Cổ
tích cho những hy vọng không thành
1. Khi Mùa Xuân
chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang
đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp
và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy
ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng
đi chơi, đến tất cả những nơi mà em
muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và
cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm.
Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao.
Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo
rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu
Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải
buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa.
Hãy ở lại với em. Em
sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất
cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi
thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Ðông đến, mang theo
cậu con trai của mình là Băng Giá. Những
giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá
cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn
đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi
sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường
bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe
những bài hát hay nhất. Hãy ở bên
tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi
sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn
lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ
trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng
xóa bởi tuyết. Mùa Ðông thấy con như vậy
thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô
ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con
hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng
ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô
khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh
:"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình
còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời
gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm
những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi
xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Ðây chỉ là một câu chuyện cổ
tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng
lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ
luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc
về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình
? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng,
rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người
như thế ? Và có bao nhiêu người
như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước
?......
2. Mặt trăng
và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Ðất.
Mặt Trời nói : "Lá và cây
cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng
Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng
mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt
Trăng nói rằng, con người trên Trái Ðất thường
ngủ. Còn Mặt Trời lại
bảo con người luôn hoạt động đấy
chứ.
_ Con người hoạt động, vậy tại sao trên
Trái Ðất lại yên ắng đến vậy
?- Mặt Trăng cãi.
_ Ai bảo là trên Trái Ðất yên lặng ?-
Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Ðất mọi
thứ đều hoạt động, và còn rất ồn
ào, náo nhiệt nữa.
Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang
qua.
_ Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ
? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi
Mặt Trời nhìn xuống Trái Ðất, và tôi cũng
đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất
hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện,
mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người
hoạt đông. Còn khi Trăng lên,
đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt
của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn
hảo, chọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái
Ðất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời
hoặc Mặt trăng được.
Cũng vậy khi đánh giá một con người,
một sự việc nào đó, không thể nhìn từ
một phía được...
3. Một hôm,
Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn
tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn
Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ
đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn
rất nhiều và không nghĩ gì dến người
mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi
một món ăn, cô lại để dành mang về cho
mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao
đã hỏi :
_ Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những
gì ?
_ Con được ăn rất
nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết
tất cả phần của mình - Mặt Trời trả
lời.
_ Con cũng đã ăn rất
nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói.
Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì
đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời
Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn
không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn
đầy cả lòng yêu thương nữa.
Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió.
Bà nói :
_ Mặt Trời, con trai của ta. Con
chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến
cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến
người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi
và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người
nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả
mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều
phải che mặt lại.
Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con
luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý
con cả, và mọi người luôn tránh xa con.
Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người
chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên
trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người
rồi sẽ yêu quý con.
Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động
nhân quả. Cho và được cho luôn
tồn tại song song với nhau.
4. Tia Nắng là
một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô
không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu
xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị,
gẫn gũi. Lúc
bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng
lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng
Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng
nhẹ nhàng và gần gũi... Tất
cả bọn họ đều mong có được Tia
Nắng. Nhưng mỗi người đều thể
hiện tình cảm của mình theo
một cách riêng
Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng
những điều bất ngờ, thú vị, những
cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn
đồi, trong những cánh rừng đầy hương
hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn
thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng
những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái
nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng
luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để
nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải
qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa
của cuộc sống.
Còn với chàng Gió. Gió
kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu
sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn
được nhìn thấy cuộc sống ở khía
cạnh khác. Một cuộc sống nội
tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như
với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với
Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi
vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió
kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất
lên được tiếng Yêu.
Và kết quả thì có lẽ ai cũng
biết rồi. Tia Nắng đã
chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc
sống luôn vận động, luôn hướng về phía
trước. Với Mặt Trăng, Tia
Nắng chỉ có thể xem như một người
bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền
muộn, những khó khăn. Còn
với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng
mộ, một sự đồng cảm, và cũng có
thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia
Nắng đã không chọn Gió. Ðơn giản
bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát
? Yêu mà không dám thể hiện, hay không
chịu thể hiện. Ðể rồi
bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời,
Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào
những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang
thang, không nơi vô định. Gió đã
đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có
thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời
gian chẳng quay lại bao giờ.
Có những thứ đôi khi phải cúi
xuống người ta mới có thể lấy được
nó