Nếu trang lớn quá thì Dương chỉnh lại
độ phân
giải màn hình là 1024x768 để xem cho rõ nhé!
Thuỳ Dương thân mếm!
Mùa đông đang qua đi và
mùa xuân dần tới, trong lòng mỗi người ắt hẳn đã cảm nhận được
không khí của mùa xuân. Riêng Dung thì rất háu hức để sớm được về
nhà, đoàn tụ cùng gia đình, bạn bè. Xuân đến thật là vui, cái ngày
mà mọi người được gặp gỡ, hỏi thăm nhau, được cầu mong cho mình và
chúc cho những người thân, bạn bè luôn gặp may trong
năm mới. Từ lâu Dung đã coi Dương là người bạn thân thiết nên hôm
nay cũng sắp hết năm rồi Dung muốn ôn lại chút kỷ niệm và hỏi thăm
sức khoẻ, tình hình của Dương được không?
Em vẫn khoẻ luôn chứ? Công việc thế nào rồi? Anh thì vẫn vậy, đang
học năm cuối.
Lâu lắm rồi anh không gặp Dương, không được nghe giọng nói của em.
Dương còn nhớ đến anh không vậy? Còn anh thì vẫn là một anh chàng khó
đổi nết, em hiểu không?
Thời gian trôi qua nhanh quá! Xuân , hạ, thu, đông cứ đua nhau kéo tới.
Xuân đưa đến cảm giác thật ấm áp và vui tươi. Mùa hè thì gay gắt nhưng chan hoà
tình bạn. Mùa thu đến thật êm đềm nhưng lại gợi lên chút buồn man mác. Rồi đông
về mang theo cái lạnh thấu xương. Mỗi mùa một vẻ thế đó nhưng anh vẫn thích mùa
đông hơn cả. Chắc ít ai biết rằng mùa đông lạnh buốt da thịt bên ngoài nhưng lại
cho ta cái cảm giác thật ấm áp bên trong. Bởi mỗi khi đông về mọi người thường
quây quần bên bếp lửa, trò chuyện xum vầy, mẹ và em làm bánh rồi cả nhà cùng
ăn...khi ngủ anh em nắm chật giường cho đỡ lạnh...những lúc như vậy thật chứa
chan tình cảm phải không?
Ôi! lâu
lắm rồi anh không được hưởng cái cảm giác ấy.Học ở Huế bây giờ là năm thư năm
rồi, cả năm năm anh đều đơn độc nhưng anh không buồn lắm đâu! Những kỷ niệm vui
luôn là một thứ thuốc thật hữu hiệu. Tuy cố ý
hay không đi nữa thì mùa đông đến người ta hay nhớ nhung, hồi tưởng lại những kỷ
niệm đẹp để quên đi cái rét cóng người. Khi ấy những tình cảm ấm áp hiện về,
nhiều lúc bật cười một mình trông ngớ ngẩn lắm. Dương à! thời gian thật sự là
một thứ thuốc mà có thể làm phai mờ đi kỷ niệm nhưng em biết không, thời gian
không thể làm phai mờ đi những kỷ niệm đã ăn sâu, in hằn rõ nét. Những kỷ niệm
về em sẽ mãi mãi là những kỷ niệm đẹp nhất và ấn tượng nhất trong suốt cuộc đời
học sinh của anh. Kỷ niệm với em không nhiều, thậm chí có thể nói là hiếm hoi
nhưng anh sẽ luôn giữ gìn và bảo vệ nó như cất giữ một vật gì quí báu vậy.
Mấy năm rồi không được gặp em, lâu qua rồi phải không? nhưng hình
bóng và giọng nói của em sẽ làm anh phải nhớ, mãi mãi không bao giờ
mất đi. Hình bóng ấy là của năm, sáu năm trước. Thời gian qua đi anh chắc rằng
không ít thì nhiều em sẽ có những thay đổi phải không? Thật sự mà nói thì cho
đến bây giờ anh vẫn chưa biết nhiều lắm về em, nhưng lạ sao anh không thể quên
và chưa bao giờ quên được em chứ. Một quảng thời gian dài anh không viết thư hay
nhắn tin cho em không có nghĩa là anh quên em đâu, anh hoàn toàn không muốn như
vậy mà do em đó. Anh đã nghĩ rằng, em không muốn làm
bạn với anh? Phải chăng anh
đã lầm khi dành nhiều tình cảm cho em? có thể vậy lắm? nhưng chắc chắn một điều
là anh không bao giờ và mãi mãi không hối hận vì điều đó dù em có muốn là bạn
với anh hay không. Có thể người khác cho rằng anh bị làm sao nhưng chắc em hiểu
rằng đó là lẻ tất nhiên với một người sống giàu tình cảm!
Em biết không! anh cũng có không ít bạn đâu. Bạn trai và cả bạn gái nữa
nhưng nếu ai hỏi anh là có người bạn nào thật sự thân thiết, một người bạn hiểu
mình, một người bạn biết mình từ thuở ấu thơ
không...thì anh tiếc rằng không có.
Do tính chất công việc của ba nên nhà anh chuyển chổ nhiều lần lắm, vì vậy anh
cũng có bạn ở nhiều nơi nhưng làm sao mà thân thiết và hoàn toàn hiểu nhau trong
một thời gian ngắn, không có ấn tượng về nhau thì theo thời gian dể phai nhạt
đi, tình cảm cũng giảm xuống. Chổ hiện tại là nơi anh ở lâu nhất và chắc là
không chuyển nữa. Ở đó bạn bè lứa tuổi như anh khó kiếm lắm, xóm mới mà, với lại
nhà anh ở mặt đường nên nhà ai biết nhà ấy thôi, ít khi đi chơi nhà nhau lắm.
Thế đó, anh mong mình có được một người bạn thân lắm. Thân đến mức biết rõ con
người của mình, biết tính tình cho đến dáng vẻ bề ngoài, biết mình sắp làm gì,
sắp nói gì...Bạn trai hay bạn gái cũng tốt, nhưng có lẻ bạn gái thì hay hơn bởi
bạn gái sẽ có những tình cảm mà bạn nam không có được...Không biết anh có tham
lam quá không? mà anh chắc là ai cũng muốn vậy, đúng không? Lúc đầu gặp em anh
đã muốn làm bạn với em rồi. Em đẹp, hát hay, lại học giỏi nữa nhưng có lẻ điều
đó không hoàn toàn thôi thúc anh muốn làm bạn với em mà ở em có một nét gì đó
đặc biệt hơn, cuốn hút hơn, có thể là tính tình? anh cũng không biết nữa?
Tuy em chưa hẳn là bạn anh nhưng anh đã từng mơ những giấc mơ thật đẹp.
Những giấc mơ mà ở đó có em - một người bạn thân thiết trong trí tưởng tượng của
anh, người mà anh có thể tin tưởng để chia sẽ những tâm sự vui buồn. Cùng nhau
đi học, đi làm, hay cùng nhau dạo chơi, vui đùa ở những nơi thân thuộc, nơi chứa
đựng kỷ niệm của hai đứa, nơi mà cả hai đều thích đến. Ở đó chúng ta có thể ngồi
hàng giờ bên nhau để trò chuyện hay im lặng cùng ngắm nhìn thành phố, vui cái
cảnh sinh hoạt tấp nập ban ngày, đêm đến được ngắm bấu trời đầy sao, rồi cùng
đếm sao, đuổi bắt đom đóm...
Ôi! những giấc mơ đẹp, có bao giờ nó thành sự thật không em nhỉ? Giá
như cuộc đời đừng bận rộn để những giấc mơ như vậy cứ kéo dài mãi, để anh đỡ
phải hụt hẫng khi giấc mơ vụt tắt, đỡ phải mất niềm tin khi mỗi sớm mai thức dậy
nhìn lại
chỉ có mình anh. Chắc em hiểu phải không? bạn của anh!
Dù em đối với anh thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn vậy. Từ lâu anh đã
coi em như là một người bạn thật sự thân thiết và đáng mến. Những khi vui, những
khi buồn anh đều nhớ tới em. Khi anh vui anh muốn có em cùng chia sẽ. Khi anh
buồn anh nghĩ rằng có em bên cạnh sẽ chia, thế thôi cũng đã đủ để anh bớt buồn.
Có thể em sẽ cười rằng anh ngu ngốc quá nhưng em hiểu cho! Anh là vậy đó. Anh
không sôi nổi lắm nhưng tình cảm thì luôn chan hoà!
Con người ta khi quan tâm đến một người thì dù người đó có thờ ơ, không
quan tâm đến mình đi chăng nửa. Người đó
do ta tường tượng ra hay thậm chí người
đó không tồn tại trên cỏi đời thì cũng không vì vậy mà hình bóng của người ấy dể
dàng tan biến, trái lại tình cảm sẽ theo ta mãi, theo cho đến khi ta không còn
tồn tại nữa. Điều đó hoàn toàn đúng với anh.
Em biết không! khi nhận được lá thư đầu tiên của em anh đã vui, rất
vui, vui như chưa từng được vui như vậy. Anh mừng đến muốn khóc. .Em nghĩ rằng
anh yếu đuối ư, không đâu, ngày thường anh không bao giờ khóc cả, dù có bị đánh
đau. Như vậy cũng đủ để em biết tình cảm của anh rồi phải không? Khi đọc thư em
xong anh càng vui và phấn khởi hơn. Anh đã hy vọng rất nhiều, hy vọng em và anh
sẽ trở thành một đôi bạn thật hợp ý. Một đôi bạn đứng như ý nghĩa của nó như anh
hằng mong, nhưng anh đã mơ phải không em?
Ôi! xin lổi em nhé! anh không có ý trách em đâu! theo ý nghĩ thế nào
anh cứ viết vậy chứ! Anh không bao giờ trách em cả hay đúng hơn là không có lý
do gì để trách. Anh âm thầm và phải chịu âm thầm, Vậy thôi!
Lâu nay anh vẫn muốn viết thư cho em nhưng tiếc quá anh không có đầy đủ
địa chỉ nhà em và cũng một phần anh sợ phiền em nữa. Lâu quá rồi anh nghĩ mình
phải viết, anh đã phải học làm web để dể dàng gửi đến em những điều cần
nói. Mới đầu anh nghĩ nên viết gì đây? nhưng lạ chưa vừa đặt bút là anh đã phải
viết không ngưng nghỉ, viết mà sợ không kịp ý nghĩ. Giá như giờ này em đang ở
bên anh thì hay biết mấy!
Em có biết tại sao anh không chịu gặp lại em dù chỉ một lần không? Em cũng biết
là anh có khuyết điểm mà! cái khuyết điểm đó nó làm anh không thể gạt đi nổi mặc
cảm để gặp em, để cùng trò chuyện, nhưng không lâu nữa đâu cái khuyết điểm ấy
biến mất và khi đó chắc anh sẽ có đủ tự tin trong mọi việc.
Cuối học kỳ rồi, anh bận học thi và phải làm đồ án nữa. Anh lo lắm! Bận
nhưng anh mặc kệ anh phải dành một ngày trọn vẹn, không làm việc gì cả, ăn cơm
cũng vội vàng để viết thư và làm trang web gửi em. Có
thể anh bỏ công vô ích vì em sẽ vẫn không trả lời, nhưng nếu em đọc được những
dòng này của anh thì cũng đã đủ làm anh vui rồi! Tuy vậy anh vẫn hy vọng, hy
vọng rằng em sẽ có một chút cảm động mà trả lời anh. Dù trả lời vài dòng ngắn
ngủi, thông báo niềm vui hay sự buồn gì gì... thì anh cũng nhận và biến nó thành
niềm vui. Còn hy vọng em sẽ trả lời vui vẻ ư? đồng ý là bạn thân của anh mãi
mãi? được như vậy không? Chắc khó lắm em nhỉ?!
Có lẻ thôi em nhé!Anh sợ viết nhiều sẽ càng hỏng việc quá! mấy bức thư
anh gửi em trước đây chắc lan man lắm phải không?
Cuối cùng anh muốn em hiểu rằng anh luôn nghĩ về em! Anh mong em luôn
hạnh phúc, mong em luôn vui vẻ và gặp nhiều điều may.Chúc em luôn làm tốt mọi
việc và vững tin vào cuộc sống.
Đừng quên anh
nhé!
Mãi nhớ !
Cao Tiến Dung
|