|
Cô
Sơn Nữ Nơi
đây sơn cước núi rừng Hùm thiêng
rống tiếng oai hùng lan xa Chim
rừng rộn tiếng hoan ca Khỉ kêu
vuợn hét thật là yêu vui Xa xa giòng
suối chảy suôi Những
cô sơn nữ đùa vui tắm trần Ngực
căng da trắng tuyệt trần Nhỡn
nhơ sóng lựơn cuối nghềnh vui chơi Thế
rồi những buổi thảnh thơi Dạo
chơi tới chỗ tới nơi tắm trần Cô thôn
nữ đẹp vô ngần Cừơi
tươi trao đóa hoa ngàn thơm hương Tính tình
cô thật dễ thương Nhờ tôi
dạy chữ yêu thương đánh vần Thế
rồi ngực cứ để trần Thế
rồi miệng vẫn học vần yêu thương Bỗng
đâu trời đổ tai ương Bom rơi
đạn phá thảm thương thế này Pháo binh
đạn sáng máy bay Thi nhau rót
đổ vào ngay bản làng Hôm sau
chiến trận vừa tàn Bồi
hồi, tôi tới bản làng thăm cô Bản làng
cháy rụi chơ vơ Những
xác cô gái nằm trơ trụi trần! (Trà
Bồng 1972) |
Về
thăm Quảng Ngãi Mừơi
năm "lính thú" sống phôi phai Sơn Hà
những lúc vui săn khỉ Trà
Bồng có lúc sống trần ai! Sông
Vệ nặng tình vui nghĩa cũ Những
thằng bạn cũ thuở xa xưa Quân, Thu,
Hạnh, Cảnh, cùng họ Vũ Bao năm
rượu đế chén say nhừ Thiên Bút
nơi đây Phứơc an nghỉ Anh dũng
Đồi Mừơi bao chiến công Thế mà
nó chết sau lưng bắn Một
tiếng lạnh tanh! Tiếng tắc cù (1) Đối
diện nơi đây ở chốn này Ngôi
trừơng nghĩa cũ bao vui say Ở
đây quê cũ bao năm cũ Bạn cũ đâu rồi bao mến thương! (Quảng
Ngãi 1997) (1): Bắn trộm, bắn tỉa
|
Cuộc
chiến Mậu Thân chưa hàn vết rách Bão Herta
đã thổi đến liên hồi Lũ
lụt trào dâng muôn người đói rách Thị
xã ngập tràn nông thôn trắng xóa Cảnh
đau thương Sơn Tịnh tới Nghĩa Hành Cầu
sông Vệ chìm, giao thông nghẽn tắc Quảng
Ngãi chạy dài, ngập nứơc tang thương! Tôi
tới nơi đây lạc loài xa cách Buổi
đầu đời đã rách nát tang thương Căn
nhà tôi thuê nứơc tràn tới vách Phải
trèo cao lên nóc vẫy tay quơ! Nứơc
rút rồi hở cuộc đời rách nát Cảnh
hoang tàn tan nát thật tang thương Còn gì
đâu ngoài bộ đồ rách ứơt Còn gì
đâu tay đã trắng túi trơn! Nứơc
rút rồi để bao ngừơi đói rách Gạo
đâu ăn, đồng ruộng lúa hư màu Nhà
cửa nát tan cuộc đời hành khất Lụt
trắng tay rồi thân xác tả tơi! |