PHẠM
TRƯỜNG LINH
Yêu Giữa Gịng Thiền
NHÀ XUẤT
BẢN THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH
1997
Người làm thơ là một
chứng nhân thời đại,
là người khóc thương thay cho cả cuộc đời, v́ cứu cánh chân thiện
mỹ mà phải dấn thân
vào con đường định nghiệp; v́ nỗi
đau cuả riêng ḿnh muốn
giăi tỏ với nhiều người; v́ nỗi đau cuả hàng triệu
con người mà tự sự
với ḷng ḿnh. Đời con người th́ muôn h́nh vạn trạng.
Chính v́ thế, ngôn ngữ của thơ là mật ngữ, là biểu
tượng, là tâm truyền tâm.
Con đường đi của thơ có sắc thái
màu Thiền.
Thi bất tận ngôn, ngôn bất
tận ư, là giáo
bất liễu nghiă. Cho nên hành tŕnh của thơ là hành tŕnh gian nan khúc
khuỷu, là phiêu dạt tụ
tán vô thường - nhưng thơ vẫn c̣n măi cho con người c̣n sống
đẹp, c̣n vươn lên
tươi sáng, dù phải traỉ qua bao lần máu ứa lệ hoà, sóng dồi gió dập
.
Thiền vượt lên mọi
đỉnh trời siêu việt để giải thoát và vô
nhiễm. Thơ lăng đăng bay trong cơi trần gian cô tịch,
oan khiên để cưú độ
và không bao giờ vô nhiễm; nhưng vẫn chẳng hai đường :
“Tâm t́nh một nẻo quê chung,
Người về cố
quận muôn trùng ta đi.”
Bùi-Giáng.
Thế cho nên viết là
vướng mắc, không viết th́ chẳng có thơ
.Trong giây phút bên bờ sinh tử,
đoá hoa thơm ngát hương và tươi sắc thắm vẫn nở ra
dưới giọt sương mai lóng lánh bên vực thẳm. Phải
chăng đó là số phận của thơ ?
PHẠM
TRƯỜNG LINH
Kính tặng :
nhà
thơ Phan Lạc Tuyên và YSA
Ta
đi giữa cuộc nhân gian
Dấu
chân nguồn cội dặm ngàn
mai
sau.
Được
ǵ đâu - mất ǵ đâu ?
Lá
bay theo trận gió đầu nguyên sơ,
Kể
từ sông núi mịt mờ
Xốc
gươm vào giữa cuộc cờ mà chơi,
Ai
hay đá lở đất bồi
Bừng
con mắt đạo giữa đời
oan
khiên
Bước
chân lạc giữa hư huyền
C̣n
đăm đắm mộng giữa triền miên xanh
1990
Chào
nhau ngả nón bên đường
Em
đi vào cuộc vô thường mà chơi
Trời
sinh chiếc lá phải rơi
Tiếng
chim phải lảnh lót đời tịch liêu
Sợi
vàng
cho nắng
ban chiều
Xanh
xao
cho ánh
trăng điêu tàn và
Lửa
hồng cho gió đông qua
Giáo
gươm cho cuộc phong ba chuyển dời
Yêu
thương cho ấm hồn người
Prajna
bỉ ngạn cho đời trầm luân
Trong
em có một thiên đàng
Một
khung trời nhỏ muôn ngàn lá bay
Là
trăng với gió, là mây
Là
am không lặng phút giây vô cùng
Tóc
xanh chừng đă bạc đầu
Mắt
xanh chừng đă nhạt màu tri âm
Điệu
ṃn chơi tiếng đàn cầm
Bến
sông nước đợi ôm dầm chờ ai
Nghe
trong hồn nước u hoài
Bóng
trăng cổ tích c̣n dài thiên thu
À
ơi chiếc lá giữa ḍng
Cơn
mê có lúc vô cùng vô biên
Có
chi em động ưu phiền,
Cớ
chi em dấu nụ hiền xót xa
Đêm
run run trong từng hơi thở nhẹ
Lá
lay hồn cây cỏ động thinh không
T́nh
yêu ta một ḍng sông lặng lẽ
Đổ về em chan chưá đến
vô cùng.
Hoài niệm về
những ngày tháng 9
Rồi sẽ qua đi tất cả.
Cơn
gió đầu mùa, những ngày mưa rả rích
Những
nỗi thân quen, những tṛ vô ích
Chỉ
c̣n lại t́nh em,
lắng xuống ḷng anh
Tháng
9 đưa em vào viện
Ngày
đầu năm học khai trường
Ngày
mai cuộc đời tiếp diễn
Như
chưa từng biết đến có em
Có
phải mọi người đă quên
Có một người quen trong đó?
Hay
chỉ có anh c̣n nhớ
Em
đang đau đớn từng giờ
Tháng
9 đưa em vào viện
Ngoài
trời cơn mưa bụi bay
Vẫn
trời xanh mây trắng đó
Ḷng
anh trống vắng không ngờ !
Tháng
9 đưa em vào viện
Một
ḿnh đau đớn riêng em
Làm
sao cho anh chia xẻ
Nỗi
đau khôn cùng trong tim
Chỉ
c̣n trong anh
những ngày tháng 9
Nỗi
đau thương ḥa lẫn với yêu thương
Khi
anh tỏ t́nh với em trên giường bệnh viện
Em
xanh xao, nắng ngoài cửa xôn xao
Có
tiếng chim hót ở một phương nào
Xa
xôi lắm và quen thuộc lắm
Anh
vẫn nhớ t́nh em trong trắng
Và
ḷng anh chưa có lúc hoen mờ
T́nh
con người đâu măi đẹp như thơ
Sẽ
có lúc anh làm hồn em vẩn đục
Cả
cơi trời hăy c̣n trong sắc dục
Có
hề ǵ một phút đắm hồn say
Anh
nhớ hoài tháng 9 mưa bay
phạm trường linh
Thơ
PHẠM TRƯỜNG LINH
Anh
tưởng tượng giữa buổi chiều bệnh
viện,
Nắng
ngoài kia, tường vôi trắng quanh
giường
Quá
khứ, tương lai, hiện tại cũng vô thường
Trôi
lặng lẽ theo nhịp đời tiếp
diễn,
Hai
thế giới hai khoảng trời cách biệt,
Anh
trôi theo những đợt sóng ngoài xa,
Em
quay về sống lại những ngày qua
Trong tâm tưởng những điều
c̣n hay mất.
Thảng
hoặc anh thăm em trong giây lát
Đâu
đủ bù những trống vắng đêm dài
Em
đớn đau tê tái cả h́nh hài
Trong
cơn sốt mê man hay mộng mị
Anh
biết thế nhưng cuộc đời hệ lụy
Có
cho anh trọn vẹn với t́nh em
Nhưng
lúc nào em chẳng sống trong tim
Dù
anh có đi năm ngàn bảy núi
T́nh yêu đó đâu dễ ǵ
để nói
Giữa
muôn ngàn náo động của âm thanh
Chỉ
khi ḷng lắng xuống chỗ lặng im
Em
mới hiểu t́nh yêu và cuộc sống
Ở ngoài kia
dẫu cuộc đời gío lộng
Em an nhiên
tự tại với tâm trong
Khi ḷng ḿnh đối diện
với hư không
Em sẽ hiểu v́ sao ta phải
sống
T́nh
yêu là một đề tài bất tử
của con người.
Nó
vượt qua mọi thời gian và không gian. Nó có thể oằn oại
trong kiếp nhân sinh
đau khổ, cũng có thể cao vút và thanh thoát
giữa muôn ngàn náo động
của âm thanh cuộc sống.
Nhưng nó thấm vào ḷng mỗi con người, bởi những
rung cảm thầm lặng và sâu sắc nhất. Nó tồn tại
cho mỗi con người c̣n sống đẹp, giữa mộng mơ và thực tại,
dù đêm xanh xao hay ngày nắng
lửa.
Chính
v́ thế
mỗi khoảnh
khắc trôi qua, có một giá trị
không thể nào thay thế, bởi
con người không thể tắm hai lần trong cùng luồng nước cuả
gịng sông (L'homme ne baigne pas deux
fois dans même l'eau. Héraclite).
Em
đă đến,
dù
lặng lẽ âm thầm hay đột nhiên mănh liệt, em đă yêu và
đă được yêu, đă
chia sẻ ngọt bùi đến độ, đă góp
phần đưa nhau lên tận
trời cao, cũng như d́m nhau xuống tận biển đời đau
thương băo tố.
Dấu
chân ta đă để
lại trên những con đường, những
công viên, băi đồng quạnh
hiu hay dưới đêm trăng tịch mịch...
Tiếng
hát của một thời đă xa, t́nh yêu cuả một thời đă chết–
nhưng tiếng văng vẳng u hoài vẫn c̣n vang vọng trên khắp
hành tinh, bàng bạc qua mọi
thời gian.
Như một loài hoa quí, nó nở ra không lệ
thuộc vào ngoại giới, không giai cấp và chánh kiến,
dù băo lửa chiến tranh hay
thanh b́nh nắng ấm.
Do đó, anh lưu giữ lại
đây những mảnh đời hoa cuả một thời
đă yêu say đắm, không một điều ǵ hối tiếc. Dường
như trong tác phẩm"Love story” có một câu đáng nhớ
:Love means not ever having to say you
are sorry.
Anh
cũng vậy,
có ǵ phải tiếc khi con người biết sống
và biết yêu nhau.Tuổi trẻ
sẽ qua đi nhưng dấu vết cuả nó vẫn c̣n đó không phai
như cánh hoa thạch thảo
c̣n măi để tưởng nhớ một muà thu xa vắng, phải không em ?
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Chỉ
là một thoáng mong manh
Chỉ
là một chút trời xanh nắng vàng
Mà
trong đôi mắt của nàng
Trời
quê hương đẹp huy hoàng hơn xưa
Chiều
rồi em đă về chưa
Đường
xa phố rộng ai đưa em về
Áo
em rực rỡ nắng hè
Mà
tim anh chợt tái tê mấy lần
THƠ
PHẠM TRƯỜNG LINH
Anh
đi khẽ
sợ buổi
chiều sẽ vỡ
Sẽ
bay đi những sợi tơ vàng
Em
tan theo cả nét đẹp dịu dàng
Có
chứa đựng
hồn anh trong
đó
Như
từ tiền kiếp gặp nhau
Như
ḥ hẹn đến ngày sau vẫn chờ
Em
ơi mặt đất bây giờ
Phất
phơ gió tự ngàn xưa thổi về
Nhưng
lại rất êm đềm rất mỏng
Rất
mong manh như thoáng phù vân
Bách
thiên vạn kiếp hoá thân
Muôn
ngàn vạn dặm về trong vi trần
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Kể
từ gặp gỡ ban sơ
T́nh
thiên thu đă đâu ngờ hôm nay
Chợt
dừng
chợt đến
chợt đi
Em
thoang thoáng hiện bước đi mơ màng
Theo
em
những sợi tơ vàng
Hồn
ta
vướng giữa
hành lang sương mù
Dội
từ cơi mộng thiên thu
Ánh
trăng cổ tích lời ru ngàn đời
Chiêm
bao đất lạ quê người
Bóng
em hiện giữa đất trời phương xa
Ta
chết giữa trời hoa mộng ảo
Em
lung linh giữa mộng thực hư huyền
Niềm
vui chắn giữa ưu phiền
Ngày xưa chắc cũng, tuy nhiên vẫn
c̣n.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
thương tặng Hồng Anh
Trời
cho em đôi bàn tay dịu mát
Em
đă cho anh tự buổi em về
Đôi
bàn tay khéo léo hay vụng về
Anh
chẳng biết nhưng vẫn là kỳ diệu
Đêm
khuya rồi,c̣n vá áo cho con
Nhóm
lửa nấu cơm,rửa chén,tay thoa
son
Em
có về xin dịu hiền như mẹ
Xin
thơm tho như lúa mọc trên non
Xin
thanh cao như nước ngủ trên nguồn
Xin
chịu đựng như đá ṃn sông biển
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Cám
ơn đôi mắt
tuyệt vời
Qua
em tôi thấy được tôi thuở nào
Cám
ơn em
tiếng ngọt ngào
T́nh
yêu thuở trước lối vào hôm nay
Lưng
trời em xỏa tóc bay
Che
ngang tầm mắt những ngày tương lai
Cám
ơn tiếng hát
u hoài
Từ
trăm năm cũ lời ai vọng về
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Thơ
là ngôn ngữ tuyệt vời
Bay
trên đỉnh ngọn hoa đời thiết tha
Thơ
là máu ưá chan ḥa
Chảy
vô lượng kiếp ta bà trầm luân
Như
cơn gió nổi phong trần
Như
muôn cảnh sắc khi gần khi xa
Thơ
là tiếng khóc người ta
Xót
thương vạn nẻo quan hà nhân duyên
Có
khi như nụ cười hiền
Xóa
bao thù hận oan khiên kiếp người
Có
khi thơ sắc ngời ngời
Nhát
gươm chém lũ hại đời
điêu linh
Thơ
là khúc nhạc tâm t́nh
Là
đêm hư ảo vô h́nh vô thanh
Hai
tay chắp lại một vùng
Nở
muôn ngàn đóa hoa hùng bi tâm
Mắt
về khép kín tri âm
Chân
c̣n lạc nẻo giữa lâm tuyền này
Thưa
người có tự mảy may
C̣n
không như thể phơi bày cũng không
Rằng
từ núi chẳng là sông
Con
sông vẫn chảy theo ḍng thời
gian.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Tiếng
kinh
vang động
tà dương
C̣n
nghe lắng đọng
một
phương u hoài
Bóng
trần phân biệt một hai
Bóng thiên đường cũng c̣n
dài phân ly
Chuông chiều đuổi bước
chân đi
Biết
đâu là bến mà về nguyên sơ
Chiều
trên núi thấy nắng vàng
Thấy
đời trơ trụi những hàng thu
đông
C̣n
trong ngọn
tóc phiêu bồng
Những nguồn cội rễ mênh mông
thuở nào.
Kể
từ miên mật đến giờ
Đường
đi lối lại hai bờ cỏ xanh
Vết
chân xuôi ngược tung hoành
Vẫn chưa ra khỏi một vành THẾ
GIAN.
Anh đi đứng
khắp bốn mùa oanh liệt,
Hương phù du xóa bỏ mái hiên
ngoài
Nỗi
đau xanh
như
lá xuống trần ai
Rơi đọng lại
trên
vai em huyền diệu.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Khi xe
đă lăn bánh
Biết vợ con đă về
quê
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Anh đi giữa thiên đàng
địa ngục
Yêu
trần gian tha thiết mặc ḷng
Hôn em đắm đuối giữa
gịng
PHẠM
TRƯỜNG LINH
Chẳng
nghĩ về quá khứ
Chẳng
nghĩ về tương lai
Chẳng
dừng trong hiện tại
Phút nhớ em u hoài.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
kính tặng
thầy và
anh em trong
đêm giỗ tổ.
Trăng thứ nhất ta về
đây giỗ tổ
Giữa
vườn thầy thơm ngát
hương hoa đêm,
Ta
thấy trong hồn thẳm của anh em,
Một khát vọng vô cùng vô tận.
Nỗi thao thức đau hơn
niềm uất hận,
Rất lung linh huyền ảo khó
nên lời
Ta
hiểu nhau đến tận đáy ḷng người
Khi đèn tắt trăng mờ đêm tịch
mịch.
Trăng thứ hai rặng cây xanh
bờ liễu
Lối
ngh́n trùng miên miết đuổi theo ai
Trong
sương khuya rớt rớt hột mưa dài
Ta
đă thấy một chân trời viễn mộng
Con thưa thầy, giữa
đường đời gió lộng
Đêm
hôm nay xin đứng dậy làm người
Đêm
Lam Sơn rừng núi đang gọi mời
Gió
lồng lộng thổi qua hồn quá khứ,
Thưa
cha mẹ, đây bắt đầu trang sử
Một mùa trăng
kết
tự mấy mùa trăng
Đây
núi sông bàng bạc bốn ngh́n năm
Đang trỗi dậy trong hồn
người Bách Việt.
Hoa tư tưởng giữa trời
xuân băng tuyết
Đóa
tinh anh máu huyết tạo nên h́nh
Có
nghe sông núi chuyển ḿnh
Như
hơi thở lúc tự t́nh nước non.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Ta
chẳng biết từ đâu mà đến,
Ta
nào hay bến đỗ về đâu
Ngàn
xưa chảy đến ngàn sau
Hoa
trăng nguồn cội ban đầu mà ra.
Chiều
bay theo lá rừng phai
Ta
ngồi nh́n bước chân ngày đi qua
Trong
em tiếng hát quan hà
Âm vang từ những
chiều ra biên thùy.
Người
về để lại lá hoa
Trên vùng núi vọng trăng tà gió
bay
Câu
thơ từ độ phơi bày
Hồn đang chín rụng,
một ngày mười phương.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Dẫu ĺa ngó ư c̣n
vương
Chùm phương thảo
đóa vô thường nguyên khai
Cho em xanh tốt h́nh hài
Cho ta hiểu
nỗi u hoài ngh́n xưa.
Em đi bếp lạnh tro tàn,
Giữa đêm cô tịch
trăng ngàn xót xa
Chợt nghe thăm thẳm
trong ta
Cái thân tiền kiếp trải
qua từng giờ
Dọc ngang bến lặng
như tờ
Cơn mưa nào đổ
xuống bờ tịch liêu.
Nỗi đau nào xanh như
lá
Nỗi buồn nào vàng
như thu
Vàng thu
xanh bóng trăng mù
Đêm thiên thu
vọng ngục tù nhân gian.
Sông ơi em bỏ sa
mù
Đi
thiêm thiếp cơi quân thù gọi nhau
Bùi
Giáng
...
Rồng tiềm phục bốn phương trời ẩn
hiện
Thần
Kim Qui phiêu dạt băi Thanh Giang
Lúc hồn nước phiêu
linh trời lăng đăng
Buổi xuân về
ḥ hẹn phút đăng quang.
Ta viết bài thơ không giới
hạn
Gởi ngàn năm, chốn
chốn, vạn đời sau
Đem hoa ngàn, gió núi, suối
rừng sâu
Kết tinh lại
trong hồn người Bách Việt.
Đây phút thiêng những cuộc
đời lẫm liệt
Tự ngàn năm khai mở
một chu kỳ
Cho núi sông hoa nở ngát
đường đi
Cho nhất phiến
tài t́nh thiên cổ Việt.
Nhà thơ Bùi Giáng tặng
ta năm 1982
Trận đầu kư thác rừng
thiêng,
Sông xa ở lại cơn
phiền dây dưa
Rải lên đường
cỏ mộng thưà
Về thăm viễn phố
tin vưà mới dâng
Nắng hồng trẫm triệu
phân vân
Bấm cung lục ngạn
thành thân mối buồn
Cập bờ phỉ thúy đúc
un
Tầm sương sái diện
quên nguồn hóa
sinh
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Bài
thơ t́nh giữa cơn mơ
Đêm xanh nguyệt lạnh hồn
mờ phiêu linh
Ôi, một t́nh yêu lạc nẻo về
Cuộc t́nh thăm thẳm mấy
nhiêu khê
Thuyền
anh lạc giữa trời băng tuyết
Đắm
đuối hồn anh giữa bến mê
Anh
nhớ hoài em giữa cuộc đời
Đi
về ngàn dặm vẫn khôn nguôi
Quay
đầu mấy độ băng sương gió
Em
vẫn bạt ngàn giữa viễn khơi
Từ
độ đưa em xuống tận cùng
Bốn
bề mây nước gió trùng dương
Lồng
lộng thổi qua hồn lạnh buốt
Trên
bước t́m em, lạc giữa đường
Anh
gặp em rồi giữa giấc mơ
Đêm
nay bến vắng lặng như tờ
Đă
nghe giông băo như tiền kiếp
Thổi
tự ngàn năm rét buốt thơ
Em
đi giữa biển trời hư ảo
Một
chiếc thuyền mơ lộng gió mơ
Anh
thổi đến em hồn viễn xứ
Thuyền
tính phiêu dạt bến hư vô
Thực mộng nào hay ai hiểu
được
Chỉ
biết đêm nay chẳng bến bờ
Có
một t́nh em xa bát ngát
Cùng
anh trôi dạt cuối trời mơ
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Cơm
áo đâu đùa với khách thơ
Hồn ta đau nhức tự
bao giờ
Có
phải hồi đầu hoa trái đă
Hẹn
ḥ sau cuối trái duyên mơ
Em
ạ yêu thơ chẳng có tiền
Đầy
ḷng đau khổ với triền miên
Như
nước trên nguồn tuôn đổ xuống
Môt
hồn xanh lướt dưới b́nh nguyên
Đă
trót cưu mang cái kiếp người
Là
ch́m trong biển hận chơi vơi
Là
t́m siêu thoát trong đầy đọa
Giữa biển sầu
thương đắm cuộc đời
Dẫu
biết rằng thơ chẳng dễ cười
Nhưng
con thuyền nhỏ vẫn ngàn khơi
Băng băng một nẻo
phương tiền định
Đến
một bờ xanh lộng đất trời
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Một
thời làm thiền sư
Một
thời làm tráng sĩ
Tiếng
gầm như sư tử
Tiếng
cười như trẻ thơ
Gió lùa qua khóm trúc
Gió về ngang lũy tre
Cả linh hồn của
nước
Ḥa với chút hồn quê
Em
ơi hoa gạo đỏ
Mênh
mông trên đường về
Cây
đa làng trước ngơ
Khói
lam chiều xanh ghê
Bóng
đàn em bé nhỏ
Đang chạy diều trên
đê
Có c̣n trong trí nhớ
Buổi ra đi chưa về
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Em về từ độ mùa sang
Lá
xanh mộng giữa hai hàng cây xanh
Anh
qua vạn nẻo trường thành
Quan
hà dậy sóng cho đành núi sông
Cuộc chơi có lúc tận cùng
Mới
hay thế trận thư hùng thấp cao
Anh
về đẫm bụi chiến bào
Mắt xanh em nhớ năm nào phố
xưa
Bây
giờ nắng xế qua chưa
Hồn
nghiêng xuống mộng cho vừa xót xa
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Người
về buổi sớm mù sương
Biển
mênh mông nhớ con buồm ra khơi
Cánh
chim phiêu bạt giữa đời
Có
nghe hơi thở đất trời Phương
Kể
từ lạc bước trên ngàn
Em
đi vào cơi điêu tàn văn minh
Muà
hoa trắmg ngát hương t́nh
C̣n
trong nỗi nhớ quê ḿnh riêng ai
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Bây
giờ nước đă cạn nguồn
Câu
thơ cũng hết điệu hồn hậu xưa
Nắng
vàng chiều nhẹ trong mơ
Ngàn
hoa rớt lại mấy tờ thư
xanh
Em
theo tiếng gọi kinh thành
Tṛ
chơi phố chợ tan tành gió mưa
Ta
c̣n gửi mộng vào mơ
Gởi
trăng cho gió hương đưa bốn mùa
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Quê
hương mấy độ điêu tàn
Vàng
phai đá nát trên ngàn gió mưa
Cầu
nghiêng ngửa bến sông xưa
Thành
xiêu phố hẹp bên chùa tháp trơ
Người
xưa vắng tự bao giờ
Em
đi mặt đất không ngờ hoang liêu
Đành
rằng nắng sớm mưa chiều
Có
ai ngờ buổi tiêu điều mai sau
Trông
vời cố quận mà đau
Có chăng hẹn một ngày sau em về.
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Từ
em cất bước lên đàng
Chuyến
bay nào lộng gió ngang lưng trời
Quê
hương yêu dấu tuyệt vời
Cũng
không c̣n đủ nụ cười cho nhau
Tưởng
chừng công cuộc dài lâu
Có
ai ngờ buổi giang đầu tuyết sơn
Trời
Tây lạnh buốt tâm hồn
Trời
quê hương mạch suối nguồn
yêu
thương
Em
đi biền biệt trùng dương
Có bao giờ mộng cố hương
em về.
C̉N
TRONG NỖI NHỚ
PHẠM-TRƯỜNG-LINH
Bây
giờ nước đă cạn nguồn
Câu
thơ cũng hết điệu hồn hậu xưa
Nắng
vàng chiều nhẹ trong mơ
Ngàn
hoa rớt lại mấy tờ thư
xanh
Em
theo tiếng gọi kinh thành
Tṛ
chơi phố chợ tan tành gió mưa
Ta
c̣n gởi mộng vào mơ
Gởi
trăng cho gió hương đưa bốn muà
tặng Hoàng Ngọc
Ta
gởi tặng em những ḍng thơ nhỏ,
Mà
khoảng cách hôm nay ta thấy lớn
vô
cùng,
Ở
bên kia bờ nước Thái b́nh
dương,
Em
có thấy một khoảng trời thiếu vắng
?
Ôi
hơi thở của những ngày ấm nắng,
Vẫn
nuôi ta sống suốt một đời
Khi
gió chiều,khi mưa cả đất
trời
Vẫn
hoà quyện cho hồn người ấm áp,
Đó
là những khoảng trời tươi mát
Bóng
cây xanh trên mỗi dặm đường dài,
Tự
xa xưa trong cơi nhớ u hoài,
Vẫn
thoáng hiện trong cuộc đời giây lát
Ḷng
em đẹp như cánh hoa thơm ngát,
Toả
hương thơm bát ngát diụ dàng,
Mắt
nh́n em là bóng mát nhân gian,
Xoa
diụ bớt nỗi đau nhân thế,
Em
đă đến trong ḷng người như thế,
Nên
em đi c̣n nỗi nhớ diụ dàng,
Vắng
em rồi ,trời đất cũng mang
mang.
PHAM
TRUONG LINH
Nous,les hommes
Chaque
matin
Le
soleil se lève
et nous
entrons dans l'arène
Nous,les matadors
La
vie comme la taureau sauvage
foncant
à nous
Nous,les hommes
fiers
de notre destin
l'avenir
de l'humanité
fruit
magique
ne
murit que par le tueur et le sang
de nous
mêmes
les
Hommes-matadors...
M.Phan
Lạc Tuyên
bản
dịch cuả PHẠM TRƯỜNG LINH
Chúng
ta là những tay đàn ông, Buổi sáng khi mặt trời thức
dậy Lầm lũi bước vào đấu trường Chúng
ta,những chàng vơ sĩ giác đấu Cuộc đời
như những con ḅ tót hung tợn Lao thẳng vào chúng
ta Chính Chúng ta,những người
đàn ông, Kiêu hănh v́ số phận cuả ḿnh con đường
tương lai hy vọng cuả nhân loại Chỉ kỳ diệu khi kết
quả c̣n tươi máu con người,những kẻ hy
sinh Là chính chúng ta, Những chàng giác đấu... Oh
horo,những chàng giác đấu,
BẢN
DỊCH BẰNG THƠ
Anh
mang theo số phận ḿnh,
Buổi
mai nắng dậy biên đ́nh nở hoa,
Nghiêng chào mặt đất bao la.
Đấu
trường mấy độ chan hoà máu tươi,
Tṛ
đời lấy thế làm vui,
Con
người lấy thế mà vùi dập nhau,
Một
ḿnh em
Đủ
là nguồn cảm hứng vô tận
Dù
anh có phải gánh vác bao điều
Như
người đàn ông gánh than trên rừng về nặng nhọc
Vẫn
nghe tiếng chim hót
trên
đồi cao
vẫn
nghe hơi thở của rừng
khi chiều
buông
vẫn
nghe mạch cây sống rạt rào
và rừng
âm u thăm thẳm
Em
có nghe
tiếng gọi không âm thanh. lời yêu không
tiếng nói…
vẫn
vang lên bằng sóng, lớp lớp mhư trùng khơi vỗ
măi một
bờ em
Dù
em không nghe
Cũng
chẳng hề ǵ
T́nh
yêu anh vẫn chảy như thác ghềnh đổ xuống
không cần
tiếng dội, không cần em một lần rung
đôi
bờ vai hay nước mắt
Anh
biết
Trong
tận cùng sâu thẳm
sự
hoà điệu là một bài ca bất tử có tự ngàn
xưa
mà
chúng ta đă gảy lên từ trong vô thức …
một
lần
Mấy ngh́n năm lịch sử, mấy
thăng trầm
Lại mở đầu bằng một trang
sử mới
Năm cũ đă qua,
vận nước c̣n đen
cơn bĩ cực
Ngày xuân mới đến,
cơ trời đă chuyển
vận hanh thông
Vượt chướng duyên phiền năo,
đến bờ không,
Tâm thường lạc giữa muà xuân
vạn hạnh
Hoa lại nở, ngoài hiên đêm một nhánh
Đạo vô cùng, trong nhất niệm
bất sinh,
Bốn mùa vần chuyển chung
quanh
Xuân sinh
thu liễm … tàn đêm đến ngày
Chút t́nh non nước vơi đầy
Ḷng xuân man mác biết ngày
nào đây.
Bài
thơ Xuân chào thế kỷ 21
Viết sáng mùng 1 năm Canh Th́n
Nỗi nhớ nào xanh như bầu trời,
T́nh yêu nào nồng như men rượu
Đôi mắt nào đẹp như gịng sông,
Nụ hôn nào cháy bỏng môi hồng
Em đă cho tôi cả bầu trời,
Khoảng trời xanh mướt đắm
hồn tôi,
Khoảng trời miên viễn xa ngh́n dặm
Chắp cánh cho ḷng mộng viễn khơi
Anh đă ch́m trong biển sương mù
Tự một chiều nao nơi bến
xưa
Có gịng sông nhỏ mưa giăng mắc
Ứơt cả đường đi
chặn lối về
Em giữ hồn tôi trái mộng thường
Đêm huyền hư ảo bóng trăng
thương,
Trên đồi lá cỏ thiên thu
mọc
Một suối đào nguyên đẹp dị
thường
Tôi ngủ b́nh yên giữa cỏ xanh
Một trời như ngọc sáng chung quanh
Tiếng hoa thức dậy như huyền
ảo,
Muôn ngàn lá cỏ giọt long lanh,
Chỉ c̣n giây phút nữa đêm tàn,
Mộng biến theo
đời hoa nát tan
Vương vấn ngh́n xưa như mộng
ảo,
T́nh em theo gió núi trăng
ngàn,
“Bán yên phong nguyệt lăng
tằng thậm,
Nhất phiến nhu hoài chỉ vị khanh”
Trên gịng sông chúng ta gặp nhau
Trên gịng sông đôi ta từ biệt
Nay đâu có nhau nữa trong đời
C̣n kư ức một chiều mưa thác
đổ
Một gịng sông trôi theo
thời gian
Thôi đă hết ngày vui hối hả
Những đêm đưa em về vội vă
Buổi trưa nào nhịn đói vẫn no
đủ t́nh em
Quán xá đường xưa ch́m trong
khoảng đêm đen
của thời gian , bên kia là gịng
sông
bên
này là nỗi nhớ
Tối mù trời em c̣n khóc giữa khuya
Chiếc roi định mệnh là bóng tối
Là vô minh che khuất nẻo về
Em gục ngă một chiều
Trúng ngọn roi định mệnh
Anh gục ngă một chiều khi thấy em
một ḿnh
trên đồi cao
Cơn gió vô t́nh trên đỉnh đồi
tuyệt vọng
Chỉ c̣n lại gịng sông mang theo
tất cả
Gịng sông chứa đựng cả thời
không
Trên làn nước
nụ hoa vàng năm trước
Và khoảng tối mênh mông
T́nh yêu là một đề tài bất tử
của con
người.
Nó vượt qua mọi thời gian và không gian. Nó có
thể đắm ch́m trong kiếp nhân sinh đau khổ, cũng có
thể bay lên cao vút và thanh thoát giữa muôn ngàn náo động của âm
thanh cuộc sống. Nhưng
nó thấm vào ḷng mỗi con người, bởi những rung cảm thầm
lặng và sâu sắc nhất. Nó tồn tại cho mỗi con
người c̣n sống đẹp, chan hoà giữa
mộng mơ và thực tại, dù đêm xanh xao hay
ngày nắng lửa.
Chính v́ thế mỗi khoảnh khắc
trôi qua, có một giá trị
không thể nào thay thế,
bởi con người không thể tắm hai lần trong cùng luồng nước cuả
gịng sông (Héraclite).
Em đă đến, một hôm nào
dù lặng lẽ âm thầm hay đột nhiên mănh liệt, em đă yêu và
đă được yêu, đă
chia sẻ ngọt bùi đến độ, đă góp
phần đưa nhau lên
tận trời cao, cũng như d́m nhau xuống
tận biển đời đau
thương băo tố.
Dấu chân ta đă để lại trên những con
đường, những công viên, băi đồng quạnh hiu hay
dưới đêm trăng tịch mịch...
Tiếng hát của một thời đă xa,
t́nh yêu cuả
một thời đă chết– nhưng tiếng
văng vẳng u hoài vẫn
c̣n vang vọng trên khắp hành tinh, bàng bạc qua mọi thời gian.
Như
một loài hoa quí, nó nở ra không lệ thuộc vào
ngoại giới, không giai cấp và chánh kiến, dù trongbăo
lửa chiến tranh hay thanh
b́nh nắng ấm.
Do đó,
anh lưu giữ lại đây những mảnh đời hoa
cuả một thời đă yêu say đắm, không một
điều ǵ hối tiếc.
Dường như trong tác phẩm"Love story” có một câu đáng
nhớ : Love means not ever having
to say you are sorry.
Anh cũng
vậy, có ǵ phải tiếc khi con người
biết sống và biết yêu
nhau.Tuổi trẻ sẽ qua đi nhưng dấu
vết cuả nó vẫn c̣n
đó không phai như cánh hoa
thạch thảo c̣n măi để tưởng nhớ
một muà thu xa vắng,
phải không em ?
Chỉ
là một thoáng mong manh
Chỉ
là một chút trời xanh nắng vàng
Mà trong
đôi mắt của nàng
Trời
quê hương đẹp huy hoàng hơn xưa
Chiều
rồi em đă về chưa
Đường
xa phố rộng ai đưa em về
Aùo em
rực rỡ nắng hè
Mà tim anh chợt tái tê mấy lần
Thơ phạmtrường linh
Buổi
trưa nào em đă ở bên anh
Hai đức ở hai
đầu gịng nước mắt
Như con thiêu thân lao vào
đốm lửa
Hai chúng ta cũng lao vào
đêm tối,
Đêm mông lung sống với trăng sao
Dù ánh trăng lu mờ
đến nỗi
Không nh́n rơ mặt người
Có phải em là định mệnh
Hay là đoá hoa xuân chợt đến
Muộn mằn
Khi muà xuân đă qua
Những con suối đă khô kiệt
Chỉ c̣n màu vàng của lá hoa rũ
héo,
Lẽ ra anh đă ra đi, khi nhận
thấy ngọn gió đông,
Đang cười chùm hoa năm ngoái
Lẽ ra chuyến đi ấy phải
sớm hơn,
Không có ai vẫy chào tiễn biệt,
Trên băi khuya, trên ga tàu, chỉ có ngọn
đèn vàng,
Lẽ ra, người đàn ông ấy sẽ
làm việc được nhiều hơn,
Nhưng người đàn ông ấy,
Đă ngă quị ở ga cuối cùng
Trước khi đến khải hoàn môn
Chỉ v́ đôi mắt phát ra ánh sáng d́u
dịu và mờ ảo
Bên
hàng
cây xanh hay gịng sông,
hay một điềm bất
kỳ
Định lư nói rằng đều kẻ
được một đường thẳng
đến tận trái tim
Làm bừng dậy một thiên thần ác thú
Như ngọn lửa âm u
Soi đêm đen t́m một góc hạnh phúc giây
lát
Giấc mơ đă thiêu đốt họ,
Trong niềm vui hoan lạc dù sau đó
Họ phải trả giá vô cùng đắt
đỏ
Chuyện t́nh
Trả bằng nước mắt, bằng
tuổi thanh xuân, bằng những ǵ họ dành dụm trong
cả một đời
Chỉ tiêu một lần đă hết,
Em ơi thiêm thiếp sóng trùng,
Mênh mông biển gió hăi hùng không gian,
Cuộc chơi trả giá vô vàn,
Phút giây hoan lạc muôn ngàn năm đau
Lối về phơ phất hồn lau,
Hoa đào năm ngoái c̣n
đâu nét cười.
PHẠM
TRƯỜNG LINH
Đôi mắt em
có biết bao từ
điệu
Có âm thanh như sóng vỗ ngàn bờ xa,
Như tiếng gọi mời
b́nh minh và bóng tối
Tiếng suối nguồn muôn thuở
Gọi anh về
sống lại những ngày qua
Đôi mắt em
Xoáy sâu như định mệnh
Siết ṿng vây bằng lá cỏ nhung êm
Xin cám ơn
trời xanh và biển mặn
Phút giây nào trong vô tận thời gian
thoáng tơ chùng
réo rắt tiếng cung đàn
Đêm nguyệt lạnh
Em ở đâu trong tận cùng nỗi nhớ ?