trần Đức Hoan , 9300  Madison st. Wesminster, CA 92683, USA

4)  Anh chị Vũ Thanh Phát, 5500 Monton st, Metain, LA 70003, USA         

5)  Anh chị Vơ Tiến Thăng Đen, 11603 Grapewood Dr. Houston, TX 77089

6)  Chị Hoàng Điệp (em chị Thăng)

7)  Anh chị Phạm Thanh Phong và các con,  2112 Lark Crescent, Nanaimo B.C.V9S 5J8  CANADA                                                                                                    

8) Anh Trần Tiến Hùng, 2302 West Strawberry Ln Santa Ana   Ca 92706, USA

9)  Anh chị Tạ Thạc & Kim Anh, 5434 Canyon Forest Dr, Houston, TX 77088  

10)  Anh chị Phạm Ngọc Tuyền, 1707 187th Ave. NE, Bellevue, Washington 98008, USA.

11) Anh chị Đặng Thế Hùng, 217/19E KP 3, pTam Ḥa, tpBiên Ḥa, Đồng Nai 

12) Lm Lê Minh Tính, Ṭa GM Dalat, 9 Ng. thái Học , tpDalat, Lâm Đồng         

13) Lm Nguyễn Kim Đoan, ntBùi Thái, KP 2, pTam Ḥa, tpBiên Ḥa, Đồng Nai

14) Lm Đinh Ngọc Lễ, ntHà Nội, 47/9 Thống Nhất, p 13, q.GV, tpHCM              

15) AC Trần Khánh Kỷ & Nguyễn Ngọc Điệp, 1306  11th St, Silvis, IL 61282-1956 USA                                                                                                                            

16) AC Đặng Minh Kỷ & Bích Ngọc, De Voorstenkamp 1170, 6545 Ej Nijmergen,   NEDERLAND                                                                                                            (2)

17) Nhà văn Doăn Quốc Sỹ  16206 Hollow Rock Dr. Houston TX 77070             

18) AC Nguyễn Dương An                                                                                      

19) Hoàng Ngọc Lễ                                                                                                  

 

Ngày lễ Thánh Cả Giuse, ngày 19.3.2003

BTC

 

Những ư kiến đóng góp :

1/ Bạn Vũ Thanh Phát : Yêu cầu đi  chùa Hương, ăn thịt chó ở đê Yên Phụ, Hànội, đi Trung Quốc.

2/ Tạ Thạc : đi Huế và Hạ Long lần nữa,

3/ Hà Bá : ăn tiết canh vịt đường Hai Bà Trưng, Hà Nội.

 

Thơ Về Nguồn

 

Lạng Sơn :

 

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa

Có nàng Tô Thị có chùa Tam Thanh

Ai lên xứ Lạng cùng anh

Tiếc công bác mẹ sinh thành ra em

Tay cầm bầu rượu nắm nem

Mảng vui quên hết lời em dặn ḍ.

 

Thành Cổ Loa :

 

Ai về đến huyện Đông Anh

Ghé thăm phong cảnh Loa Thành Thục Vương

*

Cổ Loa h́nh ốc khác thường

Trải bao năm tháng nẻo đường c̣n đây.

 

Hà Nội

 

Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ

Xem cầu Thê Húc, xem chùa Ngọc Sơn

Đài Nghiên, tháp Bút chưa ṃn

Hỏi ai xây dựng nên non nước này (*).

 (*) Nguyễn Văn Siêu xây dựng vào thế kỷ 19

 

Cái c̣n cái mất

 

Hăy vượt qua bức tường băng giá

Đến với nhau như những ngày nào

Lời thân thương măi măi gửi trao

Cho vơi đi những ngày vất vả

V́ tất cả sẽ trôi vào biển cả

Cuộc đời chẳng có ǵ vĩnh viễn

Danh vọng bạc tiền cũng tan biến

Chỉ t́nh cảm sẽ c̣n măi măi.

Thân mến

Sơn Mu Rùa

 

C̣n na được mày

 

(Đáp lời Sơn Mu Rùa và riêng tặng An Video sau khi đọc chương tŕnh VN50)

Thương nhau mấy núi cũng về

Honda cũng cỡi xe be cũng ngồi

Khách sạn năm sao cũng cười

Ngàn sao - th́ đă có hơi bạn hiền

Rượu ngon cười nói huyên thuyên

Cơm thiu - nhớ nước mái hiên giọt nhà(*)

Mày già th́ tao cũng già

Chân tao khập khiễng, c̣n na được mày

 

Tâm Tè

----

(*) chú thích cho TG mới: Hồi tản cư ở Bùi Chu

các TG phải ăn kham khổ, nước mắm chỉ là nước pha

muối và kẹo màu, các nhóc t́ gọi là “Nước giọt nhà”.

 

Hà Bá xin tặng các bạn một bài ca quan họ, để trong chuyến "về nguồn", qúy bạn có ghé thăm hội Lim, hát ḥ cho vui.

 

Đánh trống bỏ dùi

 

Đánh trống í a mà bỏ dùi

T́nh là t́nh ơi! Trống ơi!

Lên non, trèo non í a mà xuống biển

Ơ¨i t́nh ơi! ¼i t́m là t́m đồng môn

Ơi là t́nh ơi! Trống ơi!

 

Gặp nhau này, nhảy múa chứ reo mừng

Con chim nào đi lạc, bắt về là về cho mau!

Bắt về là về cho mau!

Ơi là t́nh ơi! Sao sứơng vui!

 

Đang vui vầy mà! Đánh trống chứ bỏ dùi

Dùi đâm vào trống thủng, chứ lấy ǵ mà ǵ ngâm nga!

Ơ¨i t́nh ơi! Sao héo hon!

Nghĩa t́nh ơi! Sao héo hon!

 

Hà Bá

(10.3.2003)

 

 

Đại diện VN50 tại hải ngoại gửi BTC trong nước :

 

Thân gửi Bạn Nguyễn Dương An

Trưởng BTC VỀ NGUỒN 50 và các bạn TG hoàn vũ,

 

Hôm qua 11.08.03 nhân bữa cơm gia đ́nh, trong đó có anh chị Doăn Quốc Sỹ, là thông gia với gia đ́nh Tạ Xuân Thạc, khi nói đến chuyến Về Nguồn 50, anh Sỹ rất thích và ngỏ ư muốn gia nhập ( 2 người) và cùng về VN với vợ chồng Thạc. Vậy xin báo cho BTC biết.

Nhà văn DQSỹ đă là Giáo sư Đại học Văn Khoa và ĐH Sư Phạm Saigon trước năm 75. Nhà văn có nhiều tác phẩm và là một thành viên của nhóm Sáng Tạo (trong đó có Trần Thanh Hiệp, Nguyễn Sỹ Tế, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền v.v. ). Sau 75 cũng như nhiều nhà văn khác được vào trường cải tạo 13 năm. Sau cùng được qua Mỹ đoàn tụ với trưởng nam là Doăn Quốc Thái tại Houston.

Nói đến nhà văn Doăn Quốc Sỹ chắc nhiều anh em biết đến, tính t́nh ông giáo này rất phóng khoáng và cởi mở, sức khoẻ c̣n rất tốt tuy đă ở tuổi ngoài 80  nhưng vẫn c̣n minh mẫn và khoẻ mạnh không kém ǵ những người ngoài 60 như chúng ta.

Nếu lấy điểm mốc là ngày hôm nay 13.8.2003 th́ chỉ c̣n 140 ngày nữa là hết năm 2003, như vậy c̣n 169 ngày nữa là ngày khởi đầu cho chuyến VỀ NGUỒN 50.

Yêu cầu anh chị em tham gia hăy góp ư cho chuyến về nguồn sắp tới của chúng ta được tốt đẹp.

Ghi chú : Đây là ư kiến đóng góp mà vài anh chị em nêu ra : Rút kinh nghiệm của chuyến về nguồn 2001. Chúng ta dùng xe không được mới cho lắm nên ghế ngồi đă xộc xệch và lồi lơm, nên đi xa ngồi không được thoải mái cho lắm. Vậy xin BTC kỳ này chọn xe mới dể cuộc hành tŕnh thoải mái hơn.

 

HÀ BÁ  trả lời sau khi đọc mail của Lăo Tạ:

Trước dây Hà Bá có học một số giờ với thầy Doăn Quốc Sỹ. Chắc vóc dáng vẫn c̣n mảnh mai chứ ? Cho Hà bá gửi lời thăm sức khoẻ thầy.

Lăo Tạ  trả lời Lăo Bá :

Lăo tạ sẽ chuyển lời của Hà Bá thăm thầy Doăn Quốc Sỹ theo lời yêu cầu của Lăo Bá. Chuyến VỀ NGUỒN 50 Lăo Bá sẽ gặp ông thầy khả kính vẫn mảnh khảnh như ngày xưa,  tính t́nh  th́ cũng vẫn xuề xoà dễ dăi như trước không thay đổi.Tháng 11-2003 thầy cô sẽ qua Úc Châu (Australia ) thăm gia đ́nh cô trưởng nữ là Doăn Quốc Thanh + Giao và 4 cháu ngoại đồng thời cũng thăm gia đ́nh cậu trai út Doăn Quốc Hiển + Tạ Xuân Ngọc Dung và 2 cháu nội.

Sau khi thăm Úc Châu về, chỉ một thời gian ngắn th́ lại tiếp tục về VN tham gia chuyến VN 50. Hà Bá và các bạn có thấy ông thầy 82 tuổi có phải là ông già gân không ?

Lăo Tạ có khoe rằng chuyến VN50 sẽ có cặp nhà văn, nhà thơ Tâm Thanh + Khánh Hà  từ Na Uy (Norway) về tham dự. Nhà văn DQ Sỹ rất vui v́ biết sẽ gặp được các « hậu sinh khả úy » v́ nhà văn QS Sỹ có đọc các thi phẩm như « Cơi Thơ » và «Ở Đây » của nữ sĩ Khánh Hà mà Lăo Tạ cho mượn. 

 

Lời của Nguyễn Dương An Trưởng BTC VN50 :

 

Các bạn thân mến,

 

Rất vui khi được biết VN50 có thêm thành viên. Đề nghị Tạ Thạc lập danh sách tất cả anh chị em hải ngoại rồi gửi về cho BTC, nếu sau này có thêm thành viên th́ chỉ việc bổ túc vào thôi. ̉ như vậy BTC mới dự trù được mọi vấn đề.

Trung tuần tháng 9 – 2003 này sẽ có cuộc họp nội bộ BTC để tổng kết lại tất cả những ư kiến của BTC cũng như ư kiến của anh em.

Rất cám ơn những bạn đă cho ư kiến về việc thuê xe. BTC sẽ làm theo ư kiến của các bạn đó. Riêng An đang phân vân: thuê 1 xe 50 chỗ hay 2 xe 25 chỗ ngồi?

Một xe lớn th́ vui hơn, nhưng nhiều chỗ không vào được. Tp Hà Nội chẳng hạn.

Hai xe nhỏ th́ dễ đi hơn nhưng không vui mấy!

Xin cho biết ư kiến để BTC dễ quyết đinh.

Chúc tất cả các bạn vui, khoẻ, hẹn gặp nhau trong VỀ NGUỒN 50 : đông, vui, tưng bừng, thân ái.  

Nguyễn Dương An

Trưởng BTC   

 

Đại diện Hải ngoại nói với BTC VN50

 

Bạn An Trưởng  BTC VỀ NGUỒN 50 thân mến,

1.- Sẽ lập danh sách các thành viên VN50 theo ư Trưởng BTC, sau khi đa phối kiểm lại chính xác để BTC dễ làm việc.

2.- Ư kiến của các bạn:

Phương tiên di chuyển :

a)      Lúc đi  th́ di chuyển bằng 2 xe nhỏ.

b)      Lúc về thi dùng máy bay. Như thê sẽ lợi được  mấy ngày của chuyến về  để chúng ta con tiếp tục chuyến du ngoạn cho đến ngày chót  (Thứ Bẩy 13.2.2004)  

3.- Sau ngày 30 tháng 11 năm 2003  Hải Ngoại sẽ đúc kết danh sách những người tham dự VN50 để BTC tiện việc sắp xếp. 

4.- Đây  là chuyến VN50 có ư nghĩa đặc biệt của lớp TG, tuy nhiên những bạn nào thấy ngăn trở như bân việc, đau yếu mà không thể tham dự được th́ xin cho biết trước ngày 30.11.2003. Xin thành thực cám ơn.

 

Sau đây là danh sách những thành viên tham dự VN50 (riêng của Hải Ngoại):

 

1)  Bác Trần Văn Tân, tục gọi là Anh Hai Thành Phố,  USA              

2)  Bác Nguyễn Văn Trọng    ( bạn bác Tân)    USA                                      

3)  Bác Hoàng Thị Lan         USA                  Phone 832 202-3840       

          4)  Anh Vũ Thanh Phát, 5500 Monton st, Metain, LA 70003, USA         

5)  Chị Vũ Chung Cúc  USA

6)  Anh Vơ Tiến Thăng Đen, 11603 Grapewood Dr. Houston, TX 77089 USA

7)  Chị Hoàng Thị Thu   USA

8)  Chị Hoàng Điệp (em chị Thăng)   USA và các chị em ( sẽ bổ túc sau)

9)  Anh  Phạm Thanh Phong      CANADA

10) Chị Thanh Hương  và các con ( sẽ bổ túc tên sau)  CANADA                                                                                                   

11) Anh Trần Tiến Hùng, 2302 West Strawberry Ln Santa Ana   Ca 92706, USA

12)  Anh  Tạ Xuân Thạc  5434 Canyon Forest Dr, Houston, TX 77088  USA

13)  Chị Lê Kim Anh   USA

         14)  Anh Phạm Ngọc Tuyền, 1707 187th Ave. NE, Bellevue, Was 98008  USA

         15) Anh Trần Khánh Kỷ  1306  11th St, Silvis, IL 61282      USA

         16) Chị Nguyễn Ngọc Điệp        USA                                                                                                                 

17) Anh Đặng Minh Kỷ               (Hà Lan)    NEDERLAND                                                                                                           

19)  Chị Bích Ngọc                      (Hà Lan)

20) Nhà văn Doăn Quốc Sỹ  16206 Hollow Rock Dr. Houston TX 77070  USA             

21) Cháu Doăn Quốc Hương  (con gái  út của nv Doăn Quốc Sỹ, nếu bà Sỹ bận việc)                                                                                 

22) Chi Mai  ( người quen của chị Kim Anh)  USA

23) Anh Hoàng Ngọc Lễ                Thụy Sỹ   Switzeland   

24) Anh Ngô Thanh Tâm                Na Uy      Norway

25) Chị  Khánh Hà                          Na Uy   Norway                                           

26) Bùi Văn Chấn                           Houston, USA

27) Vũ Thị Phượng Liên                 Houston USA

 

 

 

Đây là danh sách tạm, sẽ bổ túc sau (nếu có sự thay đổi).

 

 

 

 

                    BẠN LÀ KẺ LỘI NGƯỢC D̉NG

            TH̀ TÔI VỚI BẠN CHUNG L̉NG ĐƯỢC SAO ?

 

 

Các bạn  TG hoàn vũ thân mến,

 

Trước khi mời các bạn đọc các ư kiến tiêu biểu của các bạn ở khắp nơi gửi đến liên quan đến Bùi Văn Chấn (Charlie Nguyễn). Xin các bạn TG đọc vài lời  dưới đây của Chủ Biên:

 

Tạ Thạc là Chủ Biên TGBT vẫn thường đưa tất cả các tin tức của Làng TG  dù tin ấy lành hay dữ, hay hoặc dở như mám thối cũng cho cả làng biết một các trung thực không thiên vị.

 

Khi BVC viết bài “Giă Từ TG” lúc đó Bản Tin đăng lên để các bạn biết kể từ lúc đó BVC không c̣n là thành viên TG nữa. Và chấm dứt giữa TG và thành viên TG/BVC không c̣n ǵ thắc mắc nữa.

 

Nhưng khi BVC báo tin cho Chủ Bỉên TGBT biết rằng hắn vừa ở Memorial Hermann Hospital về sau khi nằm bệnh viên được 10 ngày v́ bị lâm vào chứng bệnh nan y “ Ung Thư Phổi, Độc Tố Đă Khuyếch Tán tới Óc và Tuỷ Sống” BS nói là thời gian sống trên dương thế của hắn chỉ c̣n khoảng sáu tháng nữa!

 

Lớp TG vẫn có truyền thống là thấy ai quen thân hay sơ nào mà lâm họạn nan đều lấy t́nh tương thân tương ái, trợ giúp người đó bằng những lời an ủi, hoặc bằng những lời nguyện cầu.

 

Bởi thế nên khi biết tin Tạ Thạc liền thông báo bằng điện thư, email đi cho TG khắp thế giới biết, mục đích để các bạn TG hoàn vũ tuỳ theo phương tiện ḿnh có an ủi, thăm viếng kẻ chẳng gặp may theo truyền thống đă có từ lâu.

 

Vừa được tin,  anh em đă xúm lại an ủi hỏi han BVC mà điển h́nh nhất có bạn Hà Bá từ Vevey, Switzeland (Thụy Sĩ) chẳng quản ngại tốn th́ giờ và tổ phí longdistance  gọi phone qua thăm BVC, c̣n xoá hết những tỵ hiềm “Đào Mả Bố” trên website th́ đủ hiểu bạn HB có ḷng từ bi xả kỷ biết chừng nào!

 

Không những chỉ ḿnh HB đối xử tử tế như thế với BVC mà c̣n nhiều bạn khác nữa như hai bạn Phát Cúc  (Lăo Đầu Bạc)  từ New Orleans đă không quản ngại đường xá xa xôi đến Houston để thăm BVC.

 

Rồi cặp “uyên ương già” Thái Phong –Thanh Hương từ Vancouver Canada cũng bay qua Houston thăm BVC, tâm sự đến nửa đêm mà không biết mệt.

 

Như vậy chứng tỏ t́nh bạn TG vô cùng cao quư, tiền bạc không mua được   

 

Nay có những anh em TG t́m  biết được trên một website nọ, BVC đă đang và vẫn c̣n có  những  bài chống báng đạo Công Giáo,  mà tập thể TG hết ḷng tôn kính. 

 

Theo lời Nguyễn Dương An nói :” Bây giờ BVC hắn đang chủi “CHA MẸ” chúng ta; chửi ĐỨC MẸ, chửi GIÁO HỘI, chửi cả CHÚA nữa. Chúng ta mà c̣n chơi với hắn th́ chúng ta cũng giống thằng con mất dậy kia thôi!”

 

Để các bạn tiện theo dơi, Chủ biên TGBT xin trích nguyên văn một số email phản ứng của các bạn TG trên khắp mặt địa cầu với “ người bạn ” BVC:

 

Chủ biên   TGBT

TẠ XUÂN THẠC

 

Thư của ban Nguyễn Dương An (viết từ Biên Hoà, Việt Nam): 

 

Theo An nghĩ th́ rất có thể không phải BVC viết (ư AN nói về bài đả kích Đức Mẹ Lộ Đức), mà do phe của hắn viết, v́ họ thấy hắn có vẻ “thức tỉnh”, và nhất là thấy hắn liên lạc thường xuyên với anh em TG, họ sợ hắn sẽ trở về, nên viết để gây bất b́nh với những người bạn của hắn (TG)

 

Đề nghị Thạc xác minh xem có phải hắn viết hay không? 

 

Thân ái,

AN

 

 

Thư của Tạ Thạc (viết từ Houston USA), theo lời đề nghị của AN:

 

Bạn An thân,

Thạc đă hỏi BVC lúc 4giờ 30 chiều Chúa nhật ngày 17.08..2003. Chấn đă xác nhận bài “đả kích Đức Mẹ Lộ Đức” là do chính hắn viết, Thạc cho Chấn biết rằng  nhiều anh em TG không hài ḷng về việc làm của hắn!

 

Hắn đáp lại rằng công phu lắm mới viết xong bài đó v́ lẽ phải đem nhiều dẫn chứng… Hắn c̣n nói ai không hài ḷng th́ viết bài phản báclại. . .Hắn c̣n khoe rằng chẳng chỉ bài đó thôi đâu mà c̣n nhiều bài khác nữa hắn sẽ cho post net vào các tháng kế tiếp. . . .

 

Hỏi thêm rằng hắn hay người khác đánh máy, th́ hắn trả lời rằng hắn viết tay rồi người khác đánh máy rồi post lên net.

 

Vậy, theo đề nghị của An, Thạc đă làm tṛn nhiệm vụ nên báo về cho bạn biết.

Thân mến

Thạc

 

 

Thư của Dương An  (viết từ Biên Hoà, Việt nam) gửi cho các bạn TG hoàn vũ

 

Các bạn thân mến,

 

Chúng ta dều có con lớn rồi, nếu có một thằng khốn nạn nào đó suốt ngày chửi chúng ta, mà con chúng ta cứ chơi với thằng đó, th́ chúng ta nghĩ sao? Nếu có thằng con nào như vậy th́ đó chính là thằng con mất dậy, không đáng được nuôi trong nhà nữa.

 

Bây giờ BVC hắn đang chửi “CHA MẸ” chúng ta; chửi ĐỨC MẸ, chửi GIÁO HỘI, chửi cà CHÚA nữa. Chúng ta mà c̣n chơi với hắn th́ chúng ta cũng giống thằng con mất dậy kia thôi!

 

Từ trước đến giờ, tôi vẫn cố gắng giữ BVC lại với TG, v́ nghĩ hắn sẽ “nghĩ lại”. Bây giờ th́ tôi thất vọng hoàn toàn v́ thấy hắn “hết thuốc chữa”. Tôi rất tiếc một người bạn, v́ tôi thân với hắn lắm, nhưng tôi không tiếc một kẻ phản nghịch. Tôi hoàn toàn đồng ư với ư kiến của anh Khải ,  đề nghị với các bạn  từ nay chúng ta giữ thái độ  như anh Khải đă đưa ra.

 

Yêu cầu anh Thạc thông báo cho anh em TGHN biết về điều này.

 

AN

 

Thư của bạn Khải Lưu (viết từ Irvine, California USA):

 

Anh Thạc thân mến,

Tôi đă đọc nhiều lần những tin tức liên quan đến anh BVC, sau đây là ư kiến của tôi:

 

Tôi muốn từ nay trở về sau, chúng ta không đả động ǵ đến BVC nữa, mọi chuyện đă đi qua  cho qua luôn. Nếu các bạn nào muốn liên lạc th́ xin liên lạc với tư cách cá nhân là tốt nhất, không dung danh nghĩa TG nữa. 

Xin chào anh.

Khải Lưu

 

 

Thư của bạn Hà Bá ( viết từ Vevey, Swistzeland  (Thụy Sỹ)

 

Hoàn toàn đồng ư với các bạn. Cám ơn Tạ Thạc và phụ tá Thăng Đen. Hà Bá tuy nguội lạnh nhưng vẫn tin vào bàn tay rộng mở của Mẹ Maria

 

Hà Bá  

 

Thư của TG Úc Châu (viết từ Sydney Australia)

 

“ Một con sâu bỏ rầu nồi canh” Bùi Văn Chấn hay Charlie Nguyễn là kẻ phản nghịch, chống lại lư tưởng cao đẹp của chúng ta th́ nên vứt bỏ quách nó đi cho xong.

 

Hăy coi lại có những kẻ có chức có quyền trước đây đă viết rất nhiều sách chống lại Thiên Chúa mà c̣n chưa làm nên tṛ trống ǵ, xá chi một tên vô danh tiểu tốt như Bùi Văn Chấn th́ thử hỏi hắn làm được cái ǵ? Chúa phán “ Hỡi Phê Rô con là đá, Ta xây giáo hội trên đá này, quỷ hoả ngục cũng khôn phá nổi” Chúng ta hăy tin như vậy.

 

Tiện đây tôi có một ư kiến chuyến VỀ NGUỒN 50 :

 

Hăy gạch bỏ tên Bùi Văn Chấn ra khỏi danh sách, không cho hắn nhập đoàn VN50 để trừ hậu hoạ. V́ TG sẽ đi đến những nơi tôn nghiêm của Giáo Hội hoặc thăm viếng  các vi lănh đao cao cấp của Giáo quyền (Đức Hồng Y, các Đức Giám Mục của các giáo phận)

 

Những h́nh ảnh, những cuộc tiếp xúc hi ện di ện cái mặt mẹt của hắn có thể là những tài liệu quư báu cho kẻ phản nghịch, lúc đó chúng ta có hối cũng không kịp.

 

Vài ḍng thô thiển gửi đến anh  Tạ Thạc Chủ Biên TGBT để nhờ anh phổ biến đến anh chị em TG hoàn vũ.

 

Một lần nữa thăm anh và gia đ́nh, mong anh b́nh phục hoàn toàn để xả thân v́ anh em như anh đă làm.

Chúc Ban Biên Tập TGBT vững tiến

 

Thân mến

TG Úc Châu

 

* * *

 

 

TRANG VĂN NGHỆ

 

* * *

LTS: Trang Văn Nghệ hôm nay toà soạn cho đăng toàn bài “ Một Câu Truyện T́nh” của tác giả La Huyền Ly thể theo lời của các bạn muốn có trọn vẹn bài thơ t́nh tuyệt vời để giữ làm lưu niệm trên kệ sách .

 

Bạn Cao Thanh (Canada) đă ca ngợi La Huyền Ly, một thi sĩ có biệt tài sáng tác Một Thiên T́nh Sử khiến người đọc có cảm tưởng như đang đọc Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du vậy !  Bạn Cao Thanh cũng đă mênh danh cho tác giả La Huyền Ly là “Nguyễn Du Đệ Nhị ”. Chúng ta đều vui và nhận ra lời nói đó có phần chí lư.

 

BBT/TGBT xin cám ơn tác giả La Huyền Ly tự Lăo Đầu Bạc qua sự đóng góp lớn lao cho sự lớn mạnh của tờ  Nội San Thánh Gia này.

 

Một lần nữa Ban Biên Tâp TGBT xin chân thành cám ơn sự đóng góp quư báu của Lăo Đầu Bạc LA HUYỀN LY mong quư bạn Lăo Đầu Bạc đóng góp thêm những  thi phẩm nữa,  anh em rất thích thú và đang mong chờ.

 

 

                     MỘT CÂU TRUYỆN T̀NH

                                                           La Huyền Ly

 

                                  Buổi  chiều hôm ấy  trường tan,

                         Tóc  thề  em  thả   theo  hàng  me  xanh.

                                 T́nh cờ  sao  lại  gặp   anh,

                         Bỗng  em  rớt  cặp,anh giành  lượm  lên.

                                 Gió  chiều  như trải  nỗi  niềm,

                         Con tim rung động triền  miên âm  thầm ….

                                 Giọng anh đầm  ấm  hỏi  thăm.

                         Tay  chân  em ngượng, đăm  đăm  nh́n trời

                                 Như mong  một  v́   sao  rơi

                         Để  em  tan  biến  trong nơi  mộng  huyền .

                                 Nhưng anh từ tốn   êm đềm,

                         Dẫn  em  đi  bộ   bước  liền  bên  nhau.

                                 Nhu sao ư  hợp tâm đầu,

                         Miệng  em khẽ  trả  từng câu  anh chờ.

                                 Con đường  trảI  mộng t́nh thơ,

                         Tới  nhà  em tưởng  ḿnh mơ ban ngày.

                                 Nh́n  anh , em khẽ  vẫy  tay,

                         Đợi  em đi  khuất  hàng cây  trước  nhà,

                                 Thẩn  thờ  anh mới   băng qua,

                         Đón  xe vụt  biến,chiều tà, đèn  lên …

 

                                 Thế  rồi  đúng  một  tuần  liền,

                         Ngày  nào  anh cũng  như  nghiền  đón em.

                                 Bạn  bè  thầm  thĩ  ban  khen :

                         Xứng  đôi  tài  sắc,gắn  liền  t́nh yêu.

                                 Bạn  em mong được  Việt kiều

                         Đón ra  ngoại  quốc dệt  nhiều  mộng  mơ …

 

                                 Sân trường  phượng đă  lơ  thơ,

                         Nở  vài  bông thắm,báo  giờ  hè  qua.

                                 Hôm nay anh đến  chơi nhà,

                         Cúi  đầu lễ  phép,mẹ cha anh chào.

                                 Biết  bao  quà  bánh anh trao,

                         Mẹ  em vui vẻ,gật  đầu  hàn huyên …

 

                                 Hôm sau anh lại đến liền,

                         Dẫn  theo  cô  gái dịu  hiền  cùng đi.

                                 Nói rằng  vừa  hết  mùa  thi,

                         Rủ  em  giải  trí  miền  quê  Vũng tầu 

                                 Cha em khe khẽ  lắc  đầu.

                         Mẹ  em lên tiếng  van cầu  cho em :

                                 Đi chơi có  bạn  kề  bên,

                         Sớm đi con phải  về  liền  nha con….

                                 Đố  ai  hiểu  được  tâm hồn

                          Của  em  đêm  đó  bồn  chồn  đợi  anh…

                                    Sương khuya c̣n  trĩu  trên cành,

                          Xe anh đă  đậu  trước  hành lang bên

                                    Và  anh đứng đợi dưới  hiên.

                          Mẹ ân cần  nhắc,anh liền  xin vâng.

 

                                    Núi đồi,biển rộng  mênh mông ,

                          Bây  giờ  em  được  thả  ḷng  trong yêu.

                                    Miệng anh hứa hẹn thật nhiều.

                          Biết bao dự  tính mỹ  miều  trải  ra….

                                    Vài  con  tầu  lớn   xa  xa ,

                          Khiến  em  mường tượng bỏ  nhà  viễn  du.

                                    Cuộc  đời  như  một  giấc mơ,

                          Quê nghèo  tạm biệt,mộng chờ  vinh hoa…

                                    Ngày  vui sao lại  chóng qua,

                          Anh vội sắp  xếp  về nhà  mẹ mong .

                                    Mẹ  hiền ngồi cửa  ngóng trông,

                          Thấy  xe trờ  tới,trong ḷng mẹ vui                       

                                    Nhưng tim em thật  bồi  hồi

                           Suốt ngày  bịn rịn  anh ngồi   sát bên .

                                    Ước  sao  cuộc  sống êm đềm,

                           Cho em hưởng trọn những êm  ái này…

 

                                    Ngày sau anh lại  đến  đây,

                           Dẫn  em đi phố  để  may sắm  đồ.

                                    Xài tiền  anh thật  vô  tư,

                           Em  mừng v́  được  giầu  to mấy hồi.

                                    Xe  Honda  mới anh cười          

                           Tặng em phương  tiện tới  lui dễ dàng

                                    Em thật  trong mộng bàng hoàng,

                           Vẽ  ra trước  mắt  thiên  đàng trần  gian.

                                    Thấy anh đứng đắn  khôn ngoan,

                           Mẹ  cha cảm thấy  hân hoan đón  mời

                                    Bây  giờ  gần  gũi  tới  lui,

                           Uống  ăn  thân thiện  như nơi nhà  ḿnh.

                                    Biết bao  hé  mở  tâm  t́nh,

                           Biết bao hoạch  định  chuyển  ḿnh đi  xa…

 

                                    Rồi anh thưa  với mẹ  cha :

                          Đà lạt   nơi  đó, quê nhà  của  anh.

                                    Cho em được thấy rừng xanh,

                           Cùng cô em gái  hiền lành hôm nao.

                                    Mẹ cha khó  trả  lời  sao,

                           Như  bao tin tưởng  đặt  vào  tay anh.

                                    Nh́n  anh như  rất  chân thành,

                           Mẹ  lên tiếng  trước : đi  nhanh con về…

                                    Em chừng như  giữa  cơn  mê,

                           Thực  mơ,mơ  thực  canh khuya  vật  vờ ….

 

                                    Lại  rồi  buổi  sáng tinh mơ,

                           Anh cùng cô  gái  đứng  chờ  đón  em.

                                    Mẹ  đưa  em tận  trước  thềm.

                           Vẫy  tay chào mẹ  mắt  nh́n  lo âu.

                                    Em cùng cô  gái  ngồi  sau.

                           Xe từ  từ  chạy  biến vào  đám đông.

                                    Nhưng khi xe đến Cầu Bông,

                           Bỗng cô  gái  bảo : xe ngừng tại đây.

                                    Nói rằng  cô  bịnh  không hay,

                           Phải  ngừng tạm  bỏ  chuyến này đi  xa.

                                    Em thật  nghĩ  măi không ra,

                           Miệng em nài nỉ,anh  hoà  ư  chung.

                                    Nhưng nàng nhất  định rằng  không.

                           Khiến em im lặng để  ḷng buông lơi ….

                                    Anh vội  xuống ghế  sau ngồi,

                           Cùng  em anh tỏ  những lời  dễ  thương

                                    Khiến  em quyết định lên  đường,

                           Cùng anh t́m đến những  phương xa vời….

                                    Đà  lạt  đây  sẽ  là nơi,

                           Em  hằng mong ước  nghỉ ngơi  chốn này …

                                    Xe lên xa lộ  như bay,

                            Ngă  ba ghẹo  trái,hướng ngay  Biên ḥa.

                                    Xuân lộc,Long khánh băng  qua,

                            Đi khỏi  Bảo lộc là  ta lên  đèo.      

                                    Nơi đây dốc  núi  cheo leo,

                            Ngược  chiều xe chạy  vèo  vèo  em lo.

                                    Nhưng anh luôn sẵn đón chờ,

                             Trấn an tṛ truyện,làm  ngơ cảnh ngoài.

                                    Giọng anh như ṛt vào tai,

                             Quên  bao nguy hiểm dọc  hai bên đường…

                                    Buổi  chiều  đến xứ  t́nh thương,

                              Như bao lưu  luyến  vấn vương trong ḷng  .

                                     Anh cho xe chạy theo ṿng

                              Quanh  hồ Thủy  tạ, cơn nồng ấm tan.

                                      Khí  đây  tươi mát thiên dàng,

                              Những tà áo  trắng dịu  dàng  băng qua .

                                      Tối  nay anh đăi  xôi  gà,

                               Sáng  mai thức  dậy, tà  tà  rong chơi.

                                      Anh đưa  đi  khắp  mọi  nơi

                               Như  tận  hưởng hết, không rơi chỗ nào.

                                       Hai ngày tại  xứ  Anh đào,

                              Anh đă  êm  dịu ngọt  ngào với  em.

                                    Khiến em đặt  một  niềm tin,

                              Như anh đă  hứa  giữ  ǵn  cho em….

 

                                      Chiều nay gió lặng trời  im.

                               Đưa  em ra thác  để  t́m rừng hoa,

                                       Bỗng đâu  xe  lọt  ổ   gà,

                               Xe bị   hư  nặng,về  nhà  sao đây   ???

                                       Em phôn (phone) cho cha mẹ hay  :

                               Xe cần đợi  pạc (parts) đôi ngày  mới xong

                                       Anh như cởi  mở  trong ḷng,

                               Chúng ta có  dịp  đi  ṿng  quê  hương.

                                       Em như đă  vướng tinh thưong,

                               Theo anh ngoan ngoăn  lên dường ra Trung.

                                        Núi đồi  điệp điệp  trùng  trùng.

                               Biển  xanh gợn  sóng,hăi hùng biến tan .

                                         Bên  anh em thấy   an  toàn.

                               Trí anh như  chứa  muôn vàn tích xưa.

                                         Rừng thông  chí  đến  rừng dừa,

                              Tháp  Chàm rồi lại  thác  Chùa  nổi lên ….

                                         Anh như thuộc  hết  từng tên,

                              Từng trang lịch sử   gắn  liền  với  anh .

                                         Khâm phục,tin tưởng  em dành,

                               Cho riêng anh đó  chớ  đành phụ  em …

 

                                   Tới  miền  cát  trắng mịn  êm,

                               Nha trang xinh đẹp, ôi  Miền  Trung ơi.

                                          Lần đầu   em  bước  đến nơi

                               Em hằng mong ước  tự  thời  ấu  thơ.

                                          Anh d́u em dạo trên  bờ.

                               Biển  xanh,khí sạch , mộng mơ ngập tràn ….

                                          Bao nhiêu lo  lắng  biến  tan,

                               Bên anh em cảm  muôn  vàn  an vui.

                                          Anh luôn như măi  giữ lời :

                              Yêu  em, tôn trọng cuộc  đời  của  em.

                                           Trong pḥng  dù  đă  về đêm,

                              Trước  bàn vi tính, anh  xem truyện  làm.

                                            Trên giường nhưng mắt chăm chăm,

                              Nh́n anh ḷng khẽ  khen thầm t́nh yêu…

                                            Quá  khuya như  đă  mệt  nhiều,

                              Giường ai nấy ngủ theo điều đă  giao…

 

                                             Đêm  qua,bước tới  ngày sau,

                              Ḿnh như nối  tiếp  nhịp  cầu  làm duyên…

                                             Núi cao chạy  dọc suốt  miền,

                              Biển xanh như  trải  trước  thềm Việt nam.

                                             Cam ranh, Đà nẵng,Hội  an,

                              Ôi sao xinh đẹp, muôn vàn tích ghi .

                                             Cầm  tay em,  anh mân  mê.

                              Miệng anh khen đẹp , anh kề  lên môi

                                             Khiến em rung động bồi  hồi .

                              Mặt  em đỏ  ửng, anh ngồi  vuốt ve .

                                             Em như nửa  tỉnh,nửa mê.

                              Bỗng  dưng em rút  tay về  bên  em

                                             Rồi  đầu  anh vội  ngửng lên,

                               Theo tay anh chỉ,ta bên  lưng đèo.

                                             Thăm thẳm  sâu hút đèo heo,

                               Khiến  em run sợ,  em  liều ôm  anh.

                                              Dưới  trên  phủ  một  mầu  xanh.

                               Hải  vân  đèo ấy,mây  quanh lưng chừng.

                                              Anh ôm em chặt  ngang lưng.

                               Anh như sưởi  ấm,như  vừng thái  dương.

                                              Đỉnh đèo  anh biểu  xe ngừng

                               Cho em được ngắm  quê  hương diễm  kiều,

                                              Cho  em  cảm nhận  t́nh yêu,

                               Lần  đầu  em biết   mỹ  miều  ái  ân….

                                              Anh luôn  dịu  ngọt  ân cần,

                               Không hề  xàm sỡ , phàm trần  bám  theo

 

                                              Tới  Huế  trời  đă  về  chiều,

                                Anh sợ em mệt , anh d́u  em vô

                                              Trong căn khách sạn  bên  bờ

                                Sông Hương  xinh đẹp lững lờ  êm  trôi.

                                              Nghỉ  rồi anh dẫn  đi  chơi,

                                Trên sông nghe hát,thảnh thơi  qua cầu

                                              Tràng Tiền  đèn rực  muôn  mầu.

                                Bao giọng ḥ Huế, bấy câu  ân t́nh.

                                              Nơi đây như  chỉ  một  ḿnh

                                Hai ta chung   một  bóng h́nh quấn  quanh.

                                              Huế xinh có núi Ngự B́nh,

                                Có  bao lăng tẩm, kinh thành thuở  xưa

                                              Em thật  chưa  hề  ước  mơ

                                Đi  thăm xứ  Huế  bao giờ  đó  nha.

                                              Thiên Mụ  chùa ấy   vọng ra

                                Tiếng chuông huyền diệu em đà  khấn xin :

                                              Sao cho anh được  cùng em

                                Suốt đời  trọn  kiếp êm  đềm  bên  nhau….

                                       Hôm sau thức giấc  ta  chào,

                                Kinh thành muôn thuở,muôn mầu yêu thương.

                                              Rồi ta tiếp  tục  lên đường,

                                Đi ra miền  Bắc  cho tường nước Nam.

                                              Quảng trị,Quảng B́nh đi ngang,

                                Đến  Thanh Nghệ Tĩnh  sắp  hàng tiếp theo …

                                               Thủ đô  Hà nội  ta cầu

                                Mau mau tới  đó  cùng nhau lăm  tường…

   

                                                Chao ôi thành phố  dễ   thương,

                                Cây xanh bao phủ,con đường  quanh co.

                                                Anh đưa em đến bờ  hồ

                                Hoàn gươm  nơi đó Sử xưa c̣n truyền.

                                               Ngọc sơn  đền  ấy  mọc  trên,

                                Từng hàng  phượng thắm lượn  riềm hồ thiêng.

                                               Rồi  hồ  Trúc bạch  kết liên.

                                 Phố  phường chật  hẹp,người  chen  với người.

                                               Ba mươi  sáu  phố  ai  ơi,

                                 Khi nào  em tưởng nơi  đây  Hà thành.

                                              Anh cầm  tay lái  chạy  quanh,

                                 Chỉ  em từng  điểm  sử  xanh ghi truyền.

                                               Miệng  anh trôi chảy luyên thuyên,

                                 Như bao sách vở  anh liền  bầy  ra

                                              Cho em được  thấy  quê nhà,

                                 Biết  bao  cảnh đẹp  bao  la  đất  trời.

                                               Anh đưa đi khắp  mọi  nơi ,

                                Cho em thưởng  thức  vị  mùi  quê  hương.

                                               Mỗi  miền  ăn uống   khác  thường

                                Mỗi  miền như  thể  từng  chương  riêng ḿnh  

                                              Ôi sao non nước  hữu  t́nh.

                                Giờ  đây  em chỉ ôm  h́nh bóng anh.

                                              Em quên vạn  vật  chung quanh

                                Quên  cha,quên mẹ  chỉ  dành anh yêu ….

 

                                             Trời  xanh như nể  ḷng chiều,

                                Cho ḿnh hai đứa  được  nhiều  hồng ân

                                             Không mưa,không  nắng  trong ngần,

                                Chùa  Hương  ta đến, tinh thần  thanh cao.

                                            Ở  đây  hương sắc  ngọt ngào,

                               Con thuyền  như thể  lọt  vào Đào Viên.

                                           Tay em chắp  lại  khấn  nguyền,

                               Miệng  anh lấp  bấp, mắt  nh́n  trời  cao.

                                          Có  lẽ  anh đang ước  ao  :

                               Cùng em ta sẽ  bước  vào Thiên thai ….

                                          Núi  xanh,mây  trắng trải  dài,

                               Thuyền ta như  thể  ra  ngoài  không  trung.

                                          Măc dù  lớp lớp  trùng  trùng,

                               Người  đông  chen chúc,nhưng ḷng ta riêng…

                                         Chùa  trong đây  chốn  linh thiêng,

                               Hoà  cùng bối  cảnh thiên nhiên  tuyệt vời .

                                        Ở  đây  giữa  cảnh  đất  trời,

                               Anh đà thề  hứa   suốt  đời  yêu em

 

                                      Gió  chiều gọi gíó  chiều  lên,

                               Anh đưa  em đến  giữa  miền  núi  xanh.

                                      Nước  trong bao phủ  xung quanh,

                               Hạ long vịnh đó  như  tranh họa  đồ.

                                      Ôi  sao cảnh đẹp  nên thơ,

                               Đưa  em vào  giữa  cơi   mơ  đất  trời….

 

                                      Đồ sơn  đây chính  là nơi,

                               Núi  giang tay rộng  như  mời  đón ta.

                                      Nước  xanh,cát  trắng trải  ra ,

                               Hiu hiu  gió  thổi, sóng xa  gợn  làn.

                                      Từng cặp  Tây  Việt  hân hoan,

                               Vui chơi  đuổi  chạy  muôn vàn sướng vui …

                                      Anh khuyên  em  nhập cuộc chơi.

                               Về thay  đồ  tắm lặn  bơi dỡn  đùa.

                                      Sợ  em cháy nắng anh thoa,

                               Trên làn da mịn  trắng  hoa bưởi  ngần.

                                      Lần đầu  va chạm  trên thân,

                               Khiến  em rung cảm muôn phần  tê  tê ….

                                      Mắt  anh như   đắm  say mê,

                               Khen  thân  ngà  ngọc  không chê  chỗ  nào ..

                                      Em vụt  chạy , anh đuổi  theo,

                               Dỡn  đùa  làn  nước  trong veo  giữa  trời.

                                      Anh dậy  em tập  lội  bơi,

                               Ôm  trên thân  thể  giữa  thời  xuân  xanh…

                                      Ta quên  vạn vật  chung quanh,

                               Chỉ  ḿnh anh đó,em dành riêng cho ….

 

                                      Sóng lên vỗ  mạnh vô  bờ,

                                Anh em  lên băi  trở  vô  pḥng ḿnh.

                                      Xả  thân  dưới ṿi nước xinh ,

                                Ngân nga câu  hát gợi  t́nh đôi ta …

                                      Em vừa  mở  cửa  bước ra,

                                Anh bồng  em đến  giường hoa đón  mời.

                                       Em xinh hơn đóa  hồng tươi.

                                Khăn anh kéo  xuống,một trời  thiên nhiên ….

                                       Mắt  em như  vội  nhắm nghiền.

                                Mắt anh mở  rộng  ngắm  nh́n thân em.

                                       Đôi  viên hồng ngọc mọc lên

                                Hai g̣  tuyết  trắng  giữa  miền nhung tơ

                                       Môi  anh hôn khắp  cơi bờ,

                                Làn da  xinh đẹp  đợi  chờ  hiến  dâng ….

                                       Hồn  em bay bổng lâng lâng,

                                Hồn anh không biết bâng khuâng  nỗi nào ???

                                       Rồi  như từ tận trời cao

                                T́nh yêu  thắm đậm nhập  vào thân em.

                                       Phút  đau kinh  động  em rên.

                                Anh gh́  em chặt  hôn lên môi hồng.

                                      Hứa  rằng  anh măi  là  chồng,

                               Yêu  em trọn  kiếp một  ḷng thuỷ  chung.

                                      Bên ngoài  trời biển  mênh mông,

                                Trong đây hai đứa  bên  ḷng khắc  ghi..

                                       Cuộc  đời  em có c̣n chi.

                                Hiến dâng anh hết  chỉ  v́ yêu anh….

 

                                       Đêm nay gío mát trăng thanh,

                                Mệt nhoài buông thả an lành giấc  mơ.

                                       Mỗi đêm vào  lúc  mười  giờ,

                                Anh thường thức  giấc để  lo  việc làm.

                                       Trước  bàn vi tính đăm đăm,

                                Bàn tay thánh thoát  trên hàng chữ  in….

                                      Bỗng dưng  anh vội đứng lên.

                                Hai tay xiết  lại  như  phiền  năo  chi.

                                       Trong pḥng lại  lại đi  đi .

                                Đầu  anh như  thể gặp  ǵ  khó  khăn.

                                       Tới giường nâng nhẹ  tấm  chăn,

                                Tay  kia anh khẽ  thoa bàn  tay em.

                                        Miệng  anh không muốn thốt lên,

                                Những điều  phải đến,cơn phiền năo  đây.

                                       Lay dậy,anh cho em hay :

                                Ngày  mai  ta phải  về  ngay  Saigon.

                                       Kinh hoàng biết  nói ǵ hơn.

                                Anh vội  giải  thích,dẹp cơn lo buồn.

                                       Bây giờ  ta dậy  đi  luôn,

                                Về  ngay Hà nội để c̣n  kịp  bay.

                                       V́  mười   giờ  sáng  ngày mai,

                                Anh phải về  Mỹ  kịp  ngay chuyến tầu.

                                       Hăng anh gặp trở  ngại  đau.

                                Chỉ  ḿnh anh mới  đương  đầu nỗI  nguy.

                                       Trên xe đầu óc nghĩ suy.

                                Anh ôm em chặt như gh́  em vô.

                                       Trong ḷng em thật lắng lo,

                                Biết bao suy tính,bây giờ  sao đây  ????

 

                                       Bảy  giờ ta đáp chuyến bay,

                                Sai gon  trực  chỉ  gần hai giờ liền.

                                       Đây  là  chuyến bay đầu tiên.

                                Bên anh em tựa triền  miên nỗi sầu.

                                       Cuộc đời  em biết về  đâu.

                                Anh luôn an ủi : Thật  mau anh về …

                                       Gượng ḱm gịng lệ  tràn trề.

                                Bao nhiêu sầu khổ,trăm bề anh mang.

                                       Trách sao con tạo phũ  phàng,

                                Để  em kinh động  bàng hoàng noi đây.

 

                                       Con tầu  vừa  dứt  chuyến bay,

                                Anh d́u  em bước  qua quầy  chéc  ao (check out)

                                       Một người  đứng vẫy tay chào,

                                Tay đem hành lư, tay  trao  giấy tờ…

                                       Hỏi rằng đây thật  hay mơ,

                                Đời  em chưa  có  bao giờ  đớn  đau !!!

                                       Lại   đây là  mối t́nh đầu .

                                Nào ai hiểu  được  cơn sầu  tái  tê.

 

                                        Anh kêu  người đó  gọi xe,

                                 Tiễn em thơ thẩn  ra về  ḿnh em.

                                        Em như chết  lịm  trong tim,

                                 Anh th́ vội  vă  chéc  in (check in) kịp giờ.

                                        Ôi bao nhiêu mộng với  mơ

                                 Biến  tan theo gió,sương mờ phủ vây …..

                                         Không đợi  nh́n máy bay bay,

                                 Cho xe lăn chạy về  ngay nhà  ḿnh.

                                         Mẹ chợt  trông  thấy  bóng h́nh

                                  Xe em trờ tới, th́nh ĺnh  chạy ra.

                                         Nói  rằng  đừng đánh thức  cha,

                                  Người  đang buồn bă  ốm ba ngày  rồi.

                                         Ḷng em rơ  thật  bồi  hồi  .

                                  Phóng ḿnh em vội lên ngồi pḥng em.

                                         Mẹ  theo  gạn hỏi  êm  đềm.

                                  Nh́n em mắt đỏ,mẹ liền  vấn  an ….

                                         Anh và  cô bạn  gái quen,

                                  Sao không cùng với  bỏ  con một  ḿnh  ???

                                         Mẹ  muốn được  biết  t́nh h́nh …

                                  Người  thật  lo lắng  trong t́nh  me con…

 

                                         Em không kể  hết  nguồn cơn,

                                  Chỉ  rằng  anh  nhận được  phôn (phone) gọi về.

                                         Hăng anh thực  sự  lâm nguy,

                                  Cần  anh có  mặt  dễ  bề  sở  xoay.

                                         Mẹ  hiền  cầm  lấy  bàn  tay,

                                   An ủi   con mẹ   có  ngày  đoàn  viên.

                                         Bỗng dưng điện  thoại  reo lên.

                                   Tới  Hồng kông đó,anh liền  gọi ngay.

                                         Báo  tin anh vừa  đế đây,

                                   Trấn  an  anh hẹn  có  ngày  gặp  nhau.

                                         Anh c̣n muốn  nói vài câu,

                                   Với cha,với mẹ,   u  sầu   biến  tan…

                                         Em cầu  anh được  b́nh  an,

                                    Trên đường về  Mỹ  an toàn  em vui.

                                         Suốt đêm  em thật  ngủ  vùi.

                                    Ôm bao nhiêu  mộng nửa  vời  cắt ngang…

                                         Em dậy  rửa  mặt  điểm trang,

                                    Bỗng nghe điện thoại  vội  vàng nhấc lên.

                                          Em nghe giọng nói êm đềm

                                    Của  anh đang gọi   từ  miền  Ca li.

                                          Những ǵ  anh gặp  chuyến đi

                                    Anh đem kể  hết, em ghi làm  ḷng.

                                         Biết bao thương nhớ  hoài mong,

                                    Biết bao sầu muộn tận  trong tâm  hồn.

                                         Anh khuên em phải luôn luôn

                                    Giữ ǵn  sức khỏe  không  buồn  nữa  nhe.

                                         Việc  xong anh sẽ  trở  về,

                                    Lo toan mọi  sự  dễ  bề   đón  em.

                                         Truyện dài  cứ  măi  luyên  thuyên,

                                    Không ai muốn dứt,muốn liền cắt ngang…

                                         Nhưng như anh phải  vội  vàng,

                                    Thẳng về  ngay sở  họ  đang đợi  chờ.

                                         Bỏ  em trong cơi  bơ vơ,

                                    Bỏ  em trơ  đứng  thẩn  thờ  nhớ  anh …..

 

                                           Thế  rồi  ngày  tháng chạy  quanh,

                                    Ngày  ngày em đứng trước  mành  ngóng thư.

                                           Mong ông phu  trạm  từng giờ.

                                    Sát  gần bên cạnh  đợi  chờ  phôn reo…

                                            Mẹ  em rầu rĩ  mắng yêu :

                                    Sao con quá  bận trăm điều  nhớ  thương…

                                            Thời  gian sẽ  đến  trùng phùng,

                                    Sầu lo  nghĩ  ngợi,nhớ  nhung  buồn  phiền

                                             Sẽ  làm đầu óc  con điên.

                                     Tạm  quyên  thần diệu,thuốc tiên  cứu  người .

                                              Hăy nghe lời  mẹ  con ơi :

                                     Hăy ăn , hăy uống, vui chơi dỡn đùa

                                              Như hồi  con hăy c̣n thơ

                                     Khiến cho cha  mẹ  cũng nhờ  vui lây….

 

                                              Nhưng rồi  ai đó  có  hay,

                                     Sau hơn một  tháng anh bay về nhà.

                                             Biệt tin  cá  lặn  chim sa,

                                      T́m anh sao thể  t́m  ra bây  giờ  ???

                                             Gọi phôn  sao cứ  tỉnh bơ,

                                      Không ai chịu  nhắc  bao giờ  biết không  ?

                                              Nhưng mà em vẫn  hoài mong ,

                                      Tiếp tục  gọi  nữa  đợi  trông điều ǵ  …

                                              Tổng đài   lên  tiếng báo ghi :

                                      Đường  dây đă  cắt (disconnected) c̣n chi hỡi  trời.!!!

                                               Lúc này em lại rối bời,

                                      Ăn  không ăn  được, ựa  hơi  ói  liền.

                                               Ngủ th́  chập  chờn liên  miên.

                                      Đứng ngồi, đi  lại  không yên  chút nào

                                               Thế  này  là  nghĩa  làm sao,

                                      Em buồn tự  hỏi , em gào từng  cơn …

                                               Cha em to tiếng giận  hờn :

                                      Con hư tại mẹ  ,  liệu  hồn  cút đi.

                                                Nhà  ta không có  thứ ni,

                                      Chửa  hoang như thế c̣n ǵ nữa đây ???

 

                                                 Mẹ  quỳ  chắp lạy  hai tay,

                                       Xin ba nguôi giận  truyện  này cho im.

                                                 Mẹ  lo lắng cố  đi t́m

                                       Một phương cách đẹp  cho êm  cửa  nhà .

                                                 Bỗng dưng mẹ  đă  nghĩ  ra,

                                       Gửi  em lên tận Biên ḥa  cho yên  .

                                                 Ở  đây  có  một  người  quen

                                       Họ  hàng bên ngoại  rất hiền  lành thay .

                                                 Tạm yên em ở  lại đây.

                                       Nhưng tâm em vẫn đêm  ngày  nhớ anh.

                                                 Em tin anh không nỡ  đành,

                                       Dứt ngang câu  truyện  tâm t́nh đôi ta.

                                                 Em không đồng ư với cha :

                                       Nỡ  tâm dứt  bỏ thịt da ruột  ḿnh …

                                               Em ôm  luôn  măi bóng h́nh,

                                       Quyết  tâm bảo  vệ  truyện  t́nh riêng tư.

                                               Ngày ngày  em cố  thăm  ḍ,

                                       Xem anh đang ở  nơi mô  xứ  người…

                                               Sao em ngu dại  quá trời,

                                       Suốt  thời  quen biết  không lời  hỏi han

                                               Rằng sao công việc  anh làm ?

                                       Rằng sao chỗ  ở , họ  hàng ra sao  ???

 

                                               Bỗng dưng  phu trạm gửi trao

                                       Một  thùng đồ  lớn  đem vào  nơi  đây.

                                               Người  nhận chính chủ  nhà này,

                                       Nhưng em cũng cảm  mừng lây với d́.

                                               Người  con d́ đă  ra đi ,

                                       Mười hai năm trước  gửi  về  cho me.

                                               Phụ d́  em thích mân mê

                                       Những hàng quư  giá khiến tê  tái ḷng …

                                               Rồi   em mở  bọc ra trông,

                                       Bỗng h́nh anh hiện lên trong giấy này.

                                               Một  tờ  báo cũ  trong tay.

                                       Đúng h́nh anh đó  không sai chút nào.

                                               Em như từ tận  trời cao

                                       Rớt  vào  vực  thẳm  thâm sâu  ngút ngàn….

                                               B́nh tĩnh em đọ  từng hàng

                                       Xe anh bị đụng  lan can cầu dài.

                                               Thế  rồi xe  vụt  như bay

                                       Rớt vào thung lũng  x́nh lầy  nát tan ….

 

                                               Rồi  em bất tỉnh  mê  man,

                                       Ba  ngày không uống,không ăn  chút nào.

                                               Nước biển  em được truyền vào ,

                                       Nuôi  em cho sồng cùng bào  thai non.

                                               Tỉnh dậy em nghe tiếng ồn,

                                       Bao người  thân thích bồn   chồn  quanh em.

                                                Mẹ em mừng rỡ  reo lên :

                                       Con tôi  đă  tỉnh,  mẹ yên đôi phần .

                                                Bác sỹ  chăm  sóc ân  cần,

                                       Giúp em khỏe  lại dần  dần  tuần  sau .

                                                Bây giờ  em phải  đương đầu,

                                       Với  bao tư tưởng  ngược nhau luận  bàn …

                                                Người  th́ không muốn con hoang,

                                       Người  th́ muốn giữ  an toàn  mẹ con                   

                                                Biết  bao suy nghĩ  dập dồn,

                                       Khiền em xáo trộn tâm hồn riêng  em.

                                                Hướng hồn  về  đấng Bề trên,

                                       Xin sao cho được tạm  yên mọi  bề  …

 

                                                Rồi  sau bao ngày nghĩ  suy,

                                       Em đà  quyết  định giữ  gh́  bên em

                                                Bóng h́nh anh thật  êm  đềm,

                                       Đă   cho  em sống thần tiên  nhất  thời.

                                                Yêu anh em chỉ  một thôi.

                                       Em đà  quyết  định sẽ  nuôi  con ḿnh.

                                                Cuộc đời  em sẽ  lặng thinh,

                                       Để  ôm ấp  măi  bóng h́nh của anh.

                                                Khấn xin cùng với  Trời  Xanh,

                                       Mẹ  con sao được  an lành  sống êm.

                                                Em đă  quyết  định đặt  tên

                                       Cho con ḿnh đó  không phiền  gái trai.

                                                Để  cho chúng măi  mang hoài,

                                       Tên  MINH  TÂM  đó  đêm ngày  khắc ghi   ……

 

      Thời gian lặng lẽ trôi đi

Đă vơi nước mắt, sầu bi lạt dần.

      Bây giờ nghĩ truyện mai sau :

Mong sao yên ổn nguyện cầu hằng đêm.

      Thắp nhang khấn vái trước đèn,

Xin anh phù hộ cho yên phận ḿnh.

      Em đà nhất định chung t́nh

Luôn luôn ôm chặt bóng h́nh anh yêu.

      Dù cho sóng đổ muôn chiều,

Em xin giữ  măi một điều yêu anh.

      Hy vọng trong lúc em sanh,

Con em cùng một bóng h́nh trong tranh.

      Bức h́nh em đă để dành,

Nay em phóng lớn vinh danh giữa pḥng.

      Đêm ngày qua lại ngắm trông,

Khiến như anh hiện trong ḷng em luôn.

      Họ hàng cha mẹ bớt buồn 

Sau khi em quyết một ḷng với nhau.

 

      Số tiền dành dụm anh trao,

Em tiêu dè sẻn hướng vào tương lai.

      Ngày một kế đến ngày hai,

Em lo trông thấy bào thai lớn dần.

      Em đi mua sắm áo quần,

Ước mong anh nhập linh hồn trong con.

      Sao cho em măi măi c̣n

Bên anh trọn kiếp cho hồn anh vui.

 

      Trái yêu nay đă chín mùi,

Em đà chuyển bụng đến thời đi sanh.

      Mẹ luôn sát cạnh bên ḿnh,

Chăm lo từng chút trọn t́nh mẹ con …

      Trên bàn đau quặn từng cơn,

Em không la thét ngậm mồm chịu đau.

      Tâm em luôn khẽ nguyện cầu :

Hồn anh luôn với cầu bầu me con.

      Mong sao cho được vuông tṛn,

Mong sao con sẽ lớn khôn thành người.

      Bỗng dưng như tự trên trời,

Hồn anh đi xuống nhập người của em.

      Phút đau như xé thịt mềm,

Cắn răng em chịu,cố gh́m cơn đau.

      Bây giờ em khẽ thở phào,

Rồi nghe tiếng khóc lọt vào tai em.

      Mở mắt em cố nh́n xem,

Ôi sao thật lạ,nhịp tim em dồn.

      Mắt em cố mở to hơn,

Để nh́n cho rơ đứa con của ḿnh.

      Chao ơi y hệt bóng h́nh,

Của anh yêu mến, của t́nh đôi ta.

      Hai tay giang rộng cánh ra,

Ẵm con vào ngực,mắt nḥa lệ rơi.

      Lệ tràn cùng với niềm vui,

Hôn con trên trán,trên môi nồng nàn…

 

      Mọi người cố gắng trấn an,

Bắt em nằm nghỉ an toàn thân em.

      Mẹ cùng bác sỹ đă khen :

Rằng em sinh giỏi, thật hên vẹn toàn.

      Con ḿnh cũng rất là ngoan,

Đói th́ cựa cuội,cho ăn ngủ liền.

      Hai ngày tĩnh dưỡng cho yên.

Em đă xuất viện về bên nhà d́…

 

      Rồi em tính truyện phải đi

Khai sinh cho bé sổ ghi rành rành.

      Con ta đă lấy tên anh.

Đă mang họ mẹ ngọn ngành khó quên

      HOÀNG MINH TÂM đó là tên

T́nh yêu phối hợp gắn liền bên nhau.

 

      Bây giờ em phải đương đầu,

Sao cho cuộc sống đượm mầu an vui.

      Cho con khôn lớn ăn chơi.

Đến tuổi đi học có nơi sách đèn.

      Trường tư em sẽ ghi tên

Cho con nơi tốt chăm chuyên học hành.

      Đồng tiền em đă để dành.

Honda anh tặng em đành bán đi.

      Cộng vào toàn số tiền chi,

Kinh doanh em cố gắng thi với đời.

      Em đà để ư vài nơi,

Có thể mở quán,em ngồi bán buôn.

      Em lại nhớ đến những lần

Tới thăm em đó ân cần hỏi han :

      Hỏi mẹ bánh cuốn mẹ làm,

Sao ngon ngon quá,muốn ăn ăn hoài.

      Em về hỏi mẹ dậy bài

Sao làm bánh cuốn biệt tài của me.

      Thế rồi tên quán em đề :

MINH TÂM BÁNH CUỐN tứ bề khang trang.

      Tự tay em cố trang hoàng,

Tự tay em tráng từng tràng bánh thơm.

      Bánh ngon vang dội tiếng đồn,

Người đâu tứ xứ đổ dồn đến đây.

      Em làm không chút ngưng tay,

Mẹ ra phụ giúp mỗi ngày một đông…

      Cây si nhiều cậu tới trồng,

Em lờ đi hết bận ḷng chi đây ?

      Nhiều chàng ngồi lỳ cả ngày.

Hết khen em đẹp,ngất ngây trộm nh́n.

      Có anh bạo miệng nói khen :

Gái một con đó sao thèm ngó thay.

      Anh kia chăm chú bàn tay,

Rồi anh ca tụng : thon dài búp măng

      Đong đưa bay lượn trên màng

Tráng xong,em sắp từng hàng bánh thơm.

      Em c̣n có nghĩ ǵ hơn,

Em dâng tất cả cho hồn anh thiêng.

 

      Minh Tâm em gửi học riêng

Trong trường Công giáo cạnh bên thánh đường.

      Con ḿnh lớn thật dễ thương .

Nay đà ba tuổi ở trường thật ngoan.

      Về nhà bài vở chuyên chăm .

Ông ngoại trước đó không thăm hỏi ǵ.

      Nay th́ ngoại có cái chi,

Để dành cho cháu dễ ǵ cho ai .

      Trải qua những tháng năm dài,

Đôi khi em phải mệt nhoài tấm thân.

      Sức người cố gắng có ngần.

Mẹ khuyên nên có những lần đi chơi.

      Mọi người được lúc thảnh thơi,

Cho hồn thanh thản nghỉ ngơi cuối tuần.

      Em hơi có chút phân vân,

Nhưng em đóng cửa một lần xen sao ?

      Em liền chọn chuyến xe bao

Cả nhà đi viếng Vũng tầu vui chơi.

      Nơi đây cũng chính là nơi

Anh cùng em đó an vui trọn ngày.

      Nhưng nay không có anh đây,

Có Minh Tâm đó,có thầy me theo.

      Em như nhớ rơ những điều

Xảy ra ngày đó mĩ miều lắm thay …

      Hôm nay em chỉ con hay,

Những nơi cha mẹ trong ngày mới quen.

      Con cùng một ư như em :

Chỉ con tầu đó,nói thèm viễn du

      Để đi thăm bố bên bờ

Đại dương kia đó bao giờ gặp đây  ???

      Ủi an em nói có ngày

Cha con đoàn tụ vui vầy hoan ca.

      Ba mẹ ít có đi xa,

Nay chơi ngoài biển tỏ ra hài ḷng.

      Em luôn luôn vẫn ước mong

Phụng dưỡng cha mẹ suốt ḍng thời gian.

      Cuộc đời dù có gian nan

Có cha,có mẹ muôn vàn ủi an…

 

      Ngày vui cũng có lúc tàn,

Cả nhà chuẩn bị an toàn trở lui.

      Trên đường xe chật những người

Đi vui đổi gió cho đời thêm tươi.

      Minh Tâm thoải mái vui chơi,

Bây giờ phải dứt ,con hơi buồn buồn.

      Nhưng em đă dậy con luôn

Biết tự kiềm chế,biết luôn vâng lời.

 

      Qua cầu Xa lộ nh́n trời

Một vùng ngập sáng giữa nơi Sài thành .

      Mọi người xốn xáo chạy quanh,

Như đang gặp việc chẳng lành xảy ra.

      Có người vội vă chạy xa,

Có người tất tưởi về nhà lo âu.

      Biết bao bộ mặt âu sầu.

Ba me cố hỏi t́m câu trả lời.

      Thế rồi ḷng dạ rối bời

Khi nghe hỏa hoạn ngay nơi nhà ḿnh.

      Tim em đập mạnh th́nh th́nh.

C̣i xe cứu hỏa reo inh thị thành.

      Lửa cao như đốt trời xanh.

Khói đen mù mịt bao quanh phố phường.

      Xe cộ bị chặn khắp đường,

Đi ra th́ được,vô phương đi vào.

      Ḷng em bối rối xôn xao.

Em vội đi xuống chạy vào đám đông.

      Vô cùng hồi hộp trong ḷng,

Cầu xin luôn miệng, ước mong sự lành.

      Người la, kẻ khóc xung quanh.

Công an cảnh sát chận nhanh lối về.

      Đầu đường em cố nh́n vô .

Những màng lưới lửa như vồ đám đông.

      Nỗi đau quặn thắt trong ḷng,

Bao nhiêu dành dụm , tay không bây giờ !!!

 

      Ngay đêm hôm đó ngủ bờ,

Ngày sau em chạy ngay vô sân trường.

      Ở đây tạm trú t́m phương.

Minh Tâm cùng mẹ nhịn nhường chiếu chăn.

      Hội đoàn cứu trợ cho ăn …

Ba cùng em đă loăn xoăn về nhà.

      Măi lâu em mới nhận ra,

Căn nhà ḿnh đó nay là đống tro.

      Mắt ba rưng lệ thẩn thờ,

Em như chết đứng giữa bờ vực sâu.

 

      Thế rồi đúng ba ngày sau

Khi em đang đứng nguyện cầu trước sân.

      Bỗng thấy Trưởng Khóm lại gần,

Cùng hai ngươi Mỹ ân cần hỏi han.

      Một người nói rành tiếng Nam.

Hỏi em tên tuổi, ủi an nhiều điều.

      Giấy tờ căn cước mang theo,

Em đem tŕnh hết để chiều ḷng ông.

      Minh Tâm đang chơi ḷng ṿng,

Thấy người lạ đến,lại trông cúi chào.

      Ông kia mắt thẳng nh́n vào.

Con ḿnh đứng đó như trao tâm t́nh.

      Rút trong cà táp tấm h́nh,

Của anh xưa đó như tranh với người.

      Ôi con giống bố tuyệt vời

Từ trong khoé mắt bờ môi một vành.

      Ông ôm Minh Tâm dỗ dành,

Hỏi thăm tên tuổi ngọn ngành ra sao ?

      Rồi ông mở cặp ra trao,

Cho con bánh kẹo ngọt ngào t́nh thương.

      Trước khi bước khỏi sân trường,

Ông nhặn em kỹ chỉ đường lối đi :

      Rằng mai mang sẵn tờ ghi,

Đến Ṭa Lănh Sự ông th́ đón em .

      Giọng ông dịu ngọt êm đềm,

Khiến em khó hiểu truyện hiền hay hung.

      Nhưng em cảm nghiệm trong ḷng,

Việc ǵ xẩy đến,em không ước lường.

      Tối về em thắp nén hương,

Trước h́nh anh đó xin thương phụ hồ.

      Mẹ con đang đứng bên bờ,

Vực sâu thăm thẳm đón chờ ai đây ?!?!

 

      Suốt đêm khó chập mắt thay,

Sáng sau thức giấc loay hoay một ḿnh.

      Giấy tờ Trưởng Khóm tận t́nh,

Trích sao tất cả đem tŕnh cho em.

      Gíúp em với một số tiền,

Để em di chuyển cho yên trọn bề.

      Hôm nay em đón Taxi,

Cùng con đi tới cổng ghi Lănh Ṭa

      Văn pḥng của nước “Cờ Hoa”

Gặp ông người Mỹ hôm qua đến trường.

      Ông mời em vô văn pḥng,

Cà phê , bánh ngọt ước mong em dùng.

      Cám ơn, em nói rằng không.

Tiếp theo như thể mở ḷng ông ra :

      Ông xưng chúc tước ông là ,

Luật sư dân sự chuyên lo giúp người.

      Anh là bạn cũ một thời,

Giúp anh pháp luật êm trôi mọi bề …

      Ngày anh đi trở về quê,

Email  anh gửi thường khi mỗi ngày.

      Truyện riêng, truyện sở anh bày,

Cho ông biết hết, ông hay tỏ tường.

      Ông cũng nói hết t́nh thương,

Giữa anh em đó không vương chút nào.

      Anh đă tính toán làm sao,

Ông c̣n ghi hết bỏ vào hồ sơ.

      Thời gian anh đứng đợi chờ

Máy bay về Mỹ bên bờ Đại dương,

      Hồng Kông nơi ấy c̣n vương

Những lời trăn trối anh nhường cho em :

      Tất cả của cải anh đem

Ghi tên em hết trọn niềm mến yêu.

      Bảo hiểm sinh mạng thật nhiều,

Em người thừa hưởng mọi điều đă ghi.

      Anh đă cho ông quyền uy

Để lo thủ tục ngại khi có bề ..

      Anh như linh tính điều chi,

Chính ông tự hỏi và suy nghĩ nhiều.

      Ông thực biết tỏ t́nh yêu

Của anh em đó mọi điều xảy ra.

      Nên khi tai nạn vừa qua,

Ông đem thu xếp ra toà nộp đơn.

      Đến nay đă bốn năm tṛn,

Phiên toà mới kết, phần hơn về ḿnh.

      Ông đă hết sức tận t́nh,

Tài liệu đầy đủ,chứng minh rơ ràng.

      Và đây kết qủa  ông mang.

Cho em hay hết từng trang án toà :

      Số tiền bảo hiểm anh mua,

Số tiền anh gửi trọn mùa saving,

      Số tiền c̣n lại checking,

Tiền đầu tư nữa, phân minh rơ ràng.

      Đọc cho em rơ từng trang,

Khiến em hoa mắt hoang mang thẫn thờ.

      Em không biết thực hay mơ,

Khi em nghe đến số Đô khổng lồ (dollar).

      Số tiền em được quá to :

Triệu rưởi có lẻ tiền  ĐÔ Hoa Kỳ.

      Sau khi trừ một số chi

Cho luật sư đó,em th́ lănh đây :

      Trên một triệu mốt trong tay !!!

Ôi sao ai tưởng có ngày hôm nay !!!

      Tay run, mắt lệ tràn đầy,

Anh bên trời đó có hay ḷng ḿnh :

      Rằng em nhất định chung t́nh,

Trọn đời trọn kiếp chỉ h́nh bóng anh.

      Cúi đầu cảm tạ TRỜI XANH,

Đă cho em được cùng anh TRỌN  T̀NH,

      Cho em được đứa con xinh,

Luôn luôn y hệt bóng h́nh  ANH YÊU.

 

 

                                      Viết  xong vào ngày  HIỀN  MẪU  ( MOTRER’ DAY) 2003.

 

                                      Kính dâng hương hồn MẸ  đă  hy sinh cả cuộc đời  cho con.

                                      Yêu  tặng người VỢ,cũng là MẸ  từ  38 năm trường với bao hy           

                                      sinh khổ cực.

                                      Mến tặng các BÀ  MẸ  VIỆT NAM  đă cho cả cuộc đời  ḿnh

                                      v́ chồng,v́ con….

 

                                                LA  HUYỀN  LY.

 

                                                

 

 

 

 Cái ách  Giữa đường

::: Hoàng Ngọc Lễ :::

 

Nhận được điện báo của Đạt gửi về cho biết rằng đơn vị của nó sẽ được đưa về Trảng Bom vào ngày mai để nghỉ dưỡng quân, sau một cuộc chiến thắng oai hùng  tại Phú Giáo. Riêng nó c̣n  được thưởng 2 ngày phép. Mừng qúa! Sáng hôm sau, chúng  tôi kéo nhau lên Trảng Bom đón nó.

 Đường đi Trảng Bom bây giờ không c̣n thông thoáng như trước nữa, dọc xa lộ Biên Ḥa, từng đoàn quân xa đang dồn dập tuôn đổ về thành phố sau khi miền cao nguyên đă thất thủ và triệt thoái. Những hàng rào cản đă được chăng đầy và đoạn đường từ căn cứ Long B́nh qua Chợ Sặt  đă buộc phải rẽ sang lối khác v́ cây cầu tại đây đă bị hư sập. Hàng đoàn xe tuôn đổ về đây như thác lũ, cày nát đoạn đường đất rẽ này, tạo một vũng lầy, bùn đất nhớp nhúa. Những chiếc xe hàng đổ khách xuống cho nhẹ. Những cô gái vén quần cao tới bẹn, dơ cặïp đùi trắng nơn, mon men lần bứơc đi trên bờ, ven để tránh bị tạt nứơc bùn, những bà ǵa quác miệng chửi thề v́  bị người khác xô lấn. Thật là một cảnh bát nháo như những phiên chợ vỡ.

 Những người quân cảnh thấy xe của chúng tôi  mang huy hiệu của binh chủng dù nên đă thổi c̣i, phất tay ra hiệu cho chúng tôi được qua trước. Đoạn đường này thật lầy lội, trơn trợt, xe trườn lên, lại tụt xuống, bánh sau xe quay như bánh trớn nuớc, nước bùn, bay tung tóe, xe sau, hứng xe trước. Trước mặt chúng tôi là một xe kéo pháo của sư đoàn 18 nên bánh xe của khẩu pháo chỉ lăn theo lực kéo của xe mà không phun bắn. Ngược lại, xe sau chúng tôi là một chiếc xe nhà, xe La Dalat th́ phải và v́ bùn đất bám đầy nên chúng tôi đă nh́n không rơ. Chỉ tội cho một cô, hay một bà ǵ đó ngồi trong xe mà miệng la oai oái!

 Thằng Đạt ǵa đi 10 tuổi có lẽ. Mặt mày hốc hác, cặp mắt thâm quàng và râu ria tua tủa. Nó mặc một bộ đồ xi vin nhàu nát, chắc là vừa kéo từ ba lô ra. Thấy chúng tôi, nó vứt vội điếu thuốc đang hút dở, chạy tới ôm chật cả hai chúng tôi. Tôi cảm thấy da thịt thằng Đạt c̣n vướng, hôi mùi thuốc súng. Có lẽ đă lâu rồi nó chưa có dịp tắm. Được dịp đi phép là kiếm cách vù ngay, sợ cấp trên đổi ư.

 Dọc đường qua Hố Nai, thấy mùi thịt chó nướng bay tỏa thơm ngát. Thằng Đạt lên tiếng:

 - Mẹ kiếp! Đấm đá mấy tháng trời, ông thèm thịt chó bỏ mẹ.

 - Thôi nhịn, về Ngă Ba Ông Tạ hay cổng Hoàng Hoa Thám ngon hơn! Thằng Tiến đề nghị thế.

 - Nhịn thế đ. nào được. Bây giờ có thịt thiu th́ ông cũng xơi.

 - Chiều nay tao trực, nếu nhậu ở những nơi đó th́ tiện cho tao hơn.

 - Đồng ư! Nhưng cũng phải ghé cho tao nhậu một chầu sương sướng đă. Mấy tháng nay không đàn bà, rượu thịt, ông thèm nhỏ giăi đây này.

 Nghe thế! Tôi đề nghị Tiến cho xe vào nhà hàng thịt chó gần đấy. Nhưng chiếc đùi chó, thui vàng, treo lủng lẳng, bên cạnh những bó hành tươi xanh, rất bắt mắt. Mùi thịt nướng với mẻ, thơm ngon, dù mũi điếc cũng ngửi thấy. Đúng là nhịn không nổi!

 Rượu thịt chưa kịp đem ra và câu chuyện của chúng tôi đang xoay quanh những trận đánh đẫm máu, xáp lá cà th́ ngoài đường bỗng nổi lên những tràng chửi chanh chua và tiếng gào thét thảm thiết. Một bà Bắc, đội khăn mỏ qụa, một tay vừa túm tóc một cô gái, một tay vừa tát, vả vào mặt cô, miệng bà tuôn ra những tràng chửi thật là ác nghiệt và có văn tự như những nhà chửi mướn ở vùng châu thổ sông Hồng Hà:

 - Mẹ bà tổ sư cha nhà  mày! Mày là thứ đĩ thối lăng loàn, chồng chung vợ chạ, đổi chúa lộn chồng. Mày làm nhục tông môn nhà bà. Mày là đồ qụa mổ, bố mẹ mày không biết dạy mày th́ để bà dạy mày. Nhà mày đi đồng th́ trâu húc, lội sông th́ Hà Bá lôi, chết trôi, chết thối??

 Bà ǵa c̣n đang gân miệng chửi bới th́ một người đàn ông cũng vừa chạy tới, anh ta đấm đá, liên hồi vào người cô gái, Những tiếng hô thất thanh, những tiếng van lạy,

 

năo ḷng. Thằng Đạt đă chạy thẳng ra ôm chật lấy người đàn ông. Nh́n anh ta cũng khá đầy đặn và cân đối nhưng so với thằng Đạt th́ chẳng thấm vào đâu. Những người hàng xóm đă tuôn đổ ra hai bên đường ḥ reo và một anh thanh niên khác đă lao vào ṿng chiến. Anh này có lẽ là anh em với anh thanh niên vũ phu kia nên đă nhảy bổ vào Đạt với những cú đấm đá túi bụi. May cho Đạt là anh ta thấp bé qúa nên những cú đấm của anh ta chỉ đụng tới tay hoặc bả vai của nó. H́nh như không thể nhẫn nhục hơn, Đạt đă buông thả anh chàng vũ phu kia ra và quay lại, hùng hổ thoi cho anh chàng nọ một cú đấm như trời giáng vào mặt. Anh ta ngă chúi xuống đất, mặt mày bê bết máu. Anh ta có vẻ căm phẫn lắm nhưng h́nh như đă thấm đ̣n nên chỉ ngồi bệt, lau chùi máu me trên mặt mà không dám động thủ. Đạt quay lại người thanh niên vũ phu và bà ǵa mỏ qụa kia nói:

 - Các người làm ǵ mà hành hạ người ta một cách qúa đáng như vậy! C̣n anh, tại sao sức dài vai rộng như vậy lại không ra chiến trường chiến đấu với quân thù, hèn hạ hành hạ một người con gái thân xác yếu mềm nhu thế kia. Không biết nhục à!

 Nói rồi Đạt phủi tay và phun một băi nước miếng về phía anh ta.

 Bà ǵa mỏ qụa lên tiếng:

 - Cái anh này, đồ mèo mả gà đồng, đồ ma cô, ma cạo, râu ria tua tủa, khố rách áo ôm. Bỗng đâu lại can dự vào chuyện của người ta như thế! Người ta dạy vợ th́ có động tới mồ cha mả mẹ nhà mày đâu  mà mày hung hăng con bọ xít như thế!

 - Ai là mèo mả gà đồng. Bà coi chừng đấy! Tôi trọng bà lớn tuổi, chứ cái ngữ nhà bá, cách ăn nói hỗn xược như bà, tôi đă cho một cái tát.

 - Mày có ngon th́ tát bà đi! Đấy này, đồ bà đây này, có giỏi th́ tát, th́ mó vào đi! Oái giời ơi! Cái thứ đĩ ǵa mồm. Cái thứ đầu đường xó chợ. Nh́n bản mặt mày ai mà lại chẳng biết! Không đầu đường xó chợ th́ cũng ma cô, ma cạo mà thôi.

 Thấy những người đứng xem cười khoái chí, bà ǵa mỏ qụa lại tiếp:

 - Đây này cái con đĩ lăng loàn này đây này. Chắc chúng bay lại phải ḷng nhau rồi chứ ǵ? Ai mà chẳng biết. Chúng mày có tư t́nh ǵ th́ mới tới binh nhau như vậy chứ! Thôi th́ kéo nhau đi cho khuất mặt bà đi! Oái giời ơi, xui gia của tôi đâu rồi! Làng nứơc của tôi đâu rồi! Hăy ra đây mà coi con gái họ đang đánh đĩ đây này. Nói rồi bà giăy nảy, nằm xoài xuống đấy, bức đầu, bức tai ăn vạ.

 Đám đông được thể, ḥ la vui thích. Bỗng có tiếng chen vào.

 - Đánh bỏ mẹ nó đi, bọn du côn, du thực!

 - Đúng rồi! Đánh bỏ mẹ nó đi!

 Hai ba người thanh niên nghe thế! Nhảy vào ṿng chiến, chúng đâm bổ vào Đạt, đấm đá lung tung. Thấy thế, tôi và Tiến buộc ḷng phải nhảy vào. Tiến có vẻ c̣n do dự về bộ quân phục của ḿnh. Tôi chưa kịp đấm đá ǵ th́ đă bị ngay một cú đ̣n gánh phang trúng lưng, chiếc đ̣n gánh này do bà mỏ qụa phóng tới. Tôi nhặt chiếc đ̣n gánh, nhắm vào anh thanh niên đang cận chiến với Đạt mà bổ xuống vai. Bị trúng đ̣n đau, anh ta ôm vai, nhăn nhó lui ra khỏi ṿng chiến. Đang lúc tả xung hữu đột với chiếc đ̣n gánh th́ một xe quân cảnh từ phía Biên Ḥa lao tới. Những tiếng súng chỉ thiên và những hồi c̣i lanh lảnh, lệnh cho mọi người phải đứng im một chỗ. Những người có vơ khí trong tay như tôi bị áp đảo đầu tiên. Những người đứng coi quây ṿng chật hơn, họ được thể la hét:

 

 - Bắt lấy chúng nó! Lũ quân ăn cướp!

 Bây giờ th́ Tiến đă xuất hiện với bộ quân phục trung úy dù. Những tiếng la hét im bật và những người thanh niên vừa ẩu đả với chúng tôi thầm đoán một việc chẳng lành.

 Viên trung sĩ quân cảnh cũng đă nhận ra Đạt v́ Đạt hay thường lui tới đồn quân cảnh Biên Ḥa để thăm Châu, một người bạn cùng khóa. Viên trung sĩ quân cảnh đứng nghiêm chào Đạt rồi lên tiếng:

 - Đại úy có sao không? Ủa mà sao đại úy lại bị bọn này tấn công như vậy!

 Đạt lau mặt qua loa rồi nói!

 - Ḿnh đi ngang đây, thấy chuyện bất b́nh nên can thiệp vậy thôi!

 Thấy thái độ cung kính của những người quân cảnh đối với Đạt, những người thanh niên mặt xanh cắt, như gà cắt tiết. Bà lăo đội khăn mỏ qụa th́ lẩm bẩm:

 - Uùy với chẳng iếc ǵ. Rồi bà vuỗi đít đi thẳng.

 Thấy thế, Tiến đă ra lệnh cho bà ta dừng lại:

 - Bà cụ kia, chính bà đă là nguyên nhân gây ra cuộc ẩu đả vừa qua. Bà đă hành hạ người khác một cách qúa đáng và tàn nhẫn. Bà phải ở lại để pháp luật trừng trị bà!

 Giọng Tiến oang oang và thái độ hùng dũng của một ông sĩ quan dù, khiến bà lăo quay lại mà không c̣n phản ứng chanh chua như trước nữa. Những người lính quân cảnh, đứng nghiêm chào Đạt, Tiến rồi ra lệnh bắt tất cả những người thanh niên vừa ẩu đă, trong  đó có cả tôi, bà lăo mỏ qụa và cô con gái vừa bị đánh đ̣n. Măi cho đến khi Đạt phân giải th́ người lính quân cảnh mới xin lỗi rồi thả tôi ra.

 Khi biết được đầu đuôi câu truyện, những người lính quân cảnh, c̣ng tay tất cả những người thanh niên rồi quyết định giải giao tất cả những người này và bà lăo khăn mỏ qụa về ty cảnh sát Biên Ḥa.

 Thấy thế, nhiều người đứng xem, chạy lại van lậy như chối chết. Một ông cụ mặc đồ bà ba trắng toát tới van xin Đạt:

 - Xin đại úy cứu tôi, chẳng nói dấu ǵ đại úy, nhà tôi chỉ có nó là con trai. Có bề nào th́ chúng tôi chết mất!

 Rồi lại có bà lăo khác, khóc lóc, lấy khăn vừa khịt mũi vừa van xin.

 - Cháu con nhà tôi lỡ dại, xin đại úy thương t́nh. Chúng tôi sẽ suốt đời không quên ơn đại úy.

 Nh́n những người thanh niên co rọm, mặt mày xanh ngắt, ngồi run rẩy sợ  hăi trên băng sau xe Jeep. Đạt đoán biết đây chắc cũng là bọn trốn lính hoặc đào ngủ nên nó đă đến gần người trung sĩ quân cảnh, nói:

 - Thôi, chắc ta răn đe chúng vài lời rồi tha chúng nó. Bắt chúng đi làm ǵ. Nhỡ đâu lại nhằm đúng bọn trốn lính, đào ngủ th́ lại khổ đời chúng. Chiến tranh vào giờ thứ 25 rồi, tướng tá c̣n bỏ ngũ chạy, há ǵ bọn nhăi ranh này. Chẳng lẽ lại bắt chúng, đưa chúng vô lại quân trường, làm con vật thiêu thân vào lúc cuộc chiến sắp tàn hay sao?

 Đạt vừa nói xong, nhả một làn thuốc dài, mắt nó nh́n lên bầu trời, những đám mây bạc trôi nổi và xa xa, những tiếng đại bác cứ liên hồi vọng về. Nó tiến lại đám thanh niên nói tiếp:

 - Thôi lần này, tôi xin tha các anh. Lần sau c̣n tái phạm th́ đừng có trách! Từ nay phải bỏ thói côn đồ, vũ phu, hành hạ đàn bà một cách qúa đáng nghe chưa? C̣n bà lăo kia! Tại sao bà lại độc ác như vậy. Cổ bà đeo tràng hạt mà miệng bà th́ nói chửi toàn những điều độc ác, chẳng lành. Tại sao bà lại hành hạ con dâu một cách qúa đáng như vậy? Con gái bà bị người khác hành hạ, đánh đập như vậy bà có chịu được không? Thôi bà về đi, ăn hiền, ở lành mà để đức cho con cháu nghe chưa?

 Đạt vừa nói đến đây, chợt nh́n sang cô gái, mắt cô long lanh ngấn lệ. Bộ mặt trái xoan rất duyên dáng, mái tóc dài tuy đă bị bà lăo mỏ qụa cắt xén nham nhở nhưng vẫn lộ vẻ óng mướt. Cặp môi trái tim, tuy vẫn bị xám ngắt v́ sợ hăi nhưng cánh môi dưới mấp máy thật quyến rũ, diễm t́nh. Cô ta nh́n Đạt như nh́n một vị cứu tinh, đầy ngưỡng phục. Đạt cố quay sang hướng khác, hít một điếu thuốc thật dài để tránh cái nh́n tha thiết và đầy cầu cứu của cô gái.

 Những người lính quân cảnh nghe theo lời Đạt, họ làm bộ hỏi cung qua loa từng người rồi sau đó mở c̣ng thả ra. Những người  thanh niên hoàn hồn chạy tới phía chúng tôi, run run chấp tay vái vái vài cái rồi chui lẫn vào đám đông trốn biệt như sợ sẽ bị bắt lại.

 Sau đó những người quân cảnh chào tạm biết chúng tôi và Đạt nói với họ:

 - Cho gửi lời chào Châu nhé!

 Chúng tôi vẫy tay chào lại họ rồi lại rủ nhau vào quán thịt chó. Chẳng đứa nào c̣n thiết ăn, định bụng chỉ làm vài miếng lót ḷng, rồi trả tiền ra đi cho rảnh.

 Bà vợ chủ hàng thịt chó đúng là loại đàn bà bén chuyện. Bà ta kể chuyện rất có duyên nên chúng tôi ngồi nán lại, vừa nhâm nhi ba sợi, vừa lắng tai nghe.

 - Cô Duyên con ông bà Thành Lập, chủ nhà máy cưa ở gần đây. Nhà neo đơn, chỉ có 3 người con, hai gái một trai cho nên cô Duyên học xong trung học là phải ở nhà. Ông bà bảo rằng cho con gái học cao làm ǵ, khó lấy chồng. Bao nhiêu đám ngấp nghé nhưng chẳng đám nào xong, phần v́ môn đăng hộ đối, phần v́ chênh lệch nhiều thứ. Đến khi thằng B́nh, con bà Hậu đến làm thợ điện cho nhà máy cưa, nó đeo đuổi măi thế nào ấy nên cô Duyên phải ḷng nó. Lúc đầu ông bà Thành Lập, dứt khoát không chịu, nhưng nó đeo bám riết qúa rồi cô Duyên có bầu với nó. Đúng là giào kéo th́ kẹn hom!

 Thấy chúng tôi yên lặng ngồi nghe, bà ta tiến lại gần  chúng tôi hơn, ngồi dựa vào chiếc ghế gần đấy, lấy tay mân mê, têm trầu rồi vừa nhai vừa tiếp:

 - Các ông biết không? Người ta bảo lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén. Cứ như tôi ấy à! Cứ tống cổ mẹ nó cái đồ nỡm trong nhà là xong. Ai lại nuôi ong tay áo bao giờ?

 - Thế rồi họ có cưới nhau không? Tôi hỏi.

 - Không cưới làm sao được. Đến lúc này th́ phải lạy nó, nó mới chịu cưới cho mới chết chứ! Phải hứa cho nó đủ điều đủ chuyệïn, mới xong đấy! Đúng là quân đểu cáng.

 Bà ta nhổ bẹt bă trầu vào cái b́nh gần đấy, rồi lấy tay quệt vết trầu dính miệng:

 - Đám cưới to ra phết! Nhất làng đấy! Xe hoa kỳ rước dâu, mướn hai, ba cái. Người mời có đến vài trăm. Aên mừng mấy ngày liên tiếp. Cô dâu lúc ấy đă có bầu vài tháng nhưng nhà cao, kín cổng cao tường không mấy ai biết đến. Măi đến khi bà mẹ chồng bất b́nh sao đó, phao vu ra th́ dân làng mới rơ. Cái bà ǵa này thật là tàn ác với con dâu. Lúc ở chung trong nhà ông bà Thành Lập th́ bà ta chiều hầu con dâu như tôi, mọi, đến khi ra riêng rồi, thấy không có của cải ǵ nhiều, không ẵm được của cải bao nhiêu thế là bà ta trở chứng. Lúc đầu th́ chỉ phao tin bêu xấu, sau dần ra tay hành hạ. Nhất cử nhất động của cô con dâu bà đều để ư rồi điêu ngoa, rỉ tai con trai, nói hành, nói tỏi.

 - Thế rồi người con trai phản ứng ra sao? Đạt hỏi.

 - Phản ứng à! Một mẹ, một con nên sợ mẹ bằng phép. Lúc đầu th́ anh ta không tin và cũng chẳng có phản ứng ǵ nhưng lâu dần, bà lăo cứ bù lu, bù loa rồi c̣n đay nghiến cả con trai. Nào là: "Anh đội vợ anh nên đầu, khinh bỏ tôi". Rồi là "Anh rước thứ lăng loàn đó về, để nó mắng chửi tôi", "Nó có yêu thương ǵ anh cho đáng, ra đường là cợt nhả, người này kẻ nọ, anh không nghe cả làng này người ta th́ thào với nhàu à! Nhục lắm!", "Cái cặp mắt lúc nào cũng long lanh, cặp môi th́ lúc nào cũng ươn ướt, thứ đấy th́ đĩ  cho phải biết".

 Dĩa nhựa mặn vừa được đưa lên, mùi tương, mẻ thơm bốc mũi, chai rượu đế cũng đă vừa cạn. Nhà chủ đưa thêm chai khác, nói rằng:

 - Chai này là của nhà cháu biếu các bác. Thấy các bác oai hùng qúa nên nhà cháu đây rất kính phục. Chẳng nói dấu ǵ các bác, bọn đó nó hung dữ lắm, không ai dám đụng tới. Trốn lính sống chui rúc là như vậy mà hễ có chuyện là kéo bè, kéo đảng. Chẳng coi ai ra ǵ! Bà lăo ǵa th́ tai ác qúa lắm! Đụng ai cũng chửi, kinh hạt, nhà thờ, nhà thánh tối ngày nhưng mở miệng chửi ai th́ phải biết. Chẳng ai dám đụng đến bà ta. Nay thấy các bác hành động anh hùng và rộng lượng như thế th́ nhà cháu đây rất kính phục.

 - Thôi th́ các bác nhận cho, để chúng em mừng. Bà vợ chen vào.

 - Ồ, chúng tôi đâu có ư đánh đập ai đâu! Ngang đường thấy việc bất b́nh th́ can ngăn vậy thôi. Ngờ đâu những người thanh niên ở đây hung hăng qúa lẽ nên mới ra nông nỗi. Thôi cũng may là chưa xảy ra việc nghiêm trọng không th́ ân hận cho phải biết. Đúng là cái ách giữa đường.

 Chúng tôi cạn chai thứ hai th́ xin chủ quán tính tiền để lên đường. Bên kia đường, chuông thánh đường đă reo đổ, báo hiệu giờ kinh nguyện ǵ đó. Đoàn người tuôn đổ đến thánh đường. Nh́n kỹ, trong đám người đó, chúng tôi lại bắt gặp bà lăo chít khăn mỏ qụa, tay cầm chiếc quạt đung đưa, miệng th́ đang lẩm bẩm điều ǵ.

 Chúng tôi sửa soạn ra xe th́ một ông lăo độ ngoài 60, mặc quần áo chỉnh tề tiến tới trước mặt Tiến:

 - Thưa đại úy! Chúng tôi vừa được các cháu trong nhà cho biết là đại úy vừa ra tay nghĩa hiệp, can thiệp cho cháu nhà tôi. Tôi xin cảm tạ và rất sung sướng được mời đại úy cùng các ông đây, ghé thăm tệ xá.

 - Thưa bác, không phải cháu mà là ông bạn cháu đây này. Tiến chỉ vào Đạt nói thế.

 Ông cụ có vẻ khựng lại khi nh́n thấy Đạt, tóc tai và râu ria nham nhở. Ông cụ quay nh́n lại Tiến, thăm ḍ phản ứng.

 - Thôi th́ đại úy với các ông đây bớt chút th́ giờ, ghé thăm tệ xá cho lăo vui mừng.

 - Thưa bác! Rất tiếc rằng cháu mới từ chiến trận về và chỉ có hai ngày phép. Bây giờ th́ đă hết một nửa ngày rồi lại c̣n phải về Sài G̣n thăm người này người kia. Vả lại cái chuyện vừa qua, có đáng ǵ mà công với ơn. Được rồi, khi có dịp, chúng cháu sẽ xin ghé thăm bác và gia đ́nh.

 Thấy Đạt ăn nói lễ phép và biết Đạt mới từ chiến trận về, nên ông cụ không c̣n nghi ngờ vào cái mái tóc và bộ rầu nham nhở của Đạt nữa.

 - Ồ thế th́ qúy hóa qúa! Xin đại úy và các ông chỉ qúa bộ vài phút, xơi với lăo chén trà là qúy lắm rồi.

 Nói rồi ông lăo chỉ về phí cuối đường tiếp:

 - Đại úy và các ông nh́n kia ḱa! Ở ngay cái cột điện thứ ba đó, trên có treo một tấm bảng chỉ hướng vào trại cưa của lăo đó, chỉ vào chừng 500m là tới. Thôi chúng ta qúa bộ nhé!

 - Thưa bác, không thể được. Chúng cháu buộc phải ra đi v́ anh bạn cháu đây phải ứng trực chiều nay. Thôi, bây giờ xin bác như thế này nhé! Ngày mai trên đường trả phép, ngang đây, chúng cháu sẽ đi sớm hơn và ghé vào thăm bác.

 - Như thế chứ! Thôi hẹn đại úy chiều mai nhé! Nhớ đến sớm một chút.

 Khi chúng tôi đă leo lên xe, bà chủ quán c̣n chạy ra, nhét vào xe một gói ǵ không biết. Đi được một khúc, Đatï hỏi?

 - Mẹ kiếp! Không biết hồi năy vợ hàng thịt chó có nhét ḿn vô xe ḿnh không đấy?

 - Ừ nhỉ? Lễ, mày ngồi sau, mở thử coi.

 - Xúi dại! Ḿn th́ ông nổ banh xác à!

 - Cái cứt! Mày rờ vào coi mềm hay cứng nào?

 - Mềm.

 - Thế th́ không phải là ḿn, mở ra đi!

 Tôi nghe theo lời thằng Tiến, mở gói lá chuối ra. Th́ ra bên trong là 3 gói thịt chó, một gói khế, chuối chát và cả bao nước chấm. Dồi nướng, nhựa mặn và cả chả ch́a nữa.

 - Mẹ kiếp, Toàn thịt chó!

 - Thế th́ đêm nay lại ngắc ngư!

 Lại trở về khúc quanh, tránh cầu sập hồi năy. Cái cống th́ đúng hơn v́ bề dài chỉ khoảng mươi thước. Xe qua vũng lầy, phải lấy trớn, khiến những ṿi nước, pha bùn vung tung tóe, những người quân cảnh đứng đó, quần áo lọ lem đầy bùn đất. Chúng tôi lại gặp toán toán quân cảnh hồi năy, đứng bên kia cầu. Toán này lưu động, nên quần áo chỉnh tề. Gặp lại chúng tôi, cả 3 người tươi vui hẳn lên. Anh trung sĩ tên B́nh nhét vào xe cho chúng tôi một thùng beer, nói rằng bọn Mỹ vừa đi ngang qua, măi lộ.

 - Có beer mà có mồi ǵ nhắm chưa?

 - Tụi em ứng trực suốt đêm nay, chút nữa kéo vô đồn gần đây nhậu nhưng chỉ có mấy hộp ration-C bọn Mỹ mới cho đây này.

 - Thế th́ có sẵn thịt chó đây! Cầm lấy mà nhậu. Tối nay tụi tớ về thành quậy, làm ǵ có giờ mà chó với mèo.

 Người trung sĩ tiếp nhận gói thịt chó, đứng nghiêm chao Đạt cám ơn.

 - Cám ơn dại bàng, nếu tối nay trung úy Châu tới đây, em sẽ bảo với ông ấy rằng đây là mồi của đại úy cho đấy!

 - Bảo với Châu rằng ngày mai Đạt sẽ trả phép và sẽ đi ngang qua đấy.

 - Tŕnh đại bàng, 5 trên 5.

 Về gần tới ngă tư Hàng Xanh. Xe kẹt nối dài v́ phải qua các trạm kiểm soát. Xe nhà binh được đi ngơ riêng nhưngø tất cả những người mặc đồ xi vin buộc phải xuống xe để đi bộ qua ngơ kiểm soát dân sự. Đạt thấy thế bảo tôi:

 - Mày cứ ngồi yên trên xe, có thằng sĩ quan dù ngồi trên xe là yên tâm rồi!

 Thật thế, xe đi qua trạm, người lính quân cảnh dơ tay chào Tiến theo cung cách nhà binh rồi xin phép hỏi giấy Đạt. Thấy thẻ quân nhân mang cấp bực dại úy của Đạt, người lính bâng quơ nh́n sang tôi mỉm cười.

 - Đại úy cũng thế!

 Chúng tôi vẫy vẫy chào người lính gác, tiến qua. Cảnh tượng thật bát nháo, xe đ̣, xe tải ùn tắc, mọi cửa ngơ đổ vào Sài G̣n lúc này đều kẹt tắc. Đường xá dơ dáy bẩn thỉu, rác rưới rơi văi khắp nơi, những bao bịch ny lông thỉnh thoảng được một cơn gió thổi tới, tung bay tứ tung. Tiến rất sốt ruột v́ phiên gác sắp tới. Chúng tôi bàn với nhau là chỉ c̣n một cách duy nhất là chui xe vào mấy ngơ hẻm ở đầu ngă tư rồi từ đấy đâm trổ ra hướng Chi Lăng, may ra mới thoát. Đúng như dự kiến, đoạn đường này chỉ ùn tắc một khúc, sau đó qua chợ Bà Chiểu th́ thông thoáng hoàn toàn.

 Về đến trại Hoàng Hoa Thám, một đoàn xe cũng đang ùn ùn từ hướng Tân Sơn Nhất kéo về. Nghe đâu một tiều đoàn cũng vừa đựơc không vận về tới để sau đó đưa tới vườn Tao Đàn, vừa pḥng vệ dinh tổng thống, vừa chờ tăng cường quân số.

 - Nghe đâu, đơn vị của Tươi cũng về nay mai.

 Thằng Tiến bảo thế! Rồi nó vội vă đưa chúng tôi vào pḥng nó, trứơc khi chạy thẳng tới pḥng trực. Không lâu sau đó, nó hổn hển chạy về báo:

 - Xong rồi, tao nhờ đại úy Sơn trực giúp đêm nay, đêm mai tao trực lại.

 Chúng tôi c̣n đang tắm rửa để kịp đi chơi th́ thằng Tiến nhận được điện thoại của thằng Tươi từ vườn Tao Đàn gọi về. Thế là chúng tôi chạy thẳng đến vườn Tao Đàn đón nó.

 Thằng Tươi mặt mày hốc hác, thật khó đoán ra nó. Cũng chẳng khác ǵ thằng Đạt, tóc tai, râu ria lồm xồm như người rừng. Quần áo th́ đất bùn bê bết. Nó cũng nói rằng đă bao đêm không ngủ, đồ hộp làm chuẩn. Bây giờ nó thèm rượu thịt, đàn bà con gái chứ không thèm tắm. Thế là chúng tôi ra đi, trực chỉ hướng trường đua Phú Thọ, rẽù vào đường Nguyễn Văn Thoại rồi chui đầu vào Đệ Nhất khách sạn.

 Bây giờ th́ "cái ách giữa đường", nó sẽ quàng lên cổ tôi chứ không phải cổ thằng Đạt như đă xảy ra ở Hố Nai sáng nay. Tôi cảm nhận thấy thế v́ ít nhất tôi đă từng mang một cái ách ở nơi này với thằng Đại và Chúc. Bây giờ Chúc chết rồi, tôi không muốn nhắc lại.

 Đôi giày nhà binh vướng đầy cát bụi của thằng Tươi hùng dũng giẫm lên tấm thảm xanh biếc của nhà hàng. Những người  làm việc ở đây trang phục lộng lẫy, đứng hai bên đón chào một đoàn binh vừa thắng trận trở về thành phố. Không phải thế đâu, họ đón chào những người lính trận sau bao tháng thư hùng với địch quân, nay mới có dịp hung hăng con bọ xít, đến để thiêu đốt mấy tháng lương cuối cùng, bây giờ mới lănh.

 Trong pḥng ăn, các bàn đă gần như đầy kín, những cặp trai gái đă bắt đầu d́u nhau trên sàn nhẩy. Những tia ánh sáng lung linh, muôn màu, muôn vẻ. Những cô tiếp viên tươi mát như thiên thần, tiên nương giáng thế.

 - Thưa thiếu tá! Tất cả các bàn đă đầy kín.

 - Thế c̣n hai bàn ở giữa? Tươi hỏi.

 - Thưa của công tử họ Hoàng đă đật sẵn, dù có người hay không có người, nhà hàng cũng có bổn phận phải dành sẵn.

 - Tại sao lại ích kỷ như vậy! Đến th́ đă đành, không đến th́ để cho người khác chứ! Ai cũng trả tiền như ai, có ai quịt đâu mà khó dễ thế!

 - Thưa thiếu tá không được. Nếu tôi chiều thiếu tá, ngộ nhỡ th́ tôi sẽ lănh đủ.

 - Tôi bảo là được!

 Thế rồi Tươi cầm tờ giấy "reserved" xé nát, bảo chúng tôi cứ việc ngồi xuống.

 Chai champagne thứ hai đang uống dở và cô tiếp viên đang d́u Tươi vào sàn nhẩy th́ mấy người quân cảnh dù từ ngoài tiến tới. Tươi đoán biết một chuyện chẳng lành, gỡ tay cô gái, về lại bàn. Thấp thoáng trong ánh đèn đêm, Tươi nhận ra một sĩ quan  quân cảnh quen biết, đứng chào trong tư thế nhà binh rồi hai người lặng lẽ theo nhau ra ngoài.

 Một lúc sau, Tươi quay vào:

 - Không xong rồi, đụng phải thứ dữ. Đ.m. quân chó đẻ, có dịp ông phơ hết!

 Tôi kêu người hầu bàn tính tiền nhưng người sĩ quan quân cảnh trả lời: "Xong rồi".

 Trong bóng đêm, những người chung quanh h́nh như không hay biết, chúng tôi theo Tươi và người sĩ quan quân cảnh ra ngoài.

 Ra tới xe, người sĩ quan bảo Tươi.

 - Trời ơi! Thiếu tá dại qúa! Nhèø kiến lửa mà đụng th́ nát thây!

 - Điên lên, ông phơ bỏ mẹ chúng nó chứ nát thây con buồi ông đây này!

 - Thôi ḿnh đi chỗ khác, thiếu tá à! Mặt trời đưa cho tôi mấy ngàn đây này! Lệnh là đưa thiếu tá đi đâu nhậu th́ đi chứ đừng lớ dớ vô mấy thằng đấy lôi thôi lắm!

 - Mấy thằng ấy là mấy thằng nào vậy! Đạt hỏi.

 - Th́ bọn công tử con cháu ông vua kẽm gai chứù c̣n ai!

 - Đ.m. toàn quân trốn lính. Trốn rúc ở hậu phương c̣n làm tàng, làm phách.

 Đạt nói thế nhưng chính nó lại rủ Tươi đi hướng khác. Lên đường ra ngă tư xa lộ Thủ Đức nhậu tiếp, chúng tôi ghé lại đơn vị của Tươi ở vườn Tao Đàn rồi Tươi trao cái pḥng b́ mà ngươi sĩ quan quân cảnh vừa đưa, cho thiếu úy Thảo nói:

 - Qùa của Mặt Trời tặng đây này, thiếu úy mua mấy thùng bia cho anh em khao quân, tớ đi với bạn đến đêm hoặc sáng mai mới về.

 Cái quán Thanh Vân của ông tây đồn điền cao su hôm nay đông lạ thường. Bàn nào cũng chật ních, nể ḷng khách quen, ông cho kê thêm một cái bàn ngay giữa vườn hoa. Là người tây nhưng ông nói tiếng Việt rất thành thạo và nhà hàng ông pha trộn tây ta rất độc đáo. Đặc biệt món đuông chiên bơ của ông th́ khỏi chê. Béo bổ, thơm ngon, khách thưởng thức nhiều khi không dám nhuốt, sợ tuột mất tất cả những hương vị, thơm ngon c̣n đang ứ động trong miệng.

 Dù lũ chúng tôi là bạn thân từ hồi để chỏm rồi từ Bắc vô Nam, cho tới khi khôn lớn, chúng tôi bám víu lấy nhau, chỉ khi ra đời th́ mỗi thằng một ngă. Hôm nay lần đầu, tôi được nghe ba thằng bạn lính nói chuyện về chiến tranh. Chúng dùng những từ ngữ mà lúc mới nghe, tôi chẳng hiểu ǵ. Nào là "con cái", "mặt trời", "phượng hoàng","5 trên 5"?..

 Những trận đánh khốc liệt và những địa danh chiến trận, mà qua báo chí tôi đă từng nghe nhưng không ngờ rằng những thằng bạn tôi, những anh hùng hiên ngang coi cái chết nhẹ như lông hồng lại có những lúc ngă ḷng, muốn buông tay, nhắm mắt quy hàng v́ t́nh yêu nhân thế, v́ coi trọng mạng sống của người khác..

 - Đ.m. bắn bao nhiêu, chết bao nhiêu chúng cũng cứ hô xung phong mà tiến lên. Tiền đồn kiên cố, bê tông, bao cát lại nằm trên cao. Đại liên trỏ ṇng, chúi mũi mà bắn xuống. Chết như ngả rạ vậy mà chúng nó vẫn cứ xung phong. Lớp này đổ, lớp khác lại tiến. Chiến thuật biển người thật là tàn ác, vô nhân. Chúng nướng quân như nướng bắp. Miễn sao gây được tiếng vang.

 Tươi hít thêm một hơi thuốc thật dài, nhả khói lên trên mái lều. Hai con thạch thùng h́nh như cũng quen hơi thuốc, chúng chép lưỡi hít hà rồi kêu lên tích tè, khô cứng và thật thảm năo.

 - Đánh đấm cũng phải cân sức mới hứng thú chứ! Ḿnh chỉ việc bắn, chúng cứ việc chết th́ đánh đấm thế đếch nào được. Đă vậy trinh sát lại báo về: "Có lẽ chúng dùng dân công làm biển người". Mẹ kiếp! Thế th́ bắn làm ǵ? Rồi tiếng súng im bật, địch quân cứ hô xung phong inh ỏi. Tiếng súng càng im, chúng càng hét lớn. Loa tay, thùng gơ liên hồi. Những tiếng gào thét mỗi lúc một gần hơn. Ông ra lệnh lâu lâu tương một qủa cầm chừng và thăm ḍ phản ứng. Quân lính được lệnh ḅ sát  vào tuyến địch quân và sẵn sàng chơi xáp lá cà. Dân công thật và chen lẫn trong đó là những tên đặc công, dây nhợ chằng chịt. Những người trinh sát đă báo về như thế! Cuộc cận chiến xảy ra, những tên địch ốm đói lâu ngày chịu không nỗi vài ba báng súng. Trong hàng ngũ tù binh, hơn một nửa là dân công, trọ troẹ tiếng, giọng địa phương. Nhiều người dân công được giải thoát nhưng rồi phía ta hy sinh cũng nhiều hơn so với sự thường. Phải chi cứ trên đồn tương xuống có hơn không? Điều ǵ th́ cũng có gía phải trả.

 Nói đến đây, Tươi h́nh như xúc động nghĩ đến cái hành động điên rồ của ḿnh, khiến cho nhiều người lính phải hy sinh oan uổng. Nó nấc nghẹn, quăng điếu thuốc đang hút dở vào vườn hoa, lấy tay gạt mắt, h́nh như nó đă khóc, hai con mắt đỏ ngầu và hai quằng mắt thâm tím v́ lâu ngày không ngủ vẫn c̣n đang long lanh ngấn lệ.

 Tiệc đêm đă tàn, chai rượu cuối cùng cũng đă cạn, những bàn bên trống vắng đă từ bao giờ. Xe cộ ngoài đừơng đă thưa thớt. Những ngọn đèn cao thế của ngă tư xa lộ mang màu tím thẵm. Những đứa trẻ đeo bị đi bắt dế đêm. Dế rừng ở đâu mà về đông thế. Những con dế to béo như những con muỗm đồng, người ta bảo dế này chiên bơ ngon lắm! Đại bác vẫn cứ réo nổ ầm trời từ những chiến trận xa xôi vọng vệ. Thằng Tiến mở lời vu vơ:

 - Không biết con cái tao có sao không?

 Cả 3 chúng tôi đưa Đạt trở về đơn vị nhưng lần này đi xe của Tươi và do chính hắn lái. Đạt đ̣i ghé vô chợ Bà Chiểu mua vài chai rượu, một chai tặng nhà hàng thịt chó đă dúi bịch thịt chó vào xe, một chai tặng Châu, nếu gặp lại những người quân cảnh hôm trước, c̣n vài chai đem về đơn vị cho quân lính, đồng đội.

 Đường hôm nay tuơng đối thông thoáng v́ c̣n là buổi sáng. Chúng tôi muốn đi sớm hơn v́ Đạt đă lỡ hứa với ông lăo trại cưa. Khúc cầu rẽ bị hư hôm nọ cũng không c̣n những người quân cảnh đứng gác. Vũng lầy cũng khá khô ráo nên xe cộ qua lại dễ dàng.

 Chủ nhà hàng thịt chó hôm qua, thấy chúng tôi trở lại, mừng vui rối rít. Khoe rằng nhà hàng hôm nay mới mua được con mực cầy tơ. Con này mà xả ra th́ ngon bằng chết. Chúng tôi từ chối v́ không thể nán lại lâu hơn. Đạt trao chai rượu tặng ông ta rồi vội vàng ra đi.

 Theo đúng hướng chỉ của ông chủ trại cưa. Chúng tôi t́m tới nhà ông ta dễ dàng. Chắc phải là giàu có bề thế lắm mới có được cơ ngơi, nguy nga, rộng lớn như thế này. Đàn chó thấy khách lạ đua nhau tủa ra sân, sủa ăng ẳng. Hai bộ đồ rằn ri của Tươi và Tiến, càng kích thích lũ chó hơn. Từ trong nhà, một cô gái cầm cán chổi ra sân đuổi chó. Một cô gái mảnh mai xinh đẹp,  có vóc dáng hao hao với cô gái bị mẹ chồng hành hạ hôm qua. Cũng mái tóc đen mượt, huyền lánh, khuôn mặt trái soan và cặp lông mi cong, dài. Nh́n căïp mắt tươi hồng ươn ướt của cô gái, tôi nhớ lại lời bà lăo mỏ qụa hôm qua: "Môi đó th́ dâm, đĩ phải biết!".

 Ông bà chủ nhà thân t́nh ra chào hỏi chúng tôi. Bà chủ nhà chắc cũng chạc tuổi bà lăo mỏ qụa hôm qua nhưng coi bà hiền lành, nhu ḿ hơn. Bà để răng lánh hạt huyềøn và cũng chít cái khăn mỏ quạ nhưng bằng vải nhung đen. Bà tiến tới chào và vân ve cánh tay Đạt rồi luôn miệng: "Qúy hóa qúa! Qúy hóa qúa!".

 Vừa bước vô trong nhà, tiếng dao thớt đă inh tai, tiếng nói cười không ngớt. Chắc là gia chủ sắp có tiệc tùng ǵ đây? Cả 3 chúng tôi đều hết sức ngạc nhiên khi thấy xuất hiện cặp vợ chồng hôm qua. Tươi th́ không kể v́ nó chẳng biết ǵ chuyện này. Mắt trái của anh chàng vẫn bầm sưng, chắc là do Đạt quại trúng. Trên khuôn mặt cô gái vẫn c̣n vết cào xuớc nhưng đă tươi tỉnh hơn hôm qua nhiều. Cô nh́n chúng tôi có vẻ bẽn lẽn nhưng vẫn thấy được vẻ thân t́nh, cảm mến. Chào chúng tôi xong, cả hai hút vào trong bếp.

 - Thưa đại úy, Chẳng nói dấu ǵ đại úy. Hôm qua dân làng kéo tới đây đông đảo và đều nói rằng nhà này c̣n có phúc chán, không th́ từ con rể tới cháu chắt đều bị đưa đi mút mùa �lệ thủy�. Thằng th́ trốn lính, thằng th́ đào ngũ. Đă vậy lại nhè mấy ông trung úy, đại úy mà tấn công. Thế có chết không chứ! Nếu không có đại úy rộng lượng th́ xe quân cảnh hôm qua đă hốt đi hết. Thế nên, hôm nay nhân dịp đại úy và các vị trở lại đây thăm lăo, lăo xin được thết đăi một bữa cơm gia đ́nh, sau là để cho con cháu ra mặt và xin lỗi đại úy cùng qúy vị. Xin qúy vị đừng nỡ từ chối, khiến lăo và gia đ́nh phải buồn chán.

 Nghe đến đây, Tươi thừ người ra không biết ǵ. Nó định lên tiếng th́ Đạt đă ngăn lại.

 - Thưa bác, cháu đă thưa với bác hôm qua rằng chúng cháu chỉ là người ngang đường, thấy chuyện không hay nên phải can gián thế thôi. Không ngờ chuyện đáng tiếc đă xảy ra. Chúng cháu cũng hối hận là đă mạnh tay qúa nên khiến nhiều anh em bị thương tật. Thôi chuyện đă qua, chấp trách làm ǵ. Chúng cháu xin ghé lại thăm bác rồi phải ra đi. Ba anh bạn cháu đây đều bận cả, người th́ tối nay phải lên phiên trực, kẻ th́ mới hành quân nơi xa trở về. Ai cũng bận cả. Xin bác cho chúng cháu vài ly nước trà hay cùng lắm nhắm với bác một ly đủ rồi.

 "Một ly đủ rồi" nhưng một ly cứ rót hoài và những người lính trận cũng đă thấm môi. Bóng dáng cô thiếu nữ cứ ẩn hiện sau khung cửa và rồi những mâm tiệc thịnh soạn cũng được bưng ra. Ông lăo chủ nhà câu chuyện nỏ như bắp rang và ông nói chuyện rất có hồn. Thằng Tươi là kẻ noiù chyuện như thế mà cứ há hốc mồm ra mà nghe ông lăo kể chuyện.

 - Bây giờ thấy các anh thân t́nh, tôi mới xin kể tiếp. Dân làng đă đến đây khuyên bảo anh con rể tôi rất nhiều và anh ta cũng nhận ra những sai trái của ḿnh và đă hối lỗi. Hứa từ nay không c̣n hành hạ vợ con tàn ác như xưa nữa. Bây giờ tôi xin gọi cháu ra đây để nó xin lỗi các anh.

 - Aáy cái ông này ỡm ờ thật. Được đàng chân lân đàng đầu, người ta là tướng tá cả đấy! Anh với cháu cái ǵ?  Bà chủ nhà lên tiếng.

 - Thí các ông ấy muốn xưng hô như vậy cho thân t́nh.

 - Thưa bác gái, đúng vậy đấy! Chúng cháu đều nhỏ tuổi cả, chiến trận làm cho con người ǵa nua vậy thôi. Tất cả chỉ đáng con cháu bác thôi. Xin các bác cứ gọi như thế cho thân t́nh.

 Cô thiếu nữ lấp ló sau màn cửa, nở nụ cười tươi rói.

 - Anh cả đâu lên đây tôi bảo!

 - Dạ thưa bố ạ!

 - Đấy! Hôm qua anh hứa như thế nào th́ hôm nay làm như thế đi!

 Từ trong buồng, vợ chồng anh đánh nhau hôm qua bước ra, kéo theo cô thiếu nữ vô thẳng trong pḥng khách. Cô ngồi tựa cửa, mặt tươi như hoa, khiến cho cả 4 chúng tôi đều sững sờ v́ cái vẻ đẹp cao ngạo và cái dáng dấp thanh tao của cô.

 - Dạ thưa bố mẹ, dạ thưa đại úy cùng qúy vị. Hôm qua, con lỡ xúc phạm đến đại úy, đại úy chẳng những không chấp, lại xin những người lính quân cảnh tha cho con. Nếu không th́ con phải đi đến chỗ chết. Nay, sau những lời khuyên giải và nhiều suy nghĩ. Con đă thấy những sai trái của ḿnh. C̣n xin hứa từ nay, không c̣n hung hăng, đánh đập vợ như trước nữa. Con thề hứa..

 - Thôi, không có ǵ là lỗi, phải cả. Biết ăn năn, thương vợ, thương con là đựoc rồi. Chúng tôi đây là thân lính tráng, nay sống mai chết nên chưa thằng nào có vợ. Thấy anh đánh vợ như thế, chúng tôi cảm thấy đau ḷng lắm! Bây giờ anh thương vợ con anh là được rồi!

 Mặt hai cô gái đỏ bừng, không hiểu v́ họ mắc cở hay suy nghĩ điều ǵ? Họ không nh́n thẳng vào Đạt, dấu nụ cười thầm kín bên trong màn cửa.

 - Thế cả 4 anh chưa có vợ cả à! Qúy hóa thật!

 Bà chủ nhà vừa nói vừa tiến lại mân mê cánh tay của Đạt.

 - Thôi bây giờ đă trễ rồi, Xin hai bác cho chúng cháu về. Chúng cháu xin cám ơn bữa tiệc thịnh soạn và thiện cảm mà hai bác và gia đ́nh đă giành cho chúng cháu.

 Đạt vừa nói vừa đứng lên.

 - Thôi không giữ được các anh th́ chúng ta phải chào tạm biệt chứ sao bây giờ. Thỉnh thoảng các anh lại chơi với lăo nhé! Chúng bay đâu? Tất cả ra đây chào khách đi.

 Mọi người tiến ra pḥng khách chào chúng tôi vui vẻ. Cô Duyên có lẽ cảm kích về ơn giải cứu và sự hào phóng của Đạt nên ngừng lại với Đạt.

 - Em xin cám ơn đại úy, rồi gạt lệ chào sang tôi.

 Tới phiên cô thiếu nữ. Tươi nhanh miệng hỏi.

 - Thế em tên là ǵ?

 - Dạ thưa cháu tên là Ngân ạ!

 - Ơùi giời ơi! Đă bảo là anh em trong nhà mà lại xưng cháu, xưng con th́ chán chết!

 - Dạ con không dám!

 - Thiếu tá mới có 29 tuổi thôi, đánh nhau hăng qúa mà lên lon vèo vèo đấy! Có già ǵ đâu! Đạt lên tiếng.

 - Thế em bao nhiêu tuổi rồi!

 Ngân mắc cở không nói, bà cụ chen vào.

 - 21 tuổi rồi đó, vậy mà vẫn nhơng nhẹo như đứa con nít.

 - Thế Ngân có thích lính không? Tươi hỏi.

 Ngân gục đầu, mỉm cười không nói.

 - Anh Đạt đóng quân ở gần đây này! Trảng Bom cách đây có vài cây số mà thôi! Thỉnh thoảng đến thăm anh Đạt nhé!

 Tươi vừa nói xong, chúng tôi tiến tới bắt tay ông bà chủ rồi xin phép lên xe ra về. Đạt c̣n vọng thêm:

 - Con đóng quân ở Trảng Bom gần đây thôi, hôm nào các bác và các em rảnh, con xin mời các bác và các em đến thăm nhé! Cứ hỏi Đạt sư đoàn 18 là ai cũng biết. Nếu không th́ con cho xe đến rước.

 Xe nổ máy, đàn chó đă tua ra sân thi nhau sủa ăng ẳng. Cô gái tên Ngân lại cầm cán chổi đuổi chó nhưng cặp mắt cô dán vào chúng tôi không rời.

 Vừa ra khỏi ngơ, Tươi đă lên tiếng:

 - Thôi, mừng cho thằng Đạt, sắp có cơm no, ḅ cưỡi rồi nhé!

 - Con bé xinh và dẽ thương thật! Tôi nói.

 - Mai này, mày đừng đối xử em bé Ngân như thằng B́nh lục súc nhé! Mày làm thế ông bắn nát đầu chứ không chỉ đấm đá vài cú như mày làm hôm qua đâu. Tiến chen vào.

 - Con bé dễ thương đấy chứ! Vài hôm nữa rảnh, tao tới thăm thử xem. Từ Trảng Bom tới đây có vài cây số. Xa ǵ? Ngặt điều là nhà ông bà này đạo đức qúa! Aûnh Chúa, Mẹ treo đầy nhà, không biết có chịu lính tráng như bọn ḿnh không?

 - Th́ mày phải tóc tai, râu ria cho nhẫn nhụi, rồi mua thêm sợi dây chuyền với cây thánh gía đeo ở cổ.

 Chẳng mấy chốc, xe đă về đến Trảng Bom. Những người lính sư đoàn 18 đang lố nhố chuyển đổi quân. Đại đội của Đạt nằm măi trong góc một rừng cao su, trên lối vào Sông Buông.

 Chúng tôi không thể nán lại với Đạt v́ ngay khi về tới, Đạt đă có lệnh tŕnh diện cấp trên.

 Chưa qua khỏi Trảng Bom, chúng tôi đă nghe bom đạn rền vang không xa lắm. Chắc là đang có trận đụng độ đâu đây. Không hiểu rằng đơn vị của thằng Đạt c̣n được nghỉ dưỡng quân, hay lại bị bốc đi ngay trong đêm nay.

 Đời trai thời chiến là thế! Sống nay chết mai, có thằng nào thiết, nghĩ đến chuyện vợ con.

 Chúng tôi lại về ngang qua ngơ vô nhà em bé tên Ngân. Tôi tự hỏi rồi đây không biết thằng Đạt có dịp trở về thăm cái con ngơ này hay không?

 

 Bẵng đi một dạo, không c̣n tin tức ǵ th́ Đạt lại tới thăm tôi. Nó đến không phải một ḿnh với vài chai rượu như thường t́nh mà có một bóng hồng bên cạnh. Thoạt nh́n, tôi thấy người con gái ấy có vẻ quen quen, h́nh như đă gặp đâu đó. Nh́n kỹ ra, mới biết cô gái tên Ngân. Cô con gái út cưng của chủ nhà máy cưa Thành Lập.

 Cô ta không mấy tỏ vẻ xa lạ với tôi, trong lúc Đạt th́ ba hoa giới thiệu:

 - Đây là �cái ách giữa đường� như mày nói đây này.

 Tôi rất vui mừng khi biết được rằng Đạt đă có một cô bạn gái xinh xắn và duyên dáng lại là con gái cưng của một gia đ́nh đạo giáo, nề nếp. Đạt vẫn không bỏ được thói quen thường t́nh, nó chạy ngược lại xe, lôi ra hai chai Johny Walker nhét vào tay tôi rồi rủ tôi đi thăm thằng Tiến và Tươi. Nó huưt sáo liên hồi, có vẻ yêu đời lắm.

 Đúng là �cái ách giữa đường đă quàng vào cổ nó�ù.

 Đơn vị của Đạt không bị bốc đi ngay như dự đoán v́ việc pḥng thủ khu vực Trảng Bom chưa có đơn vị thay thế. Đạt c̣n ở lại đây thêm mấy ngày và nhờ đó, Đạt đă có nhiều cơ hội đến thăm Ngân. Sau nhiều lần qua lại thăm viếng, hai người đă yêu nhau và cả hai đều mơ mộng nghĩ đấn cuộc sống hạnh phúc bên nhau trong ngày đất nước thanh b́nh.

 Thanh b́nh đâu không thấy, bom đạn vẫn cứ nổ rền trời, quanh khu vực đóng quân của Đạt, hằng đêm những tiếng đạn bác liên hồi vẫn cứ rền vang khắp núi đồi. Những toán quân vẫn cứ tất tả ngược xuôi, những đoàn xe di tản từ vùng cao nguyên đổ về, khiến đoạn đường từ Dốc Mơ về Trảng Bom chật cứng. Để đềà pḥng sự xâm nhập và trà trộn của cộng quân vào đoàn người di tản. Đơn vị của Đạt vừa có nhiệm vụ canh pḥng, vừa phối hợp với các đơn vị cảnh sát quân khu 3 khám xét  từng đoàn xe qua lại. Để tạo sự bất ổn thường xuyên và làm mất tinh thần chiến sĩ canh pḥng tại đây, thỉnh thoảng cộng quân rót về một vài trái pháo, bất kể là khu quân sự hay nhà cửa của dân chúng, chợ búa.  Gây nhiều thiệt hại, chết chóc đau thương cho dân lành vô tội.

 Ngân đă thực sự nóng ḷng v́ đă 1 tuần nay không thấy Đạt tới thăm. Ông bà Thành Lập cũng cảm thấy  bồn chồn bất ổn, đứng ngồi không yên. T́nh h́nh chiến sự mấy ngày nay căng thẳng qúa! Tin cộng quân đă xâm nhập vào tiểu chủng viện và khu vực ṭa giám mục Long khánh đă gây xôn xao dư luận. Từ rạng sáng ngày 20 tháng 4, Cộng quân đă gia tăng áp lực tại Xuân Lộc, 2 trung đoàn Cộng quân từ hướng Đông Nam Xuân Lộc tiến đánh thẳng vào bộ Tư lệnh Sư đoàn 18 bộ binh và bộ chỉ huy Tiểu Khu Long Khánh. Cộng quân tập trung lực lượng tại đồn điền Xuân Lộc cách bộ Tư lệnh Hành quân Sư đoàn 18 khoảng 3 km.

 Sau hàng ngàn qủa đạn tàn khốc của cả 3 pháo đội thuộc tiểu đoàn pháo binh lữ đoàn 1 dù nhắm vào hướng tập trung quân của địch. Đại đội Đạt đựơc bốc khẩn cấp tới đồn điền Xuân Lộc thanh sát. Xác chết cộng quân nằm la liệt và ít nhất 2 tiểu đoàn địch quân đă bị làm cỏ tại đây, những phần thân thể tung văi tứ tung, những người thương binh mặt mày non choẹt, ngơ ngác sợ hăi. Gần 50 tù và thương binh được tập trung lại. Nhiều người lính c̣n nguyên cấp số đạn dược, chưa bắn một viên. Đạt ra lệnh cho một tiểu đội ở lại bảo vệ và chăm sóc đám thương binh rồi trải dài đơn vị lục t́m những toán cộng quân c̣n đang ẩn nấp trong những bụi cây kháng cự.

 Những người thương binh cộng sản trẻ măng, mặt mày ngơ ngác sợ hăi. Người nào người ấy xanh lợt như màu lá chuối. Phần th́ sống chui rúc dưới hầm, phần v́ thiếu ăn lại cứ phải lặn lội trong rừng sâu thiếu ánh sáng nên trông họ thật yếu ớt thảm thương. Đám tù, thương binh này đă là một gánh nặng cho Đạt. Giải giao th́ không biết bao giờ mới có xe đến nhận và c̣n nhà tù nào nữa để có thể nhốt thêm tù binh. Đem theo th́ thật là khó khăn và nhiều bất trắc. Đúng là bỏ th́ thương, vương th́ tội. Một ông thượng sĩ ǵa, nhiều năm chiến đấu và kinh nghiệm chiến trận đầy ḿnh đă đề nghị: "Thằng nào có cấp bực, thâm niên đảng tịch th́ phơ, thằng nào non choẹt, miệng c̣n hôi sữa và cấp số đạn c̣n nguyên hoặc chưa bắn bao nhiêu th́ đá cho nó vài cái rồi thả nó ra b́a rừng?.".

 Thật là khó nghĩ. Chiến trận đă vào giờ thứ 25, chỉ c̣n những con thiêu thân mới chúi đầu vô thức đấm đá. Nhiều cấp chỉ huy đă lợi dụng cuộc di tản để trốn chạy, bỏ quân, bỏ ngũ?..Đạt kéo một hơi thuốc dài, một trái đạn nổ từ đâu rớt trúng nóc hầm cứu thương. Mảnh bay tung tóe, nhiều người thương binh cộng sản lại bị thương lần thứ hai. Những người thương binh này lại một lần nữa bị thương do chính bom đạn của chiến hữu, đồng đội của chúng rót tới. Đám tàn quân cộng sản chui rúc đâu đó cứ nhắm mắt phóng bom tới cầm chừng để cho lực lượng của chúng rút lui và tái tổ chức quân số. Đạt nh́n đám thương binh thương hại. Hắn nghĩ chúng không phải là kẻ thù v́ chúng đang ngồi chung một chiến tuyến và cùng hứng chịu bom đạn của đối phương. Những người thương binh này, đang cần sự bao bọc chở che của Đạt. Tiếng bom đạn lại lứơt qua trên bầu trời, báo hiệu những qủa đạn phóng sai đích ngắm. Đạt nghĩ đây là những thằng xạ thủ gà mờ. Hắn chui vào hầm, lệnh người lính truyền tin đem máy tới, ống liên hợp phát ra những tiếng kêu lè rè.

 - Đăng Tŕnh xin gặp Hàn Giang.

 - Hàn Giang nghe rơ

 - Xin báo cáo Hàn Giang. Vẩu vỗ tay mạnh qúa! Chuột đồng an toàn, chuột nhốt trong bẫy lại bị xập. Đăng Tŕnh xin lệnh.

 - Lo cho chuột đồng. Chuột trong bẫy cho Đăng Tŕnh làm thịt.

 - Đăng Tŕnh nghe rơ 5/5.

 Sở dĩ Đạt hành động như vậy để vừa  đánh lạc hướng đối phương, vừa hợp thức hóa việc thả những người tù binh mà hắn đă có ư định tha. Đạt nghĩ rằng vào giờ chót của cuộc chiến, hắn không thể để cho người khác phải chết một cách oan uổng. Mấy ngày nay, hắn đă lệnh cho ông thượng sĩ thường vụ phải cho tù binh ăn uống như binh lính. Nhiều khi chính Đạt c̣n tới thăm an ủi và kiểm soát những bữa ăn của tù binh. Nh́n vào những con mắt thơ ngây, non dại của họ, Đạt nhớ đến thằng Minh em hắn. Đến tuổi động viên vào Thủ Đức, ra trường được đúng 8 ngày đă tử thương. Nước mắt hắn chảy dài. Những tiếng đạn vút qua đỉnh đầu reo réo. Đúng như hắn nghĩ, địch quân đă mắc lừa, chúng vẫn chỉnh tọa độ theo những vị trí hồi sáng. Điều này cho biết chúng đă nghe rơ điện đàm giữa hắn với Hàn Giang (tên mă hoá của tiểu đoàn trưởng của hắn). Loạt đạn vừa im tiếng. Đạt đă ra lệnh cho người thượng sĩ tách nhóm tù binh làm 2. Toàn thứ nhất gồm những tên ǵa giặn, toán thứ hai những tên lính trẻ hoặc chưa vẻ có kinh nghiệm chiến trường. Toán thứ nhất trao cho ban an ninh để giải giao về tiểu đoàn, toán thứ hai do chính Đạt coi sóc.

 Aùp lực địch đă giảm mạnh và chỉ c̣n những trái pháo cầm chừng. Đạt tập trung tất cả những người tù binh trẻ, ra lệnh:

 - Bây giờ cuộc chiến đă sắp chấm dứt và nhận thấy các anh chẳng qua chỉ là những con thiêu thân mà đảng và cấp chỉ huy của các anh đưa vào chiến trường như những con tốt thí. Nhân danh một người lính có lương tâm, tôi không thể tiếp tục giữ các anh làm tù binh trong cái giờ thứ 25 này. Chúng tôi sẽ băng bó cho các anh hẳn hoi, đồng thời c̣n một số tiền lương chưa kịp tiêu hết, tôi sẽ phân phát cho các anh làm lộ phí. Các anh sẽ phân tán mỏng, chen lẫn vào đám đông dân chúng rồi t́m cách trở về với gia đ́nh. Tuyệt đối không được phản bội. Nghĩa là không được, thâu nhặt vũ khí chống lại binh lính và dân lành vô tội. 

 Nói xong, Đạt đưa những bao thuốc quân tiếp vụ cuối cùng, chia phát phát cho tù binh.

 Những người tù binh nh́n nhau ngơ ngác. Họ không tin vào những lời nói họ vừa nghe. Những ngày đầu mới bị bắt, họ run sợ phát khiếp v́ những lệnh truyền của cấp chỉ huy c̣n phảng phất: "Chống lại mọi cách không để lính ngụy bắt. Khi chúng bắt được tù binh th́ chúng sẽ moi gan, móc ruột, uống máu ăn tim?.". Họ từng bàn bạc với nhau t́m cách chống đối và vượt thoát nhưng quân lính canh pḥng nghiêm ngặt qúa. Rồi mấy ngày nay, không hề có "uống máu, ăn tim" nên họ cũng đỡ lo. Ngoài ra, ánh mắt của vị chỉ huy ngụy sao mà hiền lành qúa, không bốc lửa và rực máu căm thù như cấp chỉ huy của họ, nên họ phần nào yên tâm. Bây giờ nghe lệnh Đạt, họ không dám tin vào cái lỗ tai của ḿnh nhưng cũng không nghi ngờ vào cái thiện chí của ông sĩ quan ngụy.

 Cuộc chiến chỉ lắng dịu được vài tiếng đồng hồ th́ tàn binh cộng quân đă tập trung và tổ chức một cuộc tiến công mới. Đại đội Đạt đă phải trực diện với một lực lượng địch quân đông gấp 5 lần. May nhờ chiến địa quen thuộc nên đơn vị của Đạt nắm ưu thế hơn. Rạng sáng hôm sau, địch quân đă tăng cường thêm 2 tiểu đoàn và đă tràn ngập những yếu điểm của đồn điền cao su. Sau mấy ngày chiến đấu ác liệt, đơn vị của Đạt đă bị thiệt hại khá nặng nề, hơn 1/3 quân số đă bị loại khỏi ṿng chiến và Đạt cũng đă bị thương nhẹ bên cánh tay trái do mảnh bom trúng phải. Tuy đau đớn nhưng Đạt vẫn dũng mănh chỉ huy quân sĩ pḥng thủ, ngăn chặn địch quân tràn qua nút chận. Trứơc áp lực và hỏa lực mạnh mẽ của cộng quân, bộ chỉ huy tiền phương quân đoàn đă tăng phái thêm một  tiểu đoàn của lữ đoàn 1 dù để yểm trợ cho đơn vị Đạt. Cộng quân đă bị đánh bật ra khỏi khu vực đồn điền nhưng chúng đă điên khùng oanh kích hằng ngàn qủa pháo vào các đơn vị cộng ḥa.

 Đơn vị của Tươi th́ được tăng phái giải tỏa áp lực cho tiểu khu Long Khánh nên không thể trực tiếp, tiếp cứu cho Đạt được nhưng Tươi vẫn liên lạc thừơng xuyêu với tiểu đoàn bạn để t́m biết t́nh h́nh của đơn vị Đạt. Khi hay tin Đạt bị thương, hắn cuồng lên như con hổ dữ và cảm thấy như chính thân, ḿnh hắn bị thương vậy. Hắn hét lớn trong ống liên hợp và luôn miệng chửi thề.

 Đơn vị của Tươi nghỉ dưỡng quân chưa được mấy ngày tại vườn Tao Đàøn th́ lại được bốc lên giải vây Long Khánh. Hắn biết rằng trung đoàn 48 và 52 của sư đoàn 18 sẽ cùng với lữ đoàn dù cùa hắn có nhiệm vụ bảo vệ ṿng đai pḥng thủ cho Sài G̣n và giảm thiểu áp lực của địch quân nhưng lữ đoàn của hắn cơ động và được bốc đi bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, theo nhu cầu của chiến trường. Trong suốt 9 năm quân ngũ, đây là lần đầu tiên hắn được đưa về chiến đấu cạnh một đơn vị của một thằng bạn thân thiết nhất. Hắn thầm mong ước, đơn vị của hắn sẽ bắt tay đơn vị của Đạt để cùng Đạt ăn mừng chiến thắng.

 Ngân đă lên Trảng Bom để t́m thăm Đạt nhưng đơn vị của hắn đă được bốc đi. Thay vào đó là một đơn vị thiết giáp và một đại đội địa phương quân. Không  một ai có thể cho Ngân biết chi tiết ǵ hơn ngoài tin đơn vị Đạt đă được bốc đi hồi rạng sáng. Cuộc giàn quân và tái phối trí đă được tổ chức trong bí mật tuyệt đối. Ngân thất vọng ra về , trong ḷng đầy âu lo, sợ hăi cho một việc chẳng lành. Trên đường, những chiếc xe quân y hụ c̣i inh ỏi, những chiếc xe hộ tống với những ṇng súng đen ng̣m tủa ra hai bên đường như lúc nào cũng sẵn sàng nhả đạn. Những đoàn xe đ̣ đổ dốc, hàng hóa, hành khách ngập đầy, cả những người ngồi chật trên mui, đưa tḥng những cẳng chân, đong đưa cùng nỗi chết. Những chiếc xe gắn máy, chở 3, chở 5 đua nhau chạy về hướng thành phố. Thật là một cảnh tượng bát nháo khó tưởng.

 Đầu óc Ngân miên man suy nghĩ về những h́nh ảnh tươi đẹp với Đạt trong những ngày qua. Sau cái ngày chị của Ngân bị chồng và mẹ chồng đánh đập. Đạt đă kịp thời can thiệp và từ đó trở thành thân quen và đi lại thân t́nh. Mới chỉ cách đây vài ngày, lần cuối cùng Đạt tới thăm Ngân trước ngày chuyển quân. Một buổi tối, trời đen như mục, trong cơn mưa nặng hạt. Tiếng sấm sét inh trời, chen lẫn với những tiếng bom, đạn từ xa vọng về. Ngân đă nằm gọn trong ṿng tay của Đạt. Ḷng Ngân rộn rực yêu thương và cảm thấy hạnh phúc, sung sướng khôn tả.

 - Ngày mai chắc anh phải ra đi.

 Ngân làm như không nghe thấy, nàng rúc đầu vào ngực Đạt. Nghe rơ những tiếng đập th́nh thịch của con tim bốc cháy. Đạt đật nhẹ nụ hôn lên làn tóc Ngân, mùi hương thơm thoảng thốt trên da thịt của người con gái chưa một lần tiếp xúc với người khác tính. Đạt cảm thấy hơi nóng từ người Ngân bốc ra, khiến chàng ngây ngất. ú ớ không rơ lời:

 - Chắc ngày mai anh phải ra đi.

 Giọng nói ú ớ của Đạt ch́m lắng trong tiếng mưa rơi nặng hạt. Sấm sét, bom đạn kêu la inh trời. Mùi thơm da thịt ngào ngạt của Ngân khiến Đạt ngất ngây như mất tự chủ. Rồi nụ hôn cuồng rà xúông thấp hơn, nhắm má, môi Ngân mà dán. Hai thân thể cuồng nhiệt ấp kín lấy nhau. Những giọt lệ đă ướt ẫm đôi mi Ngân v́ sung sướng, hạnh phúc.

 Tiếng bom đạn, mỗi lúc một cuồng nhiệt, đánh thức Đạt trổ về với những suy nghĩ mông lung.

 - Ngày mai anh phải ra đi.

 Ngân bật lên tiếng khóc nức nở. Trong những vũng sâu, bầy cóc, nhái phụ lời, kêu lên trầm thống như phụ họa cho một tâm trạng thổn thức, năo ḷng. Tiếng kêu ai óan của con cú đâu đó như báo trước cho một sự chia ly.

 Ống liên hợp của chiếc máy truyền tin đặt trong xe kêu lên rè rè. Người tài xế ngồi ngủ vật vờ, vội nhắc ống máy liên lạc. Anh ta rón rén bước về phía Đạt, như không muốân phá đám, làm bận, phiền đến một việc linh thiêng. Anh ta nói ǵ với Đạt không rơ. Chỉ thấy Đạt gỡ nhẹ Ngân ra rồi cầm ống liên hợp liên lạc. Đạt phải ra đi thật.

 Ngân ôm choàng lấy Đạt, kêu khóc thảm thiết. Những tiếng côn trùng trong đêm mưa phụ họa năo ḷng. Đạt cảm thấy chùn ḷng khi phải buông lỏng người yêu. Những con chó bị động, trong bóng đêm, sủa lên ăng ẳng. Tiếng xe nổ máy, một vệt sáng chạy dài, theo sau là cả một đàn chó sủa theo. Xe đă ĺa xa,Ngân vẫn đứng lặng ôm cột, thổn thức như người hóa  đá. Ngân bàng hoàng như  trong một cơn mộng chẳng lành. Ngoài trời tiếng bom đạn vẫn réo nổ inh trời. Những đoàn xe, vẫn tất tả ngược xuôi, hàng hóa chất cao ngút trời. Con chó con chạy lại liếm chân chủ, bất thần nhận cú đá vô bụng, kêu la oăng oẳng.

 Mấy ngày nay, thấy con gái đau buồn ủ rũ, Ông bà Thành Lập cũng lo lắng không yên, ông bà tất tả ngược xuôi để ḍ thăm tin Đạt. Từ ngày quen biết Đạt và biết được rằng con gái của ḿnh đă yêu thương Đạt th́ tuy chưa tiện nói ra, ông bà đă có nhiều cảm t́nh và thầm coi Đạt như con và trong ḷng thật là qúy mến.  Nay thấy Đạt lâm trận và trong một trận chiến cực kỳ thảm khốc, khiến ông bà thật sự lo âu.

 Ở cái vùng này, đă biết bao nhiêu gia đ́nh khá gỉa, ngỏ lời ướm, hỏi con gái ông bà nhưng nó có chịu đám nào đâu. Lúc đầu th́ ông bà cũng bực tức lắm nhưng sau nghĩ lại dù sao con gái ḿnh cũng có chút ít ăn học và đă trưởng thành, không thể gả ép được nên ông bà đành nuốt giận làm vui. Bây giờ Đạt tới, ông bà cảm thấy Đạt thật là xứng đáng. Vừa đẹp mă, vừa ăn nói lịch thiệp lễ phép. Mỗi điều là trai thời chiến, sống nay chết mai, số phận thật khó lường.

 Long khánh đă trở thành một tiền đồn bao bọc cho Sài G̣n nên áp lực của địch quân trải dài mọi nơi. Cộng quân đă tung vào mặt trận Long Khánh 3 sư đoàn gồm sư đoàn 341 chính quy, sư đoàn 7 tổng trừ bị của khu Miền Đông và sư đoàn 3 tân lập. 3 sư đoàn nói trên có nhiệm vụ phải "giải quyết chiến trường" thật nhanh để mở đường tấn công vào Sài G̣n. Mục tiêu đầu tiên là khu vực ngă ba Dầu Giây, giao điểm giữa Quốc lộ 1 và Quốc lộ 20. Để ngăn chận của tấn công của CSBV, bộ Tư lệnh Sư đoàn 18 BB đă cho tăng cường lực lượng pḥng thủ tại ngă ba Dầu Giây, đồng thời Bộ Tư lệnh Quân đoàn 3 đă cho gia tăng số phi vụ tuần thám, các đợt nhảy thám sát, viễn thám để theo sát các diễn biến và lộ tŕnh chuyển quân của Cộng quân.

 Sư đoàn 341 và 3 CSBV đặt ra chướng ngại vật tại ngă ba Dầu Giây, giao điểm của Quốc lộ 1 và Quốc lộ 20, cắt đường giao thông giữa Xuân Lộc và Sài G̣n và pháo kích như mưa vào căn cứ Không quân Biên Ḥa, bộ Tư lệnh Quân đoàn 3 và căn cứ Tiếp vận Long B́nh. Sau đó hai sư đoàn này được tăng cường bởi sư đoàn CT-7, khởi động cuộc tấn công vào Xuân Lộc. Sau khi cắt Dầu Giây xong, CQ tiếp tục tấn công Trung đoàn 52/Sư đoàn 18 BB, đang án ngữ ṿng đai hướng Tây Bắc của thị trấn. Cùng thời gian khởi động cuộc tấn công vào pḥng tuyến của trung đoàn 52 BB, th́ Cộng quân lại khai triển lực lượng cố ngăn chận 1 thiết đoàn của lực lượng đặc nhiệm Quân đoàn 3 trên đường tiếp ứng tăng cường cho mặt trận Xuân Lộc.

 Sau nhiều đợt tấn công bất thành vào mạn Nam và Bắc ṿng đai pḥng thủ, cuối cùng CQ tung ra đợt tấn công mới nhắm vào Trung đoàn 48 BB đang trấn đóng ở phía Tây. Được xe tăng yểm trợ, CQ phá hàng rào pḥng thủ. Liên lạc giữa Bộ Tư lệnh Sư đoàn 18 và Bộ chỉ huy Trung đoàn 48 bị gián đoạn, chúng dùng tới cả một sư đoàn để tăng cường áp lực, cố giải phóng cho bằng được những chốt điểm của các đơn vị cộng ḥa ở Dầu Giây, mở đường cho việc tiến chiếm Sài G̣n.

 Sau khi đă đẩy lui được những đợt tấn công điên cuồng của địch quân tại chốt điểm đồn điền cao su Xuân Lộc. Đại đội của Đạt lại được bốc ngược lên Dầu Giây để trợ lực cho một tiểu đoàn của lữ đoàn 1 dù đang lâm chiến tại đây. Toàn thể khu vực Dầu Giây ch́m đắm trong lử khói, hằng ngàn chiếc xe vẫn c̣n đang bốc cháy, những chiếc quân xa, chen lẫn những chiếc xe dân sự. Một vài chiếc xe tăng liên xô bị bắn bay tháp pháo, trơ xác cháy đen. Hàng hoá, lợn, gà ngổn ngang. Dân chúng lũ lượt tắt bộ qua rừng, tuôn đổ về vùng Hố Nai. Đơn vị Đạt được tăng phái làm nhiệm vụ yểm trợ trong khi tiểu đoàn dù trực tiếp nghinh chiến với địch.

 Khắp khu rừng, mùi thuốc súng, mùi thịt cháy khét lẹt. Bom đạn rơi nổ không thôi, trên bầu trời những chiếc phóng pháo của không quân chu réo inh trời. Những qủa bom được thả gần vị trí, cả một khu rừng rung chuyển, cây rừng găy đổ răng rắc. Ngoài b́a rừng, trung đội tiền phương của Đạt đă chạm địch. Địch hét vang trời, những qủa pháo của tiểu đoàn pháo binh dù pháo tới chính xác. Địch như những con hổ dữ  cứ  lao, phóng tới. Lớp này rồi lớp khác. Tiếng động cơ xe tăng đang nghiến xích săùt đâu đây. Aâm thanh rừng rú nghe rơ như rất gần. Trong máy truyền tin, đặc lệnh địch, ta pha trộn rồi chửi qua chửi lại, lẫn giọng bắc nam. Thật lộn xộn, khó phân biệt thực hư.

 Đơn vị Đạt đă lâm vào cảnh cận chiến với cả một tiểu đoàn của sư đoàn 341. Địch đông như kiến, nhưng quân lính yếu ớt và mệt lả sau bao ngày rừng đói khát. Nhiều tên không chịu nổi một báng súng.  Sau cả một buổi chiều cận chiến, v́ quân số thua kém và thiếu yểm trợ của pháo binh v́ ta địch nhập một, không phân địch vị trí. Đơn vị Đạt đă bị đánh rạt ra ngoài quốc lộ và mấy chụy tay súng bị loại khỏi ṿng chiến. Đại được lệnh phân bổ vị trí chiến đấu mới, cắm chốt dọc theo quốc lộ, bảo vệ an ninh cho hậu cần tiếp tế. Tiếng bom vẫn reo nổ không thôi. Mặc dù bị thiệt hại rất nặng nề, nhiều xe tăng bị quân lính của lữ đoàn dù và không quân bắn cháy nhưng 2 sư đoàn địch quân vẫn cứ điên rồ lao tới. Tiếng hô xung phong không thôi, những màn cận chiến trải dài khắp chiến trường khiến cho pháo binh và không quân bó tay. Nhiều đơn vị bị quân địch đông gấp nhiều lần tràn ngập, chỉ huy đă anh dũng, liều mạng xin pháo nổ phủ đầu. Những toánh hàng binh đưa tay ôm đầu ra hàng ngoài quốc lộ?

 

 Giữa lúc cuộc chiến đang lên đến một cường độ mănh liệt th́ tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức, kéo theo một số tuớng lănh thân thiết bỏ ngũ, khiến cho tinh thần chiến đấu của binh sĩ lung lay. Việc yểm trợ không quân cũng yếu dần và việc điều động quân trừ bị không c̣n hữu hiệu như trước. Hậu trừơng chính trị lung lay, bất ổn. Tướng Minh và nhóm thày chùa Aán Quang đ̣i nhẩy vô chiến trường. Tạo một thế chính trị hỗn loạn, mất chỉ huy ngay tại đầu năo chỉ huy thượng từng quốc gia..

 Rồi mặt trận Xuân Lộc lại bị triệt thoái. Các đơn vị dù và sư  đoàn 18 được lệnh rút về vùng Nhơn Trạch, Thành Tuy Hạ, Cát Lái. Dơn vị của Đạt được lệnh trấn giữ ṿng đai căn cứ hải quân, nơi đặt bản doanh tư lệnh sư đoàn. Lợi dụng t́nh h́nh chính trị của VNCH có sự bất ổn, cộng quân đă dồn toàn lực lượng tấn công vào Biên Ḥa từ hướng Nam và Đông Nam. Ngày 26 tháng 4, CQ tấn công vào Trường Thiết Giáp tại Long Thành, chiếm quận lỵ Chơn Thành và cắt đứt Quốc lộ 15 nối Vũng Tàu với Sài G̣n. Đặc công CQ chiếm cầu xe lửa nằm về hướng Tây Nam Biên Ḥa trong khi đại bác CQ pháo xối xả vào căn cứ Không quân. Cộng quân tràn xuống gần kho đạn ở Thành Tuy Hạ, định phá kho đạn này và trực tiếp đe dọa Sài G̣n từ hướng Đông Nam.

 Các tướng lănh thay phiên nhau bỏ ngũ. Hiệu triệu của tướng này vừa ban ra th́ đă có tướng khác thay thế. Đài phát thanh phát đi những tin tức trái ngược nhau. Đại sứ Pháp và Phật giáo Aán Quang đang áp lựng cụ Hương nhường chưc cho tướng Minh. Tướng Minh th́ tin tưởng hoàn toàn vào thành phần thứ 3, mặt trận giải phóng miền nam và các thày Aán Quang nên nằng nặc lên tiếng đ̣i cụ Hương nhường chức để ông ta có thể thương thuyết với cộng sản bắc việt. Thật là ngu ngơ và khù khờ.

 Hàng rào pḥng thủ cho thủ đô ở mạn đông bắc ngày một thu hẹp do đó đơn vị Tươi tiếp cận với đơn vị Đạt hơn và cả hai đă có tần số liên lạc với nhau.. Tướng Toàn cũng đă đào thoát cùng nhiều tướng lănh, chỉ huy khác, nhiều người lính cũng đă bỏ hàng. Tươi quay máy nói với Đạt. Bây giờ th́ hắn chẳng cần mă hóa ǵ nữa.

 - A lô! Tươi gọi Đạt. Nghe rơ trả lời?

 - Nghe 5/5.

 - Đ.m. chúng bắn rát qúa! Chi khu Long Thành tiêu rồi và huyện lỵ Nhơn Trạch cũng đang bắt đầu chạm súng mạnh. Chúng mày có sao không?

 - Chưa sao nhưng con cái mất tinh thần lắm!

 - Đ.m. không mất sao được! Đánh đấm cái đ. ǵ được. Mạnh thằng nào thằng ấy chạy. Ở Sàig̣n th́ chúng căi nhau như mổ ḅ. Lại mấy thằng hổ mang, phường tuồng nhảy ra phá thối. Ông đ. quên được vụ "bàn thờ xuống đường", mấy thằng con ông bị chết oan.

 - T́nh thế này ḿnh c̣n đánh đấm làm đ. ǵ? Tụi nó chạy th́ ḿnh cũng chạy.

 - Tao đ. chạy. 

 Giữa lúc ấy th́ đạn pháo nổ liên hồi xuống đơn vị của Tươi. Cùng lúc đài phát thanh loan tin "Ngày 27 tháng 4, đại hội đồng lưỡng viện Quốc hội bỏ phiếu chấp thuận trao quyền Tổng thống VNCH cho Tướng Dương Văn Minh".

 "Đ.m. thế là hết!" Tươi lẩm bẩm như vậy, hắn nhoài người phóng qua bờ bên kia, cướp khẩu đại liên mà người xạ thủ vừa trúng đạn. Hắn cứ điên rồ nhắm hướng trước mà bắn, Địch quân đông như kiến và dù chúng chết như ngả rạ nhưng cứ hết đợt này ngă th́ đợt khác tiến lên. Chiếc radio cứ lanh lảnh thông báo những tin không lành. Hắn tức ḿnh, rút cold bắn nát chiếc máy. Từ xa, tiếng rú kinh hồn của động cơ xe tăng vọng tới. Hắn cầm ống liên hợp liên lạc.

 - Tŕnh phượng hoàng! Thiết Nham gọi Phương Hoàng.

 - Đầu máy bên kia không có tiếng trả lời, chỉ những tiếng lè xè do ống liên hợp phóng ra.

 - Đ.m. thế là hết! - Hắn lẩm bẩm rồi cầm ống liên hợp vứt mạnh xuống đất.

 Hắn thèm một ly cà phê. Mà giờ này th́ kiếm đâu ra có, một ly nước sạch c̣n không có, nước sông, nước rạch là chính.  Đă 2 ngày nay, không c̣n tiếp tế, ngay yểm trợ hỏa lực cũng không. Chỉ huy chạy mẹ đâu mất. Lúc có, lúc không. T́nh h́nh rối mù, đánh nhau như không định hứơng.

 Đơn vị của Tươi và Đạt đă bị đánh bật ra khỏi Thành Tuy Hạ, quân số c̣n lại không bao. Đa số đă vượt qua sông bỏ ngũ. Nhiều con tàu đă lần lượt ra đi. Đường đi từ Cát Lái tới cầu xa lộ vẫn an toàn. Binh sĩ và dân chúng chen nhau trốn chạy. Bên kia sông Cát Lái, lửa cao ngất trời cùng những tiếng nổ inh tai nhức óc. Hai thằng bạn thân thu phục những toán quân c̣n lại rút về tử thủ xa cảng. Máy móc liên lạc đă bất khiển dụng. Đạt và Tươi không thể liên lạc với nhau. Dưới gịng sông, những chiếc tàu hải quân cũng đă lần lượt nhổ neo, dân chúng tất tưới, ráo rác qua lại giữa hai bến đ̣. Những chiếc trực thăng thay nhau chạy thoát ra những chiếc tàu hàng không của Mỹ đậu ở ngoài khơi. Dân chúng mở to đài, lo lắng đợi chờ những tin tức mới.

 Vũ Văn Mẫu ra lệnh cho tất cả người Mỹ phải rời Việt Nam, chấm dứt một giai đoạn đồng minh thân thiện. Tiếng xe tăng tiến gần về thành phố, đơn vị Đạt vẫn chạm súng lẻ tẻ với những đơn vị đặc công và du kích nằm vùng. Bây giờ th́ hắn không muốn đấm đă nữa. Trạng thái hắn bấn loại giữa cảnh kẻ đi người ở. Những chiếc trực thăng tất tả ngược xuôi trên bầu trời Sài G̣n làm hắn hoang mang đến tột độ. Rồi từ một qúan bên đường, đài phát thanh phát lệnh đầu hàng của Dương Văn Minh. Hắn cảm thấy người hắn như tê dại. Đơn vị của hắn mặc dầu đă rách nát thảm thương nhưng đă chiến đấu anh hùng và cũng đă tiêu diệt được nhiều đơn vị địch quân đông hơn đơn vị hắn gấp nhiều lần.

 Bây giờ hắn phải buông xúông quy hàng. Viên thượng sĩ ǵa vừa nghe lệnh xong, chạy tới ôm hắn khóc nức nở. C̣n ǵ đâu những chiến công hiển hách oai hùng. B́nh Sa, Phú Giáo. Người thượng sĩ cả một đời chiến trận, từ binh nh́ lên thượng sĩ. Ông khóc nức nở như một đứa trẻ gặp điều oan ức. Ông cầm khẩu Ak tịch thu của địch, phơ một tràng vu vơ lên trời như muốn xua đuổi tà ma, hắc ám?..

 Những người binh sĩ hoang mang vây quanh Đạt. Cùng nhau nức nở đau thương. Đạt lấy tay gạt lệ, dấu đi cái vẻ yếu ḷng của người chỉ huy trước binh sĩ.

 - Bây giờ, tôi đă hết nhiệm vụ chỉ huy. Anh em có toàn quyền định đoạt về phần ḿnh. Hăy t́m cho ḿnh con đường an toàn nhất mà đi. Cố bảo toàn sinh mệnh cho ḿnh và gia đ́nh trong cái giờ phút cuối cùng của cuộc chiến này. Đừng để những điều oan uổng xảy đến.

 Những người binh sĩ ôm lấy Đạt khóc nức nở như sắp phải ĺa xa một người mà họ yêu thương. Những đoàn quân xa đă tiến vào thành phố, những chiếc xe lam, xe kéo trưng cờ đỏ sao vàng với tiếng loa kêu réo inh trời chạy giữa những đoàn người hoang mang, sợ hăi.

 Đạt rời xa cảng như con người vô định, hoang mang không biết về đâu. Bụng hắn cồn cào và các túi hắn trống rỗng v́ những ngàn bạc và những bao thuốc cuối cùng đă trao hết cho tù binh. Miệng hắn đắng ngắt, thèm một điếu thuốc. Hắn trở về chiếc xe jeep, lấy vội cái ba lô, vào quán cà phê bên đường thay bộ quần áo dân sự. Râu ria của hắn tua tủa, lâu ngày chưa cạo. Hắn cẩn thẩn gỡ bỏ cặp lon, nhét vào trong mũ trận, rồi cùng với khẩu súng cold, hắn trịnh trọng đặt xuống ḍng sông. Hắn đứng lặng yên, ngơ ngác đứng nh́n. Xa xa, những chiếc tàu nối đuôi nhau di tản. Những tiếng súng tay bắn ra lẻ tẻ.

 Hắn rảo bước bên đường, đầu óc miên man suy nghĩ về Tươi và Ngân. Những chiếc xe bấm c̣i inh ỏi, những người lính mặt mày non chợt, chỉa ṇng súng đen ng̣m như sẵn sàng nhả đạn. Hắn liên tưởng tới những người tù binh non choẹt và nhút nhát trong đồn điền Xuân Lộc.

 Dưới ḍng sông, những chiếc giang đỉnh vẫn cứ tất tả ngược xuôi. Những đơn vị chen chân xuống thuyền di chuyển, nhưng họ đi đâu bây giờ? - Họ xuống vùng 4 ư? Đạt nghĩ như thế rồi lại cứ lầm lũi bước đi. Những con tàu phun khói đen ngụt trời, nặng nề ra đi, chở người chật kín trên bong tàu.

 Bố già thường vụ đại đội cùng một vài người lính vẫn đi theo Đạt, những người lính khác th́ chào từ gỉa, vứt súng, xuống thuyền qua sông. Đây là những cái chào nghiêm trang quân cách cuối cùng mà những người lính cùng đơn vị trao cho Đạt. Đạt đứng nghiêm chào lại. Thầm chúc b́nh an cho nhau rồi đường ai nấy đi.

 Đài Sài G̣n đă thay đổi xứơng ngôn, những giọng nói khác lạ chua chát gây vang tai, nhức óc. Đạt vẫn cứ lầm lủi bước đi, những bước đi chuyệnh choạng của người như mất định hướng.

 - Hay là ta xuống thuyền? - Người thượng sĩ ǵa đề nghị.

 - Để đi đâu, khi đă có lệnh đầu hàng!

 - Vùng 4 c̣n nguyên vẹn. Nhiều đơn vị đă di chuyển xuống dưới đó và biết đâu lữ đoàn dù cũng đă ra đi.

 - Cũng chỉ là công dă tràng. Chúng ta như rắn mất đầu, đánh nhau không c̣n mục tiêu định hướng. Tướng lănh mạnh ai lấy đi, mỗi ngày thay đổi tư lệnh mấy lần. Hơn nữa đă có lệnh đầu hàng từ vị nguyên thủ quốc gia, từ tổng tư lệnh quân đội th́ chúng ta đánh đấm với ai. Thôi thượng sĩ hăy về đi, về với gia đ́nh. Biết đâu gia đ́nh thượng sĩ lại không nóng ḷng trông mong; nhất là vào cái giờ chiến cuộc đă vừa tàn.

 - Thế đại úy đi đâu bây giờ? Hay là đại úy tạm về nhà tôi, sau đó liệu sau.

 - Hay là đại úy về nhà em ở Thủ Đức, đường đến đó vừa gần lại vừa an toàn. - Người lính truyền tin chen vào.

 Về đâu bây giờ? Đạt cũng đang nặng đầu suy nghĩ. Dưới ḍng sông, cảnh tượng mỗi lúc một bát nháo hơn, đă có những tràng súng xua đuổi v́ dân chúng tranh nhau xuống thuyền! Dân quân ô hợp, mạnh ai lấy lấn. Bên kia bến Bạch Đằng, những chiếc cờ của mặt trận giải phóng miền nam đă tung bay, chen lấn với những lá cờ quốc gia chưa kịp kéo xuống.

 Đạt ngậm ngùi,  cảm thấy môi miệng nhạt nhẽo và đang thèm muốn một điếu thuốc.

 

 

 

Nghe Tiếng Gà Trưa

Ba mươi năm nghe lại tiếng gà
buổi trưa eo óc tự làng xa
mùi hoa sứ nồng nàn gió biển
tưởng như cơn gió tự quê nhà

Biển xanh xa hút tận chân trời
thuyền ai mờ mịt giữa trùng khơi
có về lại bến trăm năm trước
chở hộ giùm ta những ngậm ngùi

Tàu dừa lướt thướt gió đong đưa
hoa cỏ buồn thiu dưới nắng trưa
vẳng tiếng công phu giờ chính ngọ
cong vút vườn xa một mái chùa

Thân ốc nằm trơ nghe sóng biển
băi cát phơi dài mấy dậm xa
xác ve khô khốc mùa hạ trước
tiềng hát c̣n vương khóm phượng già
 

Chú cóc lim dim trong bụi cỏ
ngắm thịt da ai nắng rám hồng
con sáo mỏ vàng đi khệnh khạng
xù lông tắm mát nước hồ trong

Đôi t́nh nhân trẻ dung dăng bước
tay nắm bàn tay giống thuở nào
chữ t́nh bàng bạc trong trời đất
ngàn xưa c̣n măi đến ngàn sau

Ba mươi năm chưa trở về nhà
tiếng gà eo óc tự làng xa
nhớ cây khế ngọt bên bờ giếng
mùa này chắc khế đă ra hoa...

Khánh Hà

 

 

Mây

(Tâm Thanh)

   

      Bà chủ nhà ảnh Quang Kư, thờ ơ thảy xấp ảnh lên mặt quầy trước mặt ông khách, có vẻ một ông khách quen, nhưng không rơ có thân không. Một thiếu phụ xinh đẹp đứng lấp ló sau mành theo dơi bằng ánh mắt ái ngại. Người khách -khó đoán được tuổi tác, có dáng một nhà nhiếp ảnh tài tử, vai đeo máy ảnh, áo kư giả nhiều túi, đầu đội mũ dạ ngấn mồ hôi, đưa từng tấm ảnh lên coi rất chăm chú, ánh mắt và những nếp nhăn trên mặt dao động theo từng tấm ảnh. Coi ảnh xong, vẻ hài ḷng, khách nhét xấp ảnh vào túi áo, gơ gơ ngón tay trên  mặt kính để kéo sự chú ư của bà chủ, nói:

           - Chị cho khất nhá. Lần sau giả luôn thể.

           Nói xong, không chờ sự chấp thuận của bà chủ, khách ngả mũ, xiêu vẹo đi ra. Bà Quang Kư bận tiếp một người khách khác. Nhà nhiếp ảnh tài tử vừa sắp bước ra khỏi cửa, thiếu phụ vén rèm, gọi:

           - Chú! Chú chưa lấy phim mới.

           Nhà nhiếp ảnh tài tử quay lại, gật gù:

           - ừ nhỉ, xuưt nữa lại quên.

           Ông xiêu vẹo quay một ṿng trở lại, cầm cái gói nhỏ do người thiếu phụ đặt trên mặt tủ kính, cất mũ một lần nữa, rồi lại xiêu vẹo đánh một ṿng, đi ra.

           Ông ra vườn Bách Thảo, chọn một cái ghế dài, miệng lẩm bẩm:

           - Chó khôn quyện ba ṿng mới nằm.

           Nhưng ông chỉ quyện một ṿng, cũng một điệu bộ như  trong tiệm ảnh, trước khi ngồi xuống chỗ quen thuộc, cái chỗ có một thanh gỗ gẫy, và hai dấu chân lơm dưới đất, lại giở xấp ảnh ra coi. Mỗi tấm ông coi cả giờ đồng hồ, ông đưa ảnh lên cao như để so với đối tượng là những đám mây, hoặc cái ǵ đó sau đám mây, hun hút trong bầu trời xanh ... ông lẩm bẩm:

           - Tốt! Giống lắm! Giống lắm!

           Khi một đám mây đổi dạng trên trời, ông lấy một tấm ảnh khác ra so, và gật gù:

           - Người mẹ cho con bú. Giống lắm! Đố thằng nào căi được?

           Đứng gió, nhưng trên trời cao, các đám mây trắng pha xám xanh từ từ xô đẩy vờn cộm, thay h́nh đổi dạng.

           - Con cóc. Cũng giống lắm! Đố thằng nào chê được. Cóc phải giống cóc. Đố thằng nào căi được?

           Thấy thằng bé bán lạc rang thơ thẩn đi ngang, ông gọi:

           - Bán cho năm hào.

           - Không bán năm hào. Mua một đồng đi!

           Thằng bé ế hàng, ngồi xuống đầu bên kia ghế dài, đầu gió, hy vọng mùi thơm của lạc rang làm ông khách đổi ư chăng. Nhưng ông đă quên lạc rang, quên thằng bé. Tiếp tục lấy ảnh ngắm và so với các đám mây, lẩm lẩm:

           - Hai người đang làm t́nh. Lồ lộ. Đố thằng nào che đậy được?

           Thằng bé khoảng 13-14 tuổi, ṭ ṃ, nhích lại gần:

           - Đâu nào?

           Ông nhiếp ảnh ch́a tấm ảnh cho thằng bé. Nó vừa liếc qua đă giẫy nẩy:

           - Chỉ nói phét! Có mỗi tờ giấy đen ng̣m mà nói phịa.

           Ông cười hềnh hệch đắc chí:

           - Biết mà! Đầu óc mày cũng như đầu óc chúng nó, chỉ thấy đêm đen ng̣m, không thấy bên dưới màn đêm là những cuộc t́nh.

           Ông tiếp:

           - Một đồng lạc rang, mau, ông chỉ cho coi cái không đem ng̣m!

           Thằng bé xúc mấy hột đậu phụng vào cái bù đài bằng giấy báo, đưa cho khách. Ông vừa nhai đậu phọng, vừa chỉ lên trời:

           - Mày nh́n thẳng từ cành phượng vỹ lên. Đó, giữa cành phượng vỹ có nhiều hoa nhất đó. Đám mây xám ở dưới là người đàn ông cuồn cuộn bắp thịt, đang rướn đầu lên. Bên trên là đám mây trắng - người đàn bà đang chống tay quỳ gối, mặt ngước lên trong ánh sáng rực rỡ, ngập khoái lạc. Đám mây dưới lưng người đàn ông là lụa vàng, có lẽ xiêm y của người đàn bà vừa trút bỏ.

           Thằng bé khoái tỉ, rên:

           - ừ nhỉ, đẹp quá! Giống quá!

           Ông nhiếp ảnh bẻ lại:

           - Giống cái ǵ?

           - Chuyện, th́ giống làm t́nh.

           - Mày thấy người ta làm t́nh bao giờ chưa?

           - Có ŕnh, nhưng chưa bao giờ thấy.

           - Thế mà cũng giám hươu là giống với khác?

           Thằng bé không ngờ ông khách đang say sưa trỏ h́nh mây cho nó, lại th́nh ĺnh "giở chứng" bắt bẻ vô lư, nó cụt hứng:

           - Th́ tôi thấy cái mà ông hươu ra trên trời.

           - Tao mà hươu thế đếch nào được. Vả lại, mày nh́n lên trời coi. H́nh làm t́nh đâu?

           Thằng bé nh́n lên trời, đám mây đă tản mạn.

           Huyến trân trọng lau chùi cái máy ảnh "Vôlăngđe", đánh xi-ra cả hộp da và quai đeo. Ḷng chàng khấp khởi mừng v́ tổ chức vừa gọi chàng về phục vụ tại Trung ương. Chàng không thể ngờ được sự nghiệp ḿnh lên như vậy.

           Nhưng trước khi vào ATK (an toàn khu), Huyến phải thu xếp một việc -một lời hứa.

           Số là cô bé con bà Quang Kư tên Thoa, bị mặc cảm xấu. Nó đứng trước gương cả ngày xoi mói từng mụn trứng cá, từng cái lông măng trên mép và than xấu. Bà mẹ thương hại đứa con một, ôn tồn kiên nhẫn nói cho nó biết "Con là đứa con gái b́nh thường, nếu không nói là xinh xắn, và nhất là duyên dáng. Con gái, cái duyên mới là cái đẹp kín, đẹp bền". Bảo măi nó vẫn không tin, có lần bà bực ḿnh nói:

           - ừ đấy! Mày xấu như con ma lem. Rồi làm ǵ được bây giờ?

           Con bé coi câu nói dỗi của mẹ như một bản án tuyên ngầm nay mới bật ra. Nó uống thuốc ngủ tự tử. May mà nó sợ uống nhiều thuốc quá cái mặt chần vần, chết trông khiếp, nó chỉ uống 5 viên ganidan, anh thợ ảnh phát giác cứu kịp.

           Huyến thường lại hiệu Quang Kư mua phim, tráng ảnh. Một hôm chàng tới lúc vắng khách, nghe được câu chuyện giữa mẹ con. Bà Quang Kư kéo đồng minh:

           - Đấy chú Huyến coi. Mặt mày con bé như vậy mà nó cứ tự chê xấu.

           Huyến lớn tuổi chưa có vợ, cũng chỉ v́ cái tật nhát gái. Nói tới chuyện nhan sắc phái nữ, chàng đâm lúng túng, không dám nh́n cô bé, cũng chẳng dám nh́n bà mẹ, một bà góa quá mặn ṃi, chỉ nói vu vơ:

           - À, à, vậy hả?

           - Đấy, mẹ thấy chưa? Ai cũng biết con xấu.

           Thoa mếu máo nói, rồi vùng vằng vén mành chạy tọt vào nhà trong. Hai người lớn đứng ngây ra, ai trong ḷng cũng trách người kia, nhưng miệng lại tự trách ḿnh:

           - Khổ chưa! Tôi ăn nói vô ư vô tứ quá.

           Lần sau chàng tới hiệu, kín đáo nh́n "cô bé xấu xí". Huyến đi lại tiệm ảnh này có dễ trên ba năm, thành như người thân, nhưng không để ư sự hiện diện của đứa con gái nhỏ của bà chủ. Bây giờ nói tới xấu đẹp, nhà nhiếp ảnh chân dung mới thử quan sát và "giật ḿnh" ... Một nụ hoa vừa nở, kín đáo nhưng mănh liệt, dưới làn da trắng hồng. Đặc biệt là đôi mắt to cực đẹp, tia nh́n như xót xa chiếu vào ḿnh mà người được nh́n cảm thấy như được xót thương, êm dịu trong ḷng. Chỉ có mái tóc làm cho khuôn mặt cô tóp lại phía trên. Cô cài tới bốn năm cái kẹp tóc. Huyến "ngứa nghề", bàn với bà mẹ, rồi nói với cô bé:

           - Mẹ cháu nói cháu đẹp. Cháu nói cháu xấu. Chú là người giữa, không biết bênh ai. Bây giờ chú nhờ cái máy ảnh nó làm trọng tài. Để cho chú chụp cho cháu dăm tấm ảnh, nhé.

           - Để làm ǵ, chú?

           - Để coi chơi vậy thôi. Xem cái máy ảnh nó nói sao.

           - Xấu quá, chụp ra ảnh, coi xấu hổ chết.

           Cô gái nào chả ưa chụp ảnh. Huống hồ con nhà ảnh, mà mấy năm nay Thoa  chỉ chụp ảnh một lần làm thẻ học sinh. Cô bé đồng ư, chỉ chờ ngày thuận tiện cho cả hai chú cháu. Loay hoay xuưt nữa Huyến quên giao hẹn.

           May mà chàng chợt nhớ ra đúng lúc sắp lên đường đi xa không biết đến bao giờ có dịp gặp lại.

           Thoa theo chú Huyến ra ngoài trời. Huyến không muốn mượn pḥng chụp trong hiệu, để khỏi mất ḷng người thợ của cửa hiệu. Trong Vườn Bách thảo, Huyến bảo cô gái ngồi trên ghế dài ngắm nghía. Thoa biết bị ngắm, má ửng hồng, lơ đăng nh́n những tia nắng xuyên qua kẽ lá, vẫn ánh mắt thương ḿnh mà xót xa tới cỏ hoa. Huyến chuẩn bị đồ nghề xong, tiến lại, tự tay gỡ mấy cái kẹp tóc trên đầu "người mẫu". Gỡ tới cái kẹp thứ tư, th́ trước mặt chàng không phải là một người mẫu nữa, cũng không phải cô cháu gái, tay chàng bỗng nhiên run rảy, vướng víu trong đám mây nuột nà, chàng nói trong hơi thở đứt quăng:

           - Cháu tự gỡ nốt cái kẹp c̣n lại ra. Xổ tóc, rồi chải về phía sau.

           Nàng vâng lời. Huyến bấm máy ngay từ lúc nàng bắt đầu xổ tóc và nghiên vai chải, cho tới khi ngước mặt lên để tóc chảy xuống vai, và ṿng tay cài bím.

           - Xong.

           - Chú chụp bao giờ vậy? Cháu đă chải tóc xong đâu nào?

           Ánh mắt nàng thắc mắc, môi trề ra nghi ngờ. Huyến chụp vội h́nh đó, đóng máy ảnh lại nói:

           - Chụp trong lúc cháu chải tóc. Chải xong th́ không cần nữa.

           - Nhanh thế!

           - "Chụp" phải nhanh chứ.

           Nàng cười khanh khách. Lần đầu tiên Huyến nghe tiếng cười trong trẻo đó.

           - Chú làm như chụp chuồn chuồn, bươm bướm.

           Huyến gom gói đồ nghề xong, ngồi xuống cạnh nàng:

           - Gần như vậy. Hồi nhỏ, khi lần đầu tiên được cầm trong tay cái máy Roleiflex của ông chú, chú thấy cả bụi chuối xanh chui tọt vào tấm kính đục kẻ ô vuông, tầu lá đong đưa, chú chỉ mơ ước được làm nghề chụp ảnh. Hai chữ "chụp ảnh" nghe như một việc phù phép -"chụp" lấy cây chuối mà nhét vào cái hộp nhỏ.

           - Chú làm nghề chụp ảnh là v́ thích "chụp"?

           Đến phiên Huyến cười lớn, và tự nghe chưa bao giờ ḿnh cười tự nhiên như vậy:

           - Đúng. Nhưng không phải chụp nguyên đối tượng hoặc biến dạng đối tượng như nhốt người vào cây đèn thần, mà chụp lấy cái rung động của chính ḷng ḿnh trên đối tượng.

           Không biết nàng có hiểu lời Huyến không, nhưng im lặng như suy nghĩ. Nàng bào đôi guốc xuống khoảng đất lơm dưới chân cho lơm thêm, như đánh dấu chỗ ngồi, như t́m kiếm một ư tưởng, một kỷ niệm nào trong đó.

           - Chú vui?

           - Ngay lúc này, ở đây th́ vui. Cả đời th́ buồn vui lẫn lộn.

           - Cháu chỉ có buồn.

           - Sao vậy?

           - Cháu không c̣n bố.

           - C̣n chú không có gia đ́nh. Cháu, ít nhất c̣n mẹ.

           - Mẹ cháu đẹp quá.

           - Sao lạ thế? Có mẹ đẹp càng hănh diện chứ. Mẹ cháu lại yêu cháu thế.

           - Mẹ chả chia cho cháu một tí đẹp.

           Huyến ph́ cười:

           - Yêu thương, vui buồn c̣n có thể "chia" được. Nhan sắc là trời cho, chia thế nào được?

           - V́ vậy cháu mới buồn.

           - Nhưng chú cam đoan cháu rất đẹp. Huyến vỗ vào cái máy ảnh. Rồi cháu sẽ phải tin chú. Rồi mọi người sẽ thấy cháu đẹp.

           Hôm sau tới giao phim, căn dặn và từ giă, Huyến lại buồn. Nỗi buồn tinh khôi làm cho chàng vui - rằng khi chia tay được ... buồn. Chàng thấy rơ Thoa cũng buồn.

           Nhưng công tác bận rộn làm cho Huyến quên ngay đời sống thành thị, quên cô bé mặc cảm xấu xí. Thỉnh thoảng chàng mới thắc mắc không biết các tấm ảnh chàng chụp Thoa ra sao, và không biết bà Quang Kư có theo lời chàng dặn, chọn những tấm đẹp nhất phóng ra treo ngoài cửa kính và trong hiệu ảnh không.

           Hiện tại giấc mơ lớn nhất của Huyến là chụp được Cụ. Làm sao ḿnh cũng chụp được tấm ảnh như Vũ Năng An chụp Bác xắn quần móng lợn ngồi nói chuyện với bộ đội trong rừng Đoan Hùng? Cầu được ước thấy, do sự gởi gấm của một bà cô ruột, Huyến được anh Lê Văn Lương nâng đỡ và được xung vào đoàn nhiếp ảnh gia theo Bác đi kinh lư mặt trận Điện biên phủ. Người ta cất một khán đài có giăng bạt trên đồi. Hàng vạn con mắt hướng về khán đài hồi hộp chờ đợi Bác. Huyến đứng hàng đầu cùng với đoàn nhiếp ảnh. Chàng lăm lăm cầm sẵn máy ảnh chuẩn bị, căng thẳng tột độ.

           - Không biết cái ống kính nhỏ bé của tôi có thu nổi kích thước vĩ đại của Bác không?

           Một đồng nghiệp nghé tai Huyến nói nhỏ như vậy, khiến ruột gan Huyến càng nhộn nhạo thêm. Lần đầu tiên Huyến thấy hai chữ "chụp ảnh" -dù theo nghĩa phù phép chàng hiểu thuở bé- cũng không "linh" nữa. Máy có thể "chụp" được người, vật, phong cảnh; không thể "chụp" được thần thánh. Bỗng Huyến đâm lo. Trong máy có phim chưa? Chàng không chắc. Không có ǵ chắc trong giờ phút thiêng liêng này. Nếu mở máy để kiểm soát bây giờ có thể hai "pô" đầu bị hỏng. Nếu không kiểm soát, có thể hỏng cả sự nghiệp, vỡ cả giấc mơ lớn nhất. Huyến không đắn đo thêm nữa, chàng ngồi xuống mở máy ra kiểm soát.

           Đúng lúc đó, tiếng hô "Bác đến! Bác đến!" xôn xao, không phải từ phía khán đài, mà ở đàng sau. Bác thường đến đột xuất như vậy, ít khi Bác đến vào giờ giấc và nơi chốn ấn định trước. Đoàn nhiếp ảnh đổ xô về đàng sau. Một người đá vào máy ảnh của Huyến văng xuống đất. Túi đồ nghề cũng bị đạp lên. Khi chàng nhặt được đồ nghề, sửa lại máy móc, lếch thếch chạy về sau -bây giờ đă trở thành đằng trước-, th́ trễ rồi. Bác đă ra hiệu cho bộ đội ngồi xuống. Thường khi Bác nói chuyện, Bác không thích người ta chụp ảnh lăng xăng, làm chia trí người nghe. Hôm nay cũng vậy, trước những nhà nhiếp ảnh thèm khát vớt vát thêm vài pô sau khi bác đă an tọa, Bác từ tốn dạy:

           - Chụp Bác làm ǵ, quay máy ra mà chụp nhân dân.

           Mọi người vỗ tay hoan nghênh lời nói thân t́nh của nhà đại cách mạng. Chỉ có Huyến đứng trơ như trời trồng, muốn khóc. Thế là bao nhiêu mộng ước trở thành mây khói. Huyến bẽn lẽn chĩa máy vào đám đông chụp vài tấm lấy lệ, tự an ủi là ḿnh làm theo lời Bác -"chụp Bác làm ǵ, quay máy ra mà chụp nhân dân".

           Sự đời không đơn giản như lời Bác nói. Trong cuộc triển lăm ảnh nghệ thuật sau đó, bao nhiêu ảnh chàng chụp nhân dân, dân công, bộ đội, du kích bị loại ra hết. Chàng không được tham dự triển lăm. Huyến gặng hỏi Lương măi, anh mới thở dài nói:

           - Anh nể chị KL lắm, cũng khó mà đỡ cho chú được. Tại sao chú không chụp ảnh Bác?

           - Tai nạn nghề nghiệp. Như anh biết, em bị người ta đá văng máy ảnh. Vả lại, anh em ai cũng chụp ảnh Bác rồi. Lỡ thiếu em, có hệ ǵ cơ chứ?

           - Không hệ cho lănh tụ, không hệ cho tổ chức, nhưng hệ cho chú, cho sự nghiệp của chú.

           Nỗi lo lắng bắt đầu thấm, Huyến cầu cứu:

           - Vậy em phải làm ǵ bây giờ?

           - Chú viết bài tự kiểm.

           Viết tự kiểm xong, Huyến trở lại sinh hoạt b́nh thường, tranh thủ quên tai nạn cũ, hướng về tương lai. Chàng tin tưởng cách mạng đă khoan hồng tha thứ. Chàng càng tin tưởng hơn khi có tên tham dự lớp học tập chính trị cho các văn nghệ sĩ. Lớp này được tổ chức sau khi Bác kư sắc lệnh ngày 15.3.1953 thành lập ngành nhiếp ảnh Việt Nam. Bác đích thân tới dạy về tính dân tộc và tính hiện thực trong ảnh Việt Nam. Huyến ghi ḷng tạc dạ lời Bác nhắn nhủ riêng ngành nhiếp ảnh: "Phải hiểu nghề ảnh cũng là một loại ảnh nghệ thuật như những nghệ thuật khác, là phải phản ảnh chân thật cuộc sống của quân và dân ta".

           Giữa lúc buồn phiền, Huyến nhận được niềm hạnh phúc bất ngờ - một gói đồ từ thành gởi ra, với lá thư Thoa viết:  

           "Chú Huyến kính mến,

           Mẹ cháu bảo cháu viết thư thăm chú khỏe mạnh th́ mẹ cháu mừng. C̣n về phần gia đ́nh cháu vẫn b́nh yên. Mẹ cháu bảo cháu khoe với chú việc này: mấy tấm ảnh chú chụp đẹp lắm. Mẹ đem treo trong tủ kính ngoài cửa một tấm, trong hiệu ba tấm to. Nhiều người thích quá, cứ đ̣i chụp kiểu cháu. Chú Hiển chụp không giống được như chú, nhưng người ta không thôi, cứ tuôn lại chụp, thành ra hiệu nhà cháu đông khách lắm. Bây giờ cháu đă tin lời chú, quên, tin lời cái máy ảnh của chú. Cháu cám ơn chú đă cho cháu khuôn mặt mới, cuộc đời mới. Chú c̣n nhớ không, ở vườn Bách Thảo chú nói yêu thương, buồn vui có thể chia được, nhan sắc th́ không. Bây giờ cháu c̣n biết rằng không phải chỉ yêu thương, buồn vui mới có thể chia sẻ được. Nhan sắc cũng chia được, hiến tặng được. Hay chỉ người nghệ sĩ mới có khả năng đó? Cháu không biết.

           Mẹ cháu gởi biếu chú mấy cuộn phim và hộp thuốc kí-ninh, nhân tiện gởi chú coi tấm ảnh cháu do chú chụp. Phần cháu chỉ có tấm áo len. Cháu đan lấy đấy.

           Mong chú khỏe mạnh và mong ngày gặp chú.

           Cháu của chú,

           Thoa."

           Huyến đặt hai tấm ảnh vào chiếc áo len, áp vào ngực bồi hồi nh́n đám mây xuôi về phương nam. Rồi vội vă giấu vào ba-lô, lắc đầu như cố xua đuổi một cái ǵ mà chàng chỉ mong cho nó tới, đừng đi.

           Ngày tiếp thu Hà Nội là ngày hạnh phúc nhất đời Huyến, mộng chung, mộng riêng tṛn đầy cả. Thoa đẹp như một mùa xuân rực rỡ. Chàng chỉ biết ngây ra mà ngắm, khiến Thoa bẽn lẽn:

           - Ơ ḱa! ...nh́n ǵ mà cứ đứng ngây ra thế!

           Câu nói bỏ trống chủ từ, Huyến chỉ muốn điền chữ 'anh' vào cho hợp nghĩa, hợp t́nh.

           Hạnh phúc càng làm cho Huyến hăng say hơn trong nghề nghiệp. Huyến chưa quên được chuyện chụp ảnh hụt lănh tụ. Tấm ảnh vô h́nh đó càng ám ảnh đầu óc Huyến nhiều hơn khi chàng khám phá ra một điều quan trọng rằng lănh tụ rất thích được chụp ảnh. Lần đó Cụ đi thăm Hội nghị thủy lợi Hải Hưng. Trước mắt đông đảo cán bộ và nhân dân, Cụ xắn quần lội phăng xuống nước. Mọi người đổ xô lại, xúm quanh chiêm ngưỡng người lănh tụ b́nh dân. Cụ lội vài bước, muốn bước lên, nhưng nh́n quanh chưa thấy ai chụp ảnh, Cụ nh́n thấy người ta vây kín, vừa để chiêm ngưỡng Cụ, vừa để làm hàng rào ngăn đỉa cho Cụ. Biết vậy, nhưng mấy khi có cảnh độc đáo này, mà các tay chụp ảnh cứ đứng lóng ngóng trên bờ, Cụ hơi xẵng giọng:

           - Các cô các chú đứng ra hai bên để các chú nhiếp ảnh làm việc chứ.

           Mọi người vội vàng giạt ra, và các tay nhiếp ảnh lật đật nhào xuống nước chụp Cụ. Nhiều anh có thể đứng trên bờ chụp, cũng nhào xuống nước, văng cả bùn vào ống kính, hết chụp. Huyến chụp được nhiều tấm. Một trong các tấm ảnh này đă cứu vớt Huyến. Ảnh của chàng được chọn tham dự cuộc triển lăm nghệ thuật lần thứ tư do Ban Liên lạc nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam tổ chức tại Hà Nội. Tuy vậy, đánh giá chung, cuộc triểm lăm này được coi là thất bại, nếu lấy phản ứng của Cụ mà đo lường. Bởi v́ sau khi Cụ coi ảnh xong, ban tổ chức đưa sổ vàng xin Cụ kư, Cụ không kư mà lảng sang chuyện khác. Cụ kể kinh nghiệm làm ảnh của Cụ như thế nào ở Pari, các cô các chú phải làm ảnh ra sao. Người ta lấy giấy bút ra ghi chép.

           Cụ căn dặn các cô các chú đừng quên điều quan trọng nhất là tính chính trị quyết định tính thẩm mỹ của một tác phẩm nghệ thuật.

           Cuối cùng thấy anh em mất tinh thần quá, Cụ vẫy anh Thế Lữ lại tŕnh sổ vàng, và miễn cưỡng viết một câu:

           "Các cô các chú phải cố gắng hơn nữa để tiến bộ hơn nữa".

           Huyến để ư trong cuộc triển lăm không có nhiều ảnh Cụ. Ban tổ chức đă đánh giá sai lời Cụ "Chụp Bác làm ǵ. Quay máy ảnh ra mà chụp nhân dân". Từ đó chàng hạ quyết tâm thể nào cũng phải chụp một tấm ảnh Cụ thật đẹp, thật độc đáo.

           Dịp may bằng vàng đến với Huyến lần thứ ba. Đó là dịp Cụ đi thăm nạn nhân băo lụt ở Ninh B́nh. Có điều kỳ lạ là liên tiếp nửa tháng trời mưa rơi tầm tă, nước lũ tuôn về lênh láng sông ng̣i, đồng ruộng, băo tố hoành hành suốt ba ngày ba đêm. Vậy mà đúng ngày Cụ về th́ băo ngưng, trời quang mây tạnh.

           - Bác làm phép lạ!

           - Bác là b́nh minh xua tan bóng tối!

           - Bác là minh quân đem lại mưa thuận gió ḥa.

           - Bác thay giời làm mưa, cướp quyền tạo hóa làm nắng.

           Những phát biểu như vậy, do cán bộ địa phương mớm cho nhân dân, đúng ra không hợp với nếp sống văn minh dân chủ, nhưng khi tới tai Cụ, Cụ chỉ mỉm cười thoải mái, không một lời trách móc. Huyến liền nảy ra một ư - chàng sẽ chụp một tấm ảnh nói lên ḷng tôn sùng của nhân dân đối với Cụ, và uy quyền của Cụ đối với cả trời đất. Chàng chụp vài chục tấm ảnh gởi về báo Nhân Dân. Tờ báo chọn đăng trên trang nhất đúng tấm ảnh chàng ưng ư nhất. Ảnh chụp Cụ đứng giữa nạn nhân băo lụt, đang chỉ tay trên một mặt nước mênh mông như ra lệnh, xa xa một mái nhà trôi bồng bềnh. Chàng khéo léo lấy được luồng sáng rực rỡ hắt từ vai trái lên khuôn mặt phương phi của cha già dân tộc. Chàng cắt báo lấy tấm ảnh nhét túi, lâu lâu lại giở ra ngắm.

           Huyến đang hí hửng v́ thành quả vẻ vang th́ anh Lương gọi lên, nghiêm giọng nói:

           - Chú lại gây tai họa nữa rồi.

           Huyến giật ḿnh:

           - Tai họa ǵ? Em không hiểu.

           Lương làm vẻ kiên nhẫn:

           - Tấm ảnh chú đăng trên báo Nhân Dân sai quan điểm.

           Ba chữ "sai quan điểm" làm Huyến choáng váng, nhưng chàng không hiểu cớ sự tại sao:

           - Thưa anh, thế là thế nào?

           Lương tḥ tay vào túi áo Huyến moi ra một tấm ảnh, như làm ảo thuật. Huyến đang ngơ ngác không hiểu tại sao Lương biết chàng cất tấm ảnh trong túi, th́ Lương đă tinh quái:

           - Biết ngay mà. Chú đắc ư v́ tấm ảnh này lắm. Nhưng nh́n đây! Chú có thấy sự đối chỏi không?

           - Dạ, em chỉ thấy sự đối chỏi giữa thiên nhiên khắc nghiệt và sự hiện diện nhân từ của Bác.

           - Không phải sự đối chỏi đó, mà là sự đối chỏi giữa mặt Bác với mặt nhân dân đứng xung quanh.

           - Em vẫn chưa hiểu.

           - Bác mặt mày phương phi béo tốt, c̣n nhân dân mặt mày ai cũng ốm đói. Bác quần áo tươm tất đứng giữa nhân dân quần áo tả tơi. Chụp ảnh như vậy là mất quan điểm, phản tuyên truyền.

           Tự ái nghề nghiệp nổi lên, Huyến quên sợ:

           - Nhưng đó là hiện thực mà.

           Lương quắc mắt lườm:

           - C̣n ngoan cố nữa. Tính hiện thực với tính chính trị, cái ǵ quan trọng hơn?

           Huyến giả bài nhưng ḷng bất phục:

           - Tính chính trị ... Nhưng ...

           - Nhưng ǵ?

           - Việc Bác ưu ái thăm dân và đem ánh sáng hy vọng, chế ngự thiên nhiên cũng thuộc về tính chính trị. Em đă tranh thủ biểu hiện được cả tính chính trị lẫn tính hiện thực ...

           Lương cắt ngang:

           - Trên phê b́nh rằng chú chỉ biết lấy con mắt thịt, ống kính thủy tinh mà chụp. Thiếu con mắt chính trị. Có hiện thực, mà chưa phải là hiện thực xă hội chủ nghĩa.

           Huyến không kềm được sự ấm ức:

           - Không nhẽ hiện thực xă hội là nói dối? Em chụp ảnh chứ có vẽ tranh đâu mà có thể bóp méo sự thật như ư muốn. Như anh biết, ánh sáng có thể thay đổi chiều sâu trên khuôn mặt, làm cho một người béo ra hay gầy đi một tí. C̣n như làm cho mặt Bác gầy đi như nạn nhân băo lụt, thú thật, em chưa được học kỹ thuật đó. C̣n quần áo, không nhẽ em phải trét bùn lên quần áo Bác cho lấm lem như nhân dân để chụp?

           Lương không ngờ Huyến to gan như vậy, ông quát lên:

           - Ê! Chú phản động hả? Chú dám trét bùn lên Bác hả?

           Hai chữ "phản động" làm cơn nóng trong Huyến tiêu tan như lửa gặp nước. Huyến lạnh toát xương sống. Á khẩu. Lương, ngược lại, trở thành b́nh tĩnh tới lạnh lùng:

           - Thôi, chú lên anh Thế Lữ mà ngoan cố. Khả năng bao che của tôi chỉ tới đây thôi.

           Lương làm một cử chỉ xua đuổi. Huyến bước ra, bỗng quay lại:

           - Vụ này người chọn ảnh trên ṭa soạn có trách nhiệm chứ?

           Lương cười khẩy:

           - Người ấy "trách nhiệm" rồi. Chính Bác đích thân "trách" đấy.

           Huyến than thầm "Thế th́ chết thật rồi". Chàng lên Thế Lữ chỉ là để nhận lệnh thuyên chuyển. Chàng bị ghép tội phản tuyên truyền, một lỗi nặng nhất trong nghề thông tin tuyên truyền. Huyến thầm biết ơn Lương đă không báo cáo về phát ngôn "trét bùn". Nhưng lại mắc vào một lỗi, một tội, nặng hơn. Khi ra khỏi cửa văn pḥng Thế Lữ, Huyến lẩm bẩm:

           - Thế th́ cứ sắm sẵn nhiều bộ mặt nạ, cái béo, cái gầy, có phải tiện không?

           Cái câu này lại lọt vào tai cô bí thư ngồi bên ngoài.

           Ra khỏi trại học tập cải tạo Huyến ra điên. Ban ngày đi ăn mày và ngắm mây. Ban đêm về ngủ tại chân cầu.

           Có điều lạ là trong bóng tối điên loạn của tâm trí, giấc mộng "chụp" vẫn đeo đuổi ông. Nhưng nó bị ác mộng béo gầy tŕ kéo. Thành ra ông đi lang thang ngoài đường, tay bắt ruồi, miệng nói:

           - Tao "chụp" mày!

           Nếu chụp trúng, ông ṿ nát con ruồi, nói:

           - Tao cho mày gầy.

           Đi qua bờ dậu nhà ai, ông ngắt một quả thầu dầu, bóp nát:

           - Tao chụp mày. Rồi:

           - Tao cho mày béo.

           Xế trưa xin được miếng cơm miếng khoai, ông thường vào vườn Bách Thảo, ngồi trên cái ghế, chỗ có thanh gỗ gẫy, đặt chân vào đúng khoảng lơm dưới đất. ăn xong ông nằm dài ra ghế ngắm mây, nói lảm nhảm.

           Một chiều chủ nhật, ông tới chỗ "của ông", đă có hai mẹ con ai ngồi trước. Ông lượn một ṿng, tới trước mặt người mẹ hoạnh:

           - Chỗ này của tôi.

           Người thiếu phụ ngẩng mặt lên. Chính là Thoa. Nàng thảng thốt:

           - Trời ơi! Có phải là anh ... chú Huyến đây không?

           Ông không nhận ra nàng. Nhưng không biết có sợi dây linh cảm ǵ khiến ông ḥa hoăn ngồi xuống đầu ghế kia, và bắt đầu gạ chuyện thân mật:

           - Chị cũng ra đây ngắm mây?

           - Cháu đưa con đi hóng mát. Chú ra tù bao giờ? Chú khỏe không?

           - Bao giờ chả khỏe. Mẹ con khỏe chứ?

           - Cám ơn chú, khỏe ạ.

           - Khỏe th́ khỏe. Cứ ngắm mây là khỏe. Khỏe người, sáng mắt, sáng ḷng.

           Đứa bé sợ người lạ, nhảy vào ḷng mẹ. Người thiếu phụ đưa tay vuốt tóc con, mân mê từng lọn tóc, mắt xa vắng mọng nước.

           - Sao mẹ tháo kẹp tóc của con?

           Nàng xới năm ngón tay vào tóc con, dịu dàng:

           - Cho mát ... Cho sáng mắt ... sáng ḷng.

           Huyến reo vui như gặp người tri kỷ:

           - Đúng lắm! Đúng lắm! Nh́n mây sáng mắt sáng ḷng. Mây thiên h́nh vạn trạng, ta muốn nh́n ra cái ǵ cũng được. Không ai kiềm chế được mây bay. Không ai kiểm soát được ta nh́n thấy ǵ trong mây. Tôi đă nh́n mây bảy năm trong tù mà không ai kiểm soát được.

           Hai người hàn huyên lâu lắm về những đám mây. Cho tới khi mây chiều kéo đầy trời, khó phân biệt h́nh thù, Thoa giắt con đứng lên. Trước khi về nàng nói:

           - Mai chú ra đây sớm, ta nói chuyện tiếp về mây, nhé.

           Sáng sớm hôm sau, đưa con vào vườn trẻ xong, Thoa vào vườn Bách Thảo. Huyến đă ngồi đó từ trước. Vẫn không có dấu hiệu ǵ ông nhận ra nàng, mặc dầu nàng giữ nguyên kiểu tóc như hôm chụp ảnh năm xưa, vẫn ngồi trên đầu ghế và đặt chân trên hai khoảng lơm dưới đất. Nàng mời Huyến ăn xôi. Ông ăn tự nhiên như một khất sĩ. Ăn xong ông vội vàng chỉ lên chân trời phía đông:

           - Hăy nh́n đám mây kia!  Đó là cảnh Sáng thế kư.

           - Cháu không hiểu sáng thế kư là ǵ.

           - Phải rồi, thời buổi này người ta không đọc những sách đó nữa. Đó là sách phản động, sách của Thiên chúa giáo. Đó là cuốn sách đầu tiên trong thánh kinh, nói về việc tạo dựng trời đất. Chị nh́n kia: Mặt trời ẩn sau chín tầng mây viền hào quang. Một dẻ quạt ánh sáng chói lọi xuyên hằng trăm cụm mây ngũ sắc, tỏa b́nh minh xuống trần gian ...

           - Cháu thấy cảnh này gần như hằng ngày. Thật tôn nghiêm.

           - Việc sáng tạo xảy ra hằng ngày.

           Thoa thấy Huyến nói năng mạch lạc, nàng thăm ḍ:

           - Chú ... anh Huyến, anh có nhận ra em không? Thoa đây.

           Huyến ngơ ngác:

           - Thoa nào nhỉ?

           - Thoa mà anh đă sáng tạo, mà anh nh́n ra. Thoa mà anh đă biến xấu thành đẹp.

           Huyến rùng ḿnh:

           - Chớ! chớ! Đừng biến cái xấu thành cái đẹp. Đừng biến cái đẹp thành cái xấu. Không ai làm được việc đó hết. Kể cả nghệ sĩ. Kể cả nghệ sĩ bị tù đầy, tra tấn.

           Một vài bóng người khả nghi đi qua lại. Thoa nghĩ nên cáo từ người tù quản chế. Nàng nhét vào túi Huyến ít tiền, rồi đứng lên nói:

           - Anh c̣n ôm giấc mộng thiếu thời chụp ảnh không?

           - C̣n chứ.

           Thoa cấp cho Huyến một cái máy ảnh xoàng. Chụp xong ông đem lại rửa. Toàn là h́nh mây. Nhưng những tấm ảnh hỏng đen thui lại là những tấm ông nức nở khen đẹp và kể lể nội dung, bố cục tưởng tượng. V́ thế sau này bà Quang Kư và nàng Thoa chỉ đổi cho ông những hộp phim rỗng và khi ông trở lại lấy ảnh, giao toàn ảnh hỏng, trắng hoặc đen. Lần nào ông cũng say mê ngắm, ngả mũ cám ơn và nói:

           - Chị cho khất nhá. Lần sau giả luôn thể.

           Có ǵ đâu mà phải giả. Đó c̣n là dịp tốt hai mẹ con dúi cho ông những gói cơm nắm và chút tiền. Ông cứ đi lại như vậy gần năm trời. Bà Quang Kư không muốn lôi thôi với công an, nên làm bộ lạnh nhạt với Huyến. C̣n Thoa nhiều khi không kềm ḷng được.

           Một tuần lễ mưa phùn phủ khăn tang trên thành phố Hà Nội. Mưa tạnh hai ngày mà Huyến không tới hiệu ảnh, Thoa ra vườn Bách Thảo t́m. Hơi nước c̣n ngập trong không gian và trên cỏ cây. Nàng ngồi trên chỗ cũ, nhích ra một chút, v́ hai dấu chân đă thành hai vũng nước mưa. Nắng lên, thằng bé bán lạc rang tới. Nó cho nàng biết chú Huyến chết rồi. Chính nó ở bên cạnh khi chú chết ở chân cầu.  Kể về những ngày cuối cùng của chú ra sao, xong nó hỏi:

           - Chị quen chú Huyến, chị có biết tại sao chú Huyến bao giờ cũng quay một ṿng trước khi ngồi?

           Đang khóc đau đớn, Thoa nín bặt, ṭ ṃ:

           - Chị không biết, em nói cho chị nghe đi.

           - Chú nói chú bắt chước con chó khôn.

           - Thế nào là chó khôn?

           - Chó khôn quyện ba ṿng mới nằm, để coi có nguy hiểm xung quanh không. Chú cần an toàn khi chú ngồi ngắm mây.

           - Thế khi đi ngủ chú có "quyện" quanh giường không?

           - Chú không có giường. Em cũng không biết thường ngày chú ấy ngủ nghê ra sao. Chỉ biết lần cuối cùng khi em thấy chú ngất xỉu trong vườn Bách Thảo dưới nước mưa, em đưa chú về chân cầu, chú ấy vào thẳng ổ nằm xuống, nói:

           - "Bây giờ tao không cần quyện nữa. Tao lượn trên mây". Rồi chú đi êm ái.

           Kể xong, thằng bé lôi trong thùng đậu phọng ra cái máy ảnh:

           - Chú bảo em đưa lại cho chị cái này.

           Thoa  nghẹn ngào nhận lấy cái máy ảnh. Nàng cẩn thận quay xem có phim trong máy không, thấy trục phim nhẹ tuột, nàng mở pḥng tối ra xem, thấy một tấm ảnh vàng úa. Tấm ảnh nàng.

           Nàng cố giấu tiếng nấc bằng cách nh́n xuống hai vũng nước dưới chân. Một giọt nước mắt rơi xuống, khua động đám mây.

Tâm Thanh

 

 

 

                                                                                       

                                                                                                                     

                                                                                                                    

CHUYẾN VỀ NGUỒN  50

 

Chắc chắn sẽ là cuộc họp mặt kỳ thú của anh chị em Lớp Thánh Gia  sau  nửa Thế kỷ rời bỏ đất Bắc  1954 – 2004.

Ban Tổ Chức  ước mong  sẽ được tiếp đón các bạn từ khắp nơi trên thế giới về họp mặt tại quê hương Việt Nam vào Mùa Xuân Giáp Thân 2004

 

                                      Trưởng Ban Tổ Chức                   

                                                  Nguyễn Dương An                                              

                                                  Trân trọng kính mời