Site hosted by Angelfire.com: Build your free website today!

Giữa Vong-Các. nhớ Sài G̣n

Tới đây nh́n lại biển đông
Giữa quê người bỗng mênh mông quê nhà
Dơi t́m trong áng mây xa
Có vương sợi khói quê nhà chiều hôm
Chiều hôm khói quyện mái rơm
Nồi cơm gạo mới c̣n thơm những ngày
Ở đây xanh quá vườn ai
Nhớ con sông Cửu trải dài đến đâu
Hạ nguồn ḍng nước có sầu
Phù sa có thắm được màu quê hương
Sầu riêng thơm một góc đường
Mơ hồ tiếng gió trong vườn Lái Thiêu
Chôm chôm má thắm yêu kiều
Dưới tàn măng cụt màu chiều rất xanh
Phượng rưng rưng đỏ trên cành
Nhắc t́nh thơ dại sao đành quên nhau
Tiếng ve vọng tự trời nào
Hương hoàng lan cũ ngọt ngào thoảng đưa
Buổi chiều chợt nắng chợt mưa
Hàng me tháng bảy lá vừa xanh non
Giữa Vọng Các nhớ Sài G̣n
Ôi trời đất cũ có c̣n ngày xưa.

Khánh Hà