Tôi biết cái thân phận tôi nghèo,
Thấy em cao, tôi đâu có dám leo.
Nhưng trời hỡi! Sao mà em đẹp quá,
Xui khiến chân tôi cứ bước theo.
Tôi biết cái thân phận tôi tồi,
Yêu em nhiều mà chẳng dám hé môi.
Nhưng trời hỡi! Sao tim tôi cứ đập,
Mà không đứng im quách cho rồi.
Tôi biết rằng tôi chẳng đẹp trai,
Tôi biết tôi cũng chẳng có tài,
Tôi chẳng có gì, không gì cả,
Ngoài khối tình đau, chẳng nguôi ngoai.